THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Nạp Lan lão gia tử trầm mặc.

Quả thật nếu như ông không làm gì để cứu nó thì linh dược này thật sự là không sống nổi.

“Đúng lúc Nạp Lan gia chúng ta có một cây nhân sâm trăm năm, Tịnh Nhi, con dựa theo phương pháp của Khuynh Nhi thử xem.”

Nạp Lan Tịnh khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Phong Như Khuynh, sau khi trả lại vò rượu cho nàng, xoay người đi về phía nhà kho.



Ở ngoài sân, Nạp Lan Trường Kiền lấy tốc độ sấm sét chạy đến, mồ hôi của ông chảy đầy đầu, sắc mặt cũng rất khó coi.

Từ xa, ông đã nhìn thấy Phong Như Khuynh đứng ở trước mặt một già một trẻ, khuôn mặt lập tức thay đổi, đáy mắt hiện ra vài phần nôn nóng.

Nhưng ai biết…

Nạp Lan Đại Nhi không sợ hãi Phong Như Khuynh như trước, cơ thể nho nhỏ của nàng dựa vào Phong Như Khuynh, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười ngây thơ.

Ngay cả Nạp Lan lão gia tử cũng khó có được yên tĩnh, mà không phải là bộ dáng bị chọc tức thiếu chút nữa ngất đi như lúc trước.

Cho dù như thế, Nạp Lan Trường Kiền cũng không thả lỏng cảnh giác với Phong Như Khuynh, ông đi nhanh lên, đi đến trước mặt Phong Như Khuynh, vuốt ống tay áo, quỳ một gối xuống đất.

“Thần tham kiến công chúa điện hạ.”

Phong Như Khuynh ngẩn ra, nàng nhanh chóng đỡ Nạp Lan Trường Kiền dậy, cười nhạt nói: “Cữu cữu không cần như thế, chúng ta đều là người một nhà, người không cần hành lễ với con.”

Nàng có thể nhận lễ của bất kì kẻ nào, duy chỉ không nhận lễ của trưởng bối trong nhà.

Nạp Lan Trường Kiền đứng lên, khuôn mặt anh tuấn của ông căng lên, lạnh lùng như núi: “Công chúa điện hạ, hôm nay thân thể của phụ thân ta không khoẻ, không thể gặp khách, xin công chúa điện hạ trở về, chờ rảnh rỗi ngày sau thần sẽ dẫn theo phụ thân đến phủ công chúa gặp mặt công chúa.”

“Trường Kiền!” Nạp Lan lão gia tử khẽ nhíu mày, khuôn mặt già nua hơi trầm xuống: “Khó có ngày Khuynh Nhi đến phủ một chuyến, con làm cữu cữu không cho người châm trà cho nàng thì thôi vì sao còn muốn đuổi nàng đi?”

Nạp Lan Trường Kiền sửng sốt dường như không nghĩ đến phụ thân sẽ nói chuyện thay cho Phong Như Khuynh, ông lập tức nghẹn một hơi, thưa dạ nói: “Phụ thân, người đã quên, lúc trước nàng khiến người tức giận như thế nào, bắt nạt Đại Nhi như thế nào, con chỉ là lo lắng cho mọi người mà thôi.”

Nạp Lan lão gia tử cười khổ một tiếng: “Nhưng dù sao nó cũng là nữ nhi của Yên Nhi.”

Dù sao nó cũng là nữ nhi của Yên Nhi, sao ông có thể thật sự nhẫn tâm với nó như vậy chứ?

Nếu lúc này Phong Như Khuynh đến khiến ông tức giận như cũ, không cần Nạp Lan Trường Kiền mở miệng, ông cũng sẽ bảo người đuổi nàng ra.

Chỉ là Phong Như Khuynh chẳng những không làm ông tức giận mà còn dịu dàng với Đại Nhi như vậy khiến ông không thể nhẫn tâm.

“Không muốn biểu tỷ tỷ đi.” Nạp Lan Đại Nhi kéo ống tay áo của Phong Như Khuynh, chu miệng nhỏ nhìn về phía Nạp Lan Trường Kiền.

“…”

Nạp Lan Trường Kiền lập tức ngu muội.

Chuyện này cuối cùng là thế nào? Một người vô cùng sợ hãi với Phong Như Khuynh, một người khác từng tuyên bố không muốn nhìn thấy nàng nữa.

Đều không cho ông đuổi Phong Như Khuynh đi?

“Đại Nhi!” Nạp Lan Trường Kiền có chút nóng nảy, những người này thật sự là hết đau quên sẹo, thái độ của Phong Như Khuynh chỉ tốt một chút thôi vậy mà đã quên mất lúc trước nàng đã đối xử với bọn họ như thế nào.

Trước đó, ông cũng đã cho nàng vô số cơ hội, không phải lần nào cũng chứng minh nàng không thay đổi chút nào sao?

“Đại Nhi, thích biểu tỷ tỷ!” Nạp Lan Đại Nhi nắm chặt lấy nàng, dường như sợ Nạp Lan Trường Kiền thật sự sẽ đuổi nàng đi.

Biểu tỷ tỷ thật vất vả mới đến thăm nàng, nàng mới không muốn để tỷ ấy đi.

Nạp Lan Trường Kiền khó thở, ông đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ông trông thấy Nạp Lan Tịnh ôm một ấm trà từ từ đi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi