THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: MAC

Đệ Nhất Lâu.

Cách đó không xa trên thuyền phường.

Phong Như Khuynh vừa bước chân vào đã nhìn thấy nam tử lười biếng dựa lưng trên ghế.

Nam nhân lười biếng yêu mị, tay hắn khoát lên chuôi ghế, con ngươi màu vàng yêu dị chuyển động, cười nhạt nhìn thiếu nữ vừa bước vào.

Bên trong thuyền phường có tiếng đàn tranh truyền đến từ nơi xa, phía sau tấm bình phong mơ hồ thấy bóng dáng nữ tử trẻ tuổi đang gảy đàn.

“Ngươi tìm ta tới vì chuyện dược thiện?” Phong Như Khuynh khoanh tay nhướn mày nhìn nam nhân, cười mỉm hỏi.

Nam nhân không trả lời Phong Như Khuynh, hắn lười biếng nói: “Đến ngồi gần ta.”

Phong Như Khuynh theo mắt nam nhân nhìn sang bên cạnh, ở đó không có cái ghế nào, mặt nàng xanh mét: “Ngươi bảo ta ngồi dưới đất hay trong ngực ngươi đây?”

“Được ngồi cạnh ta là phúc khí của ngươi, ngồi dưới đất thì đã sao?”

Phong Như Khuynh: “...”

Nàng sai rồi, nàng thu lại hảo cảm trước đây đối với hắn.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ngồi trong ngực ta?” Nam nhân cười nhạt nhếch môi, “Ta sợ cân nặng của ngươi đè chết ta mất cho nên ngươi cứ ngồi dưới đất đi.”

“...” Nàng muốn đánh chết hắn làm sao đây?

Phong Như Khuynh chậm rãi hít sâu: “Quấy rầy rồi, ta về đây.”

Nàng xoay người, trong nháy mắt khi nàng chuẩn bị bước ra thuyền phường, bóng dáng quỷ mị kia đã chắn trước mặt nàng.

Nam nhân vẫn mỉm cười tiêu chuẩn đón khách.

Nhưng lúc này Pong Như Khuynh không cảm thấy nguy hiểm mê người nữa mà ngược lại... muốn đánh chết hắn!

Nếu không phải đánh không lại thì...

“Cút ngay!” Nàng phẫn nộ quát.

Cửu Minh nheo mắt, ánh sáng nguy hiểm chuyển động bên trong: “Thẹn quá hóa giận? Nếu không ta cố gắng để ngươi ngồi trong ngực ta nhỉ? Dù sao đến mặt ta ngươi cũng đã sờ rồi, trong ngực bị ngươi ngồi vào thì đã sao chứ?”

Phong Như Khuynh trợn mắt há mồm.

Rõ ràng là nàng đánh hắn! Là đánh! Trên đời này nàng chỉ nguyện ý sờ Quốc Sư thôi, làm gì có ai so sánh được với Quốc sư?

“Ngươi hoặc nói chính sự, hoặc là cút cho ta!” Phong Như Khuynh cười lạnh.

Cửu Minh nở nụ cười, hắn cười lên rất đẹp, ngay cả Phong Như Khuynh cũng không thể không thừa nhận, chỉ nhìn nửa bên mặt cũng thấy Cửu Minh lớn lên không hề xấu...

Chỉ là không biết vì sao hắn lại muốn che nửa khuôn mặt kia? Chẳng lẽ nửa khuôn mặt kia bị lở loét? Không dám gặp người?

Nghĩ vậy, ánh mắt Phong Như Khuynh đồng tình nhìn Cửu Minh.

Nể mặt tên hỗn đản này bị lở loét trên mặt, nàng tha thứ cho hắn chuyện lúc nãy!

“Phong Như Khuynh, những năm gần đây ta luôn nghe mấy việc xấu xa ngươi làm nhưng không ngờ lúc này ngươi khiến ta phải lau mắt mà nhìn, không hổ là nữ nhi Nạp Lan Hoàng hậu,” Cửu Minh tiến hai bước lại gần Phong Như Khuynh, “Cho nên, lần này ta tìm ngươi vì muốn hợp tác.”

“Hợp tác?”

“Không sai, như ngươi nói ta vì chuyện dược thiện mà tìm ngươi, ngươi bán dược thiện cho ta, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt mà ngươi không nghĩ tới.”

Phong Như Khuynh hứng thú hỏi: “Chỗ tốt gì?”

“Đệ Nhất Lâu của ta có cửa hàng bán linh lược, bình thường linh dược tam giai trở nên sẽ không được bày bán trong cửa hàng, ngay cả linh dược tam giai cũng chỉ bỏ ra số lượng rất ít nhưng gần như đưa ra lập tức sẽ có người mua, nhưng ta có thể cho ngươi lệnh bài Đệ Nhất Lâu, có lệnh bài này ngươi được tùy ý mua bất kỳ linh dược trân quý nào trong cửa hàng.”

Cửu Minh cười nhạt nói: “Chỉ cần là cửa hàng linh dược có, ngươi lại ra giá hợp lý thì ta sẽ bán cho ngươi, như thế nào?”

Hứng thú của Phong Như Khuynh lập tức ít đi, nàng cho rằng Cửa Minh sẽ cho nàng chỗ tốt gì, hóa ra chỉ là linh dược mà thôi.

Bây giờ linh dược tam giai không còn bất cứ tác dụng gì với nàng, giá cả lại cực kỳ cao, nhiều lắm cũng chỉ cho bọn Phù Thần làm đồ ăn, còn nàng thì sao? Không bằng tăng thực lực lên nhanh chóng để sớm ngày nuôi trồng được linh dược tam giai.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi