THẦN Y ĐÀO HOA



“Bác sĩ Diệp, chờ một chút, tôi lấy một cuốn sổ ghi chép lại.

Anh nói nhiều quá.

Tôi trí nhớ không tốt, không nhớ được.


Quan Tiểu Hà thấy Diệp Thiếu Xuyên nói chuyện không ngừng, nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng trệ, cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, vội ngắt lời, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, người đã ngoài cửa nhưng
giọng vẫn truyền vào phòng: “Bác sĩ Diệp, tôi sẽ trở lại sớm, anh có thể ngồi đợi một lát…”
Thấy bộ dạng hấp tấp của Quan Tiểu Hà, Diệp Thiếu Xuyên không khỏi sờ sờ cái mũi, hỏi Hạ Vũ Y: “Chị Tiểu Hà của em đúng là thẳng thắn trực tiếp nhỉ?”
“Anh Tiểu Diệp, chị Tiểu Hà rất tốt, chăm em như em gái.

Chị ấy nói đồ ăn ở bệnh viện không ngon nên tự tay mang đồ ăn từ nhà cho em nữa nè.

” Hạ Vũ Y nghiêm túc nói.

“Thật sao?”

Diệp Thiếu Xuyên không ngờ lại như
vậy, có vẻ như Quan Tiểu Hà không chỉ là người thẳng thắn, mà còn là một người rất nhiệt tình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng đúng, chỉ sợ thời điểm này chỉ có người như Tiểu Hà mới gần gũi được với Tiểu Y như vậy, sự rằng những người khác khi nhận được “giấy báo tử” của Tiểu Y, bọn họ sẽ không dám đến gần.

“Chị Tiểu Hà tốt với em như vậy, sau này khỏi bệnh rồi phải báo đáp chị ấy cho tốt nhé.

” Diệp Thiếu Xuyên sờ sờ đầu của Tiểu Y, cười nói.

Cảm nhận được sợi tóc mêm mại trên tay, trong lòng anh thở dài, có lẽ Tiểu Y sẽ không thể giữ được mái tóc
xinh đẹp này nữa.

Vốn dĩ với y thuật hiện tại của Diệp Thiếu Xuyên, cho dù nhắm mắt châm kim cũng không nhận ra sai huyệt đạo nào, nhưng Tiểu Y khác hẳn người thường.

Thứ nhất, khí lạnh tích trong người cô bé quá nặng, đã đến thời điểm quan trọng cuối cùng không khí lạnh xâm nhập vào não, tạo thành một khối giống như bông tuyết trong não, đến mức dụng cụ kiểm tra còn tưởng là ung thư.

Thứ hai, Diệp Thiếu Xuyên mới chỉ nghe nói tới Cửu Âm Tuyệt Mạch, cũng chưa từng gặp qua, vì để phòng
ngừa, anh không thể chủ quan được.


Anh cần phải thật tỉnh táo nếu anh đâm vào não của Tiểu Y.

Ý nghĩ trong đầu vừa thoáng qua, không đợi Quan Tiểu Hà chạy lại,
Diệp Thiếu Xuyên nói tiếp: “Tiểu Y, em ngủ một giấc đi, anh giúp em khám bệnh, một chút sẽ tốt thôi.


“Vâng, anh Tiểu Diệp!”
Tiểu Y nhắm mắt lại một cách ngoan ngoãn.

Diệp Thiếu Xuyên ấn nhẹ vào một cái, lập tức khiến cô bé chìm vào giấc ngủ say, đồng thời anh cũng lấy chiếc
hộp nhỏ mình mang theo, lấy kim bạc ra.

Lần này anh đến đây, vẫn giống như lần trước, giúp Tiểu Y xua tan một số khí lạnh trong người.

Khí lạnh trong người của Tiểu Y quá nghiêm trọng, mặc dù Diệp Thiếu Xuyên muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, đả thông Cửu Âm Tuyệt Mạch, nhưng công việc cần thiết trong giai đoạn đầu vẫn phải làm.

Trong số các công việc cần thiết này, điều quan trọng nhất là làm tiêu tan một phần khí lạnh, phòng ngừa cách bước tiếp theo gặp trở ngại gì.

“Bác sĩ Diệp, bác sĩ Diệp, tôi trở lại rồi đây.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi