Nhưng mãi mà trên mặt anh ta vẫn không cảm thấy đau, hình như có ai đó kéo bả vai anh ta lại, anh ta mở bừng mắt ra thì đã thấy Diệp Thiếu Xuyên thu tay lại, còn bản thân anh ta thì lại đứng vững.
Hóa ra là tên nhóc đó giúp mình.
Trương Lực bừng tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn, rất cảm ơn cậu, vậy chúng tôi không làm phiền các cậu ăn thịt nướng nữa, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé!”
Nói xong, anh ta cũng mặt kệ vẻ mặt ngờ vực của Lữ Thanh Tuyết và đám anh em của anh ta, anh ta chống nạng muốn đi ra khỏi lều, tránh Diệp Thiếu Xuyên càng xa càng tốt.
“Trương Lực, không phải các anh tới ăn xiên nướng sao?”
Cuối cùng Diệp Thiếu Xuyên cũng mở miệng.
Trương Lực nghe thấy câu đó, thì chân mềm nhũn ra suýt trượt ngã thêm cái nữa, nhờ mấy tên đàn em giúp đỡ mới đứng vững được, không dám quay đầu lại nói: “Không ăn nữa, không ăn nữa.
”
“Sao lại không ăn nữa, quán xiên nướng này rất ngon mà, cũng không phải là anh không trả tiền, tại sao lại không ăn?” Diệp
Thiếu Xuyên giả bộ thấy kỳ lạ nói.
“Đúng vậy, anh Lực, không phải chúng ta tới để ăn xiên nướng sao?” Một tên cô đồ vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, tò mò hỏi.
“Ăn cái đầu mày ấy.
”
Trương Lực thầm mắng trong lòng.
Anh ta tiến thoái lưỡng nan, nếu rời đi, không những sẽ bị đàn em coi thường, mà sợ là lại đắc tội với Diệp Thiếu Xuyên.
Anh ta cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Diệp Thiếu Xuyên rồi, chỉ cần anh ta trả tiền, thì Diệp Thiếu Xuyên sẽ không gây khó dễ, anh ta thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, suýt nữa thì tôi quên mất là chúng tôi đến đây để ăn xiên nướng.
” vẻ mặt ngượng ngập của Trương Lực ai cũng có thể nhìn ra.
Nói xong, anh ta khập khiễng chống nạng ngồi xuống chiếc bàn vừa có người đứng dậy ở mép lều, trên bàn vẫn còn khá nhiều đồ ăn, những người khách kia ăn chưa hết
đã đứng dậy rời đi, hiển nhiên là bị bọn họ dọa sợ mà bỏ chạy.
Chiếc bàn đó cách xa chiếc bàn Diệp Thiếu Xuyên đang ngồi nhất, mặc dù trong lòng rất không mụốn thừa nhận việc bản thân sợ Diệp Thiếu Xuyên, nhưng có thế tránh xa tên ác ma Diệp Thiếu Xuyên này một chút, thì Trương Lực cũng đồng ý.
“Còn đơ ra đấy làm gì, ngồi xuống đi.
”
Nhìn đám đàn em đứng đơ ra, Trương Lực thầm chửi tục trong lòng, nhưng vẫn phải cố ra vẻ thoải mái, chỉ là nhìn thế nào cũng vẫn thấy kỳ quái.
“Vâng, anh Lực.
”
Đám đàn em đều nghe lời ngồi xuống.
Trương Lực cũng lười phải để ý đến bọn chúng, cười nói với Lâm Đại Xuyên: “ông chủ, anh cứ nướng cho mọi người trước đi, chúng tôi chờ một chút cũng được, không vội.
”
Cái gì?’
Lâm Đại Xuyên ngây ngốc không hiểu gì, không vội? Lúc nãy các người cũng đâu có nói như vậy, nhưng anh ta cũng không ngốc đến mức trực tiếp hỏi như vậy, dù sao anh ta cũng muốn cho khách đến trước được trước, khách đến sau được sau.