THẦN Y ĐÀO HOA



Nhưng trong nhà không có mùi ẩm mốc, mà ngược lại có một hương thơm thoang thoản, đó chính là hương thơm của những chậu cây hoa bên ngoài cừa sổ, hoa nở rực rỡ tràn đầy sức sống.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Thiếu Xuyên tới, anh cũng không khách sáo, trực tiếp đi tới góc tường cầm lấy bình nước rót 3 cốc nước, rồi đưa cho Lữ Thanh Tuyết
và Tiểu Y.

Bụp!
Ngồi xuống sofa, anh cười hỏi: “Chị Lữ, có chuyện gì vậy?”
“Là như này, tôi nghĩ bây giờ Tiểu Y cũng tới rồi, căn nhà tôi thuê hơi nhỏ, hơn nữa ngày nào cậu cũng phải ở trên gác xép của phòng khám cũng không thoải mái, lúc trước mùa hè thì không sao, nhưng sắp vào đông rồi, ở trên gác xép sẽ rất lạnh, nên tôi muốn tìm một căn khác lớn hơn một chút.

” Lữ Thanh Tuyết nói.

“Tìm nhà sao?”

Diệp Thiếu Xuyên gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ, anh chỉ muốn đích thân hướng dẫn Tiểu Y tu luyện công pháp thôi, nhưng lại không ngờ… Lữ Thanh Tuyết vì phòng khám kinh doanh ảm đạm, hàng tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, lại cộng thêm các khoản chi tiêu khác nữa, muốn tồn tại được đã là rất khó rồi, nếu bây giờ còn thuê căn nhà khác to hơn, ít nhất cũng phải là căn có 2 phòng ngủ 1 phòng khách, vậy thì sợ là chi phí này một
mình Lữ Thanh Tuyết không thể gánh vác nổi.

Chỉ là Lữ Thanh Tuyết nói cũng đúng, anh có chân khí bảo vệ cơ thể, dù ở trên gác xép vào mùa đông hay mùa hè cũng không sao, nhưng căn nhà này một mình Lữ Thanh Tuyết sống đã hơi nhỏ rồi, bây giờ lại cộng thêm Tiểu Y nữa.

“Đúng là nên đổi một căn khác, nhưng vấn đề ở đây là tiền, xem ra mình phải mau chóng kiếm tiền thôi.

” Diệp Thiếu Xuyên thầm nghĩ trong lòng, và tự đưa ra quyết định riêng của mình.

Cuối cùng anh nói với Lữ Thanh Tuyết:
“Chị Lữ, chuyện này cứ để tôi lo cho, mấy ngày tới cứ ở tạm đây đã, ngày mai có thời gian tôi sẽ đi tìm nhà luôn, thế nào?”
Anh không nhắc đến chuyện tiền nong, mà dự định sẽ gom góp khoản tiền này trong hai ngày tới, không tạo gánh nặng cho Lữ Thanh Tuyết nữa, sợ cô phải chịu quá nhiều áp lực.


Lữ Thanh Tuyết nhìn Diệp Thiếu Xuyên rồi gật đầu nói: “Vậy được, cậu cố gắng một
chút nhé, dù sao việc ở phòng khám cũng không nhiều, nếu có thời gian thì ra ngoài tìm một chút, cố gắng tìm căn nào to to ấy.


“Yên tâm đi.


Diệp Thiếu Xuyên gật đầu đáp ứng.

Sau đó 3 người lại hàn huyên một chút, Lữ Thanh Tuyết đi vào trong phòng, Ịấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa cho Diệp Thiếu Xuyên: “Đây là điện thoại di động, mua cho cậu đó, cậu cầm đi, trong này tôi đã nạp thẻ 500 tệ rồi, đủ cho cậu dùng trong một thời gian.

Cậu giúp tôi ở phòng khám, hàng tháng tội sẽ tính lương cho cậu, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cậu tiêu.


“Điện thoại á?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi