THẦN Y ĐÀO HOA



“Nghĩ bậy cái gì, ai nói muốn chọn, nếu chị Lữ biết mình có loại ý nghĩ này, khẳng định một đao chém mình…”
Tỉnh lại từ trong YY của bản thân, Diệp Thiếu Xuyên hung hãn khinh bỉ bản thân một phen, thật sự là quá tự luyến, Quan Tiểu Hà chỉ là bảo anh dùng điện thoại mà thôi, cũng không phải là bày tỏ, làm sao lại dính đến chị Lữ chọn một trong hai, ổn định, nhất định phải ổn định, giữ tâm bình thường.

Âm thầm thì thầm mấy câu, Diệp Thiếu Xuyên cổ gắng để cho tâm tình mình bình tĩnh lại, có điều cũng không dám nhìn ánh mắt của Quan Tiểu Hà, trong miệng hỏi: “Điện thoại đó của chị Lữ thì làm thế nào?”
“Đưa tôi, tôi cầm ném đi!”
Quan Tiểu Hà không chút do dự nào nói.

“Hả?”
Diệp Thiếu Xuyên kinh ngạc vô cùng, ngay sau đỏ vội vàng lắc đầu nói: “Không được
không được, nếu chị Lữ biết điện thoại chị ấy mua cho tôi bị cô ném đi, quay về nhất định sẽ chém chết tôi!”
“Anh sợ chị ta chém chết anh, chẳng lẽ không sợ tôi à?” Quan Tiểu Hà hung ác nói.


“Sợ cô làm gì?”
Diệp Thiếu Xuyên bĩu môi, thử dò xét nói: “Nếu không điện thoại của cô hay là lấy về đi, một mình tôi cũng không dùng được hai cái điện thoại.


“Không được!”
Quan Tiểu Hà kiên quyết cự tuyệt.

“Vậy không cỏ cách nào!” Diệp Thiếu Xuyên buông một tay.

Quan Tiểu Hà nhìn anh, trầm mặc chốc lát, bĩu môi nói: “Được rồi, anh thích dùng cái nào liền dùng cái đó đi, dù sao đồ Quan Tiểu Hà tôi tặng đi, không có đạo lý lấy về.

Đúng rồi, không phải anh tìm tôi có chuyện gì sao, chuyện gì, mau nói, không có gì tôi liền đi.


‘Đừng, thật sự có chuyện!
Thấy Quan Tiểu Hà không tiếp tục chuyện điện thoại, Diệp Thiếu Xuyên bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời liền vội vàng kéo cô lại, thật đúng là sợ cô đi.

“Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói!”
Diệp Thiếu Xuyên kéo Quan Tiểu Hà đến một chỗ tĩnh lặng, nhìn xung quanh cũng không có người, liền trực tiếp hỏi: “Chuyện tối hôm qua cô đều xử lý xong?”
“Tối hôm qua có chuyện gì, à, anh nói là hai người định đụng chúng ta đó à? Làm sao có thể xử lý xong, chú Vũ đang điều tra đó, có điều bản thân hai người đó đều nhất loạt nói là hiểu lầm, bọn họ chỉ là từ nơi đó đi qua, không có ý muốn đụng chúng ta, đến bây giờ cũng không có tiến triển gì, phiền chết.

” Quan Tiểu Hà khổ não nói.


“Hiểu lầm?”
Diệp Thiếu Xuyên cười: “Đuổi theo chúng ta nửa thành phố, liền một câu hiểu lầm thì xong rồi, thật là khôi hài.

Nếu là như vậy, tôi ngược lại là muốn gặp hai người bọn họ
một chút.

“Gặp hai người tài xế đó?” Quan Tiểu Hà kinh ngạc nhìn anh, nghi ngờ nói: “Anh gặp bọn họ làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh bọn họ một trận?”
“Làm sao có thể, tôi là công dân tốt tuân theo luật pháp, tuyệt đối sẽ không đánh người, sở dĩ muốn gặp bọn họ, chủ yếu là muốn khuyên bọn họ đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, nên quay đầu là bờ.

” Diệp Thiếu Xuyên nghiêm túc nói.

“Anh liền nói bậy nói bạ đi!”
Quan Tiểu Hà bị biểu tinh của anh chọc cười, liếc anh một cái, nói: “Chú Vũ bọn họ dùng cãc loại biện pháp đều không cạy được miệng bọn họ ra, anh nói là được? Anh cho là anh là ai, Phật tổ khuyên người hướng thiện sao?”
“Tôi cũng không phải là Phật tổ, Phật tổ cắt thịt cho diều hâu ăn tôi không làm được, tôi là Minh Vương.

” Diệp Thiếu Xuyên cười nói.


“Minh Vương? Đó là cái gì?” Quan Tiểu Hà
không quá cảm thấy hứng thú đối với tôn giáo, đối với Minh Vương cũng không hiểu, nghi ngờ hỏi.

“Đến lúc đó cô liền biết, như thế nào, cô có thể sắp xếp không?”
“Có thể thì có thể, chẳng qua là bây giờ tôi còn phải đi làm, chẳng lẽ trốn việc cùng anh đi tới cục công an?”
“Bây giờ không được, một lúc liền buổi trưa, buổi chiều tôi còn có việc, nếu có thể, cô tan việc đợi tôi đi, chúng ta đi tới cục công an một chuyến.

” Diệp Thiếu Xuyên nói.

“Cũng được!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi