THẦN Y ĐÍCH NỮ

Khi người ở trù phòng đến Mẫu Đơn viện, Thẩm thị đã được người nâng vào nằm trong phòng, Trầm Ngư cũng được nâng đầu dựa vào nhuyễn ỷ nghỉ ngơi.

Quản sự trù phòng vừa thấy một trận này, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ xuống kêu oan: "Lão thái thái, lão gia, chuyện không liên quan đến bọn nô tài! Nhị tiểu thư đuổi người trong trù phòng ra ngoài, bữa cơm này... là tự nhị tiểu thư gọi đầu bếp tới làm!"

"Việc này..."

Mọi người vừa nghe lời này thì sửng sốt, vốn còn muốn giúp đỡ Phượng Vũ Hành thì tâm bắt đấu chếch về phía Thẩm thị. Lão thái thái ôm ngực, nàng cảm thấy miệng thở hổn hển. không phải đồ ăn thật sự có vấn đề chứ?

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ, đập vỡ chén trà nhỏ, chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hành nói: "Nói! Ngươi bỏ cái gì vào trong đồ ăn?"

Phượng Vũ Hành nhún vai: "Dược!"

"Dược gì?"

"Vừa rồi lúc giới thiệu món ăn đã nói qua."

"Ta hỏi độc dược!"

"Vì sao phụ thân nói ta bỏ độc dược vào?" Nàng vô cùng khó hiểu, "Phụ thân đã tìm người kiểm chứng sao? Đại phu đã đến rồi sao? Có người tận mắt thấy sao? Phụ thân ngài không có bằng chứng, mà đã nói con gái hạ độc trong đồ ăn, vậy xin hỏi phụ thân, vì sao các ngươi ăn cũng chưa có việc gì, chỉ có mẫu thân và đại tỷ tỷ xảy ra vấn đề?"

"Có thể là chúng ta còn chưa đến lúc phát bệnh." Phấn Đại thốt ra nói: "Chỉ là mẫu thân và đại tỷ tỷ thể chất kém, phản ứng cũng nhanh hơn, nói không chừng đến buổi tối, chúng ta đều..."

"Tứ muội muội nói đúng là hữu mô hữu dạng." Phượng Vũ Hành nhếch lông mày, "Thật không hiểu ta là con gái Phượng gia, trăm phương ngàn kế độc chết cả nhà, đối với ta rốt cuộc có điểm gì tốt. Ta có phụ thân là thừa tướng, sao phải làm một nhi?"

Nàng nói như vậy, Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu ra vài phần đạo lý, lúc này An thị mở miệng, nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: "Bằng không gọi đầu bếp của nhị tiểu thư đến hỏi một chút."

"Đúng!" Lão thái thái lại lên tiếng, "Nhanh lên, gọi toàn bộ những người nấu cơm hôm nay đến đây!"

Hạ nhân lên tiếng trả lời rồi đi, khi trở lại, phía sau dẫn theo mười hai người xa lạ.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn những người này, bỗng nhiên có một cảm khác không tốt ập đến trong bụng, nhưng hắn lại thật sự không biết cảm giác này đến từ đâu, rồi hỏi quản sự nhà mình: "Ngươi nhìn một cái đi, bàn tiệc hôm nay, là do bọn hắn?"

Quản sự kia quay đầu cẩn thận phân biệt, chỉ một lát sau đã gật đầu khẳng định, "Bẩm lão gia, đúng vậy, chính là bọn hắn."

Phượng Cẩn Nguyên phất tay để quản sự đi xuống, khi nhìn mười hai đầu bếp kia, mí mắt phải bắt đầu không khống chế được mà giật giật.

Mười hai người trung niên kia, đi đầu là một người phong thái bất phàm, nhìn thấy người Phượng gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có cảm giác của một đầu bếp, chỉ là ôm quyền hơi khom người, nói: "Bái kiến Phượng tướng đại nhân." Đã nói xong, căn bản không vấn an các phu nhân tiểu thư.

Mười một người phía sau cũng giống hắn, hơi khom mình hành lễ, cũng nói: "Bái kiến Phượng tướng đại nhân." Cũng không để ý phu nhân tiểu thư.

Lão thái thái hơi tức giận, buồn bực hừ một tiếng, rồi chuẩn bị khiển trách hai câu, đã thấy Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên khoát tay, cắt ngang lời lão thái thái muốn nói, sau đó chủ động nói: "Xin hỏi tiên sinh làm việc ở nơi nào? Vì sao đến Phượng phủ ta làm một gã trù công?"

Hắn thấy người này nhìn quen mắt, lại thấy gương mặt này khí độ văn tú nội liễn, cũng đã đoán hắn tuyệt đối không phải là đầu bếp. Về phần mười một người phía sau, đúng là đầu bếp không sai, nhưng tuyệt đối không phải là đầu bếp bình thường.

Còn nghĩ thêm, những người này là được Phượng Vũ Hành mời đến, Phượng Vũ Hành làm sao có được đầu bếp, tám phần là người ở Tiên Nhã lâu của cửu hoàng tử.

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đầu tê dại một trận, tính tình kia của Huyền Thiên Minh, cho dù người ở Tiên Nhã lâu động tay động chân trong đồ ăn, chẳng lẽ hắn còn có lá gan muốn tính toán cùng người ta? Đừng nói là Thẩm thị chỉ nôn một hồi, cho dù là đúng, Huyền Thiên Minh ở trong cung cũng giết người giữa ban ngày, Định An vương phủ bị hắn đốt cháy sạch chỉ còn lại một mảnh tro tàn, một đại phu nhân của Phượng phủ, người ta để vào mắt mới là lạ.

Hắn tính kế trong lòng, nếu là người của Tiên Nhã lâu, chuyện này làm thế nào cũng không thể kết cừu oán với cửu hoàng tử, tính toán đã sớm vứt đi.

Nhưng trước sau như thế này, sau khi nam tử khí độ bất phàm báo danh hào của mình, Phượng Cẩn Nguyên vẫn sợ tới mức chân run run, chỉ nói mình nghĩ quá đơn giản.

"Tại hạ Mạc Bất Phàm, vốn là một là một thầy thuốc ngao du giang hồ, mấy tháng trước được Thánh thượng tán thưởng, lưu lại trong cung chuyên phối chế dược thiện cho Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Vân phi nương nương. Sau vài vị này, mấy tháng đó tại hạ cũng phối dược thiện ở ngự trù."

Sau gáy Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, làm lão thái thái cũng không thể nói. Nàng nên sớm dự đoán được, cho dù Phượng Vũ Hành làm chuyện gì luôn giữ lại chiêu sau, đuổi đầu bếp nhà mình, bắt đầu dùng đầu bếp ngoài, thông minh cẩn thận như Phượng Vũ Hành, sao có thể để người khác nắm chuôi.

"Phượng tướng." Mạc Bất Phàm lại mở miệng, "Lúc tại hạ đến đây, nghe nói dược thiện hôm nay làm độc đại phu nhân và đại tiểu thư quý phủ?"

"Đúng vậy!" Phượng Tử Hạo suy nghĩ đơn giản, còn không ý thức được Mạc Bất Phàm, cướp lời nói: "Ngươi đã thừa nhận đồ ăn do các ngươi làm, vậy phải cho Phượng gia chúng ta một lời giải thích!"

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Phượng Cẩn Nguyên hung hăng mắng Phượng Tử Hạo một câu, rồi sau đó nói với Mạc Bất Phàm kia: "Tiên sinh không có việc gì, chỉ sợ ở đây có chút hiểu lầm."

Hắn là thừa tướng, trong cung có vị tâm phúc chuyên làm dược thiện, Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên biết chuyện này. Mạc Bất Phàm này không có phẩm giai, lại không phải quan dưới hắn, ở trong cung có địa vị độc đáo, Phượng Cẩn Nguyên nói chuyện là khách khí có thừa. Mấu chốt là, người này làm cho Hoàng thượng Hoàng hậu còn không sợ, dù sao hai vị kia đều là người phân rõ phải trái, nhưng hắn còn quản cơm của Vân phi! Có thể để Hoàng thượng an bài đến bên người Vân phi, vậy ra rất coi trọng, rất đáng tin!

Mạc Bất Phàm nghe Phượng Cẩn Nguyên nói như vậy, không khỏi cười, nói: "Ta đã nói, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ba ngày trước vừa mới dùng dược thiện Tịch Phổ, sao đến Phượng gia ăn thì có người bị bệnh?"

Lời này ai cũng đều có thể hiểu được, người ta ý nói là, Hoàng thượng Hoàng hậu có thể ăn, người Phượng gia các ngươi so với Hoàng thượng thì quý giá hơn?

Phượng Cẩn Nguyên bồi cười, "Hiểu lầm, đều hiểu lầm."

Phượng tướng." Sắc mặt Mạc Bất Phàm bắt đầu nghiêm túc, "Hôm nay để ta đến Phượng phủ, là Thuần vương điện hạ và Ngự vương điện hạ đồng thời cầu xin Hoàng thượng, nói là đại phu nhân Phượng gia hồi phủ, mời tại hạ mang theo ngự trù đến quý phủ chuẩn bị đồ. Bàn tiệc hôm nay có đồ ăn mà ba ngày trước Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã dùng qua, thực đơn tự tại hạ điều phối, sử dụng các nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều từ trù phòng của ngự trù phòng vận chuyển đến, dược liệu lấy từ Bách Thảo dược đường của Phượng phủ, dược liệu trước khi tại hạ bỏ vào trong nồi, đều đã qua tay tại hạ, tự tại hạ kiểm tra qua rồi mới ném vào trong nồi. Phượng tướng cảm thấy, là tại hạ có vấn đề, hay những đầu bếp chuyên làm ngự thiện cho Thánh thượng có vấn đề?"

Phượng Cẩn Nguyên đổ mồ hôi, "Đều không có vấn đề."

"Ừm." Mạc Bất Phàm gật đầu, lát sau nghi hoặc, "Vậy trước mắt là ý gì? À, không phải là đại nhân bất mãn an bài của Thuần vương điện hạ và Ngự vương điện hạ? Chao ôi! Vậy Phượng tướng đúng là phụ lòng hảo ý của hai vị vương gia."

Vừa nghe chuyện này có phần của Huyền Thiên Hoa, Phượng Trầm Ngư vốn đang nằm trên nhuyễn ỷ giả vờ, luôn miệng nói: "Chắc là hiểu lầm thật, vừa rồi ở dùng cơm ở trong vườn, chỉ sợ thân thể ta yếu đuối, bị gió thổi, nên mới đau đầu, hiện tại đã không sao rồi."

Lần trước Phượng Cẩn Nguyên nhận lấy hà bao mà Phượng Vũ Hành đưa cho, thì hiểu rằng nàng có tâm tư với Huyền Thiên Hoa, trước mắt thấy Trầm Ngư tỏ thái độ như thế, sao còn không rõ là ý gì. Nhưng hắn lại không thể phát tác, dù sao Trầm Ngư cũng không có việc gì, còn hơn nàng tiếp tục đau đầu.

Nhưng Thẩm thị còn nằm trên sạp, như vậy không giống giả vờ, Phượng Cẩn Nguyên hơi xấu hổ, án này rốt cuộc phá thế nào?

Mọi người ở đây giằng co, hạ nhân Phượng gia cuối cùng cũng mời đại phu đến. Đại phu này ở kinh thành có chút danh tiếng, không phải là giao tiếp lần đầu với Phượng gia, vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên đã nhanh chóng quỳ xuống dập đầu.

Phượng Cẩn Nguyên không có thời gian chịu lễ, gấp giọng nói: "Mau xem cho phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đại phu kia đáp ứng, đứng dậy đi tới mép sạp.

Lúc này Thẩm thị đã chuyển biến tốt, còn lại một bộ dạng mặt mệt mỏi, sắc mặt khó coi, từng trận ghê tởm vẫn ngẫu nhiên trào lên.

Đại phu kia cầm cổ tay Thẩm thị qua khăn tay, chỉ bấm một lát "Ồ" một tiếng, sau đó cẩn thận bấm lại lần nữa, rồi mới đứng dậy, hỏi Phượng Cẩn Nguyên: "Phượng đại nhân, phu nhân quý phủ có phải ăn độc vật không sạch sẽ?"

Lời kia vừa thốt ra, mọi người lại cả kinh. Trước đó còn tưởng rằng Thẩm thị tác quái, đại phu và đầu bếp trong hoàng cung đi ra sao có thể hạ độc Phượng phủ, nhưng trước mắt đại phu nhắc đến hai chữ "độc vật", rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Diêu thị vội vã hỏi: "Sao đại phu lại nói như thế?"

Đại phu kia đáp: "Nếu không phải ăn độc vật, thì dùng dược vật gì để gây nôn ra?"

"Gây nôn?" Phấn Đại theo bản năng xuất khẩu nghi vấn, lại nhìn Thẩm thị một cái, phát hiện Thẩm thị như một câu của đại phu, nhanh chóng dạo qua một vòng, lập tức ý thức được nơi này nhất định có vấn đề.

Phượng Cẩn Nguyên nói: "Đại phu có chuyện mời nói rõ."

Đại phu kia liền nói thằng: "Đại phu nhân quý phủ phát bệnh khẳng định là có nôn mửa chứ? Đó là do trước đó đại phu nhân có dùng dược vật gây nôn, loại dược này ăn một chút, chưa tới nửa nén hương sẽ làm cho người ta nôn mửa, nhẹ hơn thì co giật. Nhưng trong bụng có gì đều nôn ra sẽ không sao, bình thường đều dùng để giải độc khẩn cấp."

Mạc Bất Phàm kia tự cân nhắc một lát, tiến lên hai bước: "Phượng tướng, tại hạ bất tài, y thuật có Thánh thượng thưởng thức, có thể để tại hạ chẩn cho đại phu nhân?"

Mạc Bất Phàm có thể nói vậy, Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên vui, nhanh chóng nghiêng người để hắn đi qua.

Mạc Bất Phàm đi tới bên cạnh Thẩm thị, cũng không bắt mạch, trực tiếp bắt lấy bàn tay mập của Thẩm thị.

Phượng Tử Hạo bên cạnh thấy vậy, không khỏi quát to ra tiếng: "Ngươi làm gì vậy? Xem bệnh thì xem bệnh, sao muốn cầm tay mẫu thân ta?"

Phượng Cẩn Nguyên mắng hắn: "Đừng nói bậy!"

Mà lúc này, âm thanh Mạc Bất Phàm cũng truyền đến... "Kỳ lạ, Phượng tướng mời xem, vì sao đại phu nhân phải làm như vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi