THẦN Y ĐÍCH NỮ

Nếu Ngự vương phủ thật sự coi trọng hôn ước này, lại dùng sính lễ keo kiệt như thế? Đại thái giám kia đem danh sách sinh lễ xướng lên trên mặt các nàng đều không nhịn được. Bên ngoài đại môn Phượng phủ có bao nhiêu người nghe, khả năng sẽ bị chê cười một trận, chỉ sợ chưa đến một canh giờ đã truyền khắp kinh thành, thế này mặt mũi Phượng phủ ở đâu?

Rốt cuộc, danh sách sính lễ đã xướng xong, sính lễ cũng được đưa vào đại viện Phượng phủ.

Phượng Cẩn Nguyên hé ra khuôn mặt đen kịt, lão thái thái tức giận đến nỗi hai hạ nhân nâng mới đứng vững được. Trầm thị không có phản ứng quá lớn, Ngự vương phủ làm như thế, vậy đừng trách về sau Phượng phủ đối dãi thế nào với ba người Diêu thị. Mãi luôn cảm thấy Diêu thị mới chính là chủ mẫu, lúc này cũng nên tỉnh lại.

Lúc tất cả mọi người đã cảm thấy trò khôi hài mất mặt ở cửa rốt cuộc đã xong, Chu phu nhân còn nói: "Đây chính là sính lễ cho Phượng phủ, kế tiếp, là Ngự vương điện hạ chúng ta tặng cho Ngự Vương phi tương lai sính lễ tư nhân!"

Mọi người lại xôn xao!

Cái gì mà sính lễ tư nhân?

Ai phát minh ra loại sính lễ quái quỷ này vậy?

Lão thái thái thắt lưng cứng ngắc run rẩy, Phượng Cẩn Nguyên mặt đen có chút vặn vẹo, ngay cả Trầm thị cũng mê man.

Phượng Vũ Hành cũng mơ hồ, sính lễ tư nhân là trò đùa gì?

Chu phu nhân hé ra khuôn mặt nghiêm túc, nhìn xung quanh mọi người trong Phượng phủ, Phượng Vũ Hành cũng nhìn ra trong ánh mắt là hương vị miệt thị.

"Ngự vương điện hạ nói, Phượng phủ đối với Phượng Nhị tiểu thư có công sinh dưỡng giá trị nhiều như vậy, ba ngàn lượng bạc kia kỳ thật cũng không tí. Nếu đi sâu hơn, Phượng gia đối với Phượng Nhị tiểu thư cũng không đến ba ngàn lượng nhiều như vậy."

Ý tứ có thể hiểu được, Phượng gia ngươi nuôi nữ nhi thế nào tự mình hiểu, cho ngươi ba ngàn đã cân nhắc rồi.

Chu phu nhân khoát tay, nha hoàn bên người lại cầm một danh sách sính lễ lại đây, lúc này, Chu phu nhân đem danh sách sính lễ này trực tiếp giao cho Phượng Vũ Hành: "Đây là Ngự vương điện hạ tặng cho Nhị tiểu thư sính lễ tư nhân, mời Nhị tiểu thư xem qua."

Phượng Vũ Hành tiếp nhận danh sách sính lễ cúi đầu nhìn, mở ra chỉ thấy chữ viết chằng chịt, cái này cái kia như nhau làm nàng xem hoa cả mắt.

Chu phu nhân không chờ nàng xem xong, lại khoát tay, Đại thái giám lúc trước xướng danh sách sính lễ lại mở miệng: "Thỉnh sính lễ Ngự vương điện hạ tặng Phượng Nhị tiểu thư nhập phủ!"

Một tiếng nói này, ở cửa lại có một nhóm ngươi nâng các rương gỗ buộc lụa đỏ thẫm bắt đầu hướng vào trong phủ.

"Ngự vương điện hạ ban thưởng Phượng Nhị tiểu thư một con chim phỉ thúy bằng thủy tinh trong suốt, một đôi dương chi bạch ngọc bảo bình, chén ngọc Cửu Long một đôi, Đông Hải dạ minh châu một đôi, lọ hoa hoàng ngọc phật thủ một đôi, san hô tì hưu một đôi, khổng tước thạch sơn thủy sáp bình một khối, kim khảm bảo thạch chạm rỗng hoa văn bát giới một chiếc, thanh ngọc cúc biện thủy tiên bồn cảnh một chiếc, phấn tinh phát trâm, cát tường như ý trâm, hồ điệp lưu tô trâm, bạch ngọc khổng tước trâm, ngũ thải phủ thúy trâm, trâm trâu linh lung bát bảo trâm mỗi thứ một chiếc, vòng tay chuông hoàng kim, vòng tay lưu ly phỉ thúy, vòng xích kim triền ti, vòng bạch ngọc bát tiên, vòng kim tương châu bảo tiệp ti mỗi thứ một đôi, một bộ vòng hoàng kim làm từ thợ thủ công Ba Tư tổng cộng có mười tám chiếc..."

Tất cả mọi người nge xong đều sụp đổ, từ vật trang trí đến trang sức, đồ trang điểm, đừng nói là người Phượng phủ nghe xong đều líu lưỡi, cho dù là nhóm nương nương trong cung ai ai cũng phải đỏ mắt, nhưng Ngự vương phủ chính là đem những thứ dị bảo vô giá từng hòm từng hòm nâng vào trong phủ.

Không chỉ như thế, trừ đồ trang trí và trang sức ở ngoài, Đại thái giám kia "Giường mạ vàng khảm trăm bảo" vừa ra khỏi miệng. mọi người trơ mắt nhìn chiếc giường lớn hoa lệ được người bên ngoài nâng vào.

Vừa tán dương chiếc giường này, ngay sao đó, cái gì là bình phong, bàn, đa bảo cách, giá sách, bàn trang điểm, thậm chí là đồ vật nhỏ như bộ trà đều tuôn ra, rõ ràng là cho Phượng Vũ Hành đem gian phòng sửa chữa một lần.

Các vật sở hữu đưa xong, cuối cùng Đại thái giám hắng giọng cùng thanh âm lớn hơn nữa hô: "Ngự vương điện hạ đưa cho Phượng Nhị tiểu thư tám cửa hàng ở kinh thành, sáu tòa trang tử ngoài thành, trong thành là một tòa trạch tự kỳ lân. Ngoài ra còn đưa cho Phượng Nhị tiểu thư mười vạn ngân phiếu tiêu vặt, hai vạn kim phiếu..." Cuối cùng một âm "vạn" kéo dài ra, mọi người nghe được tâm can đều run theo.

Theo Đại thái giám xướng lễ xong, tất cả các rương cũng đều khiêng vào trong viện. Đại viện Phượng phủ vốn rộng lớn khí phái nhưng ngay cả chỗ để chân cũng nhanh chóng không còn, một hạ nhân Ngự vương phủ còn chen đẩy Trầm thị một chút, lạnh giọng nói: "Phiền vị phu nhân này tránh ra."

Trầm thị tức giận quát to: "Nô tài lớn mật!"

Chu phu nhân trầm mặt: "Nô tài Ngự vương phủ đều có Ngự vương điện hạ quản áo, sao có thể đến phiên ngươi quát mắng!"

Mắt Trầm thị bốc hỏa, muốn phát tác, quyền trượng của Phượng lão thái thái gõ một chút, trừng mắt nhìn nàng, đem Trầm thị đang phát bực trừng mắt trở về.

Chu phu nhân đem một hộp gỗ tự mình giao đưa lên tay Phượng Vũ Hành, trên mặt mang theo từ ái: "Ngân phiếu, kim phiếu và khế đất đều ở trong này, mời Nhị tiểu thư nhận lấy. Không biết sinh lễ Ngự vương điện hạ tặng Nhị tiểu thư có vừa lòng?"

Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, Trầm thị đoạt lại một câu: "Vừa lòng vừa lòng, sính lễ như vậy rất vừa lòng!"

Chu phu nhân nhát mắt biến sắc: "Lão thân và Vương phi tương lai nói chuyện, sao lại để ngươi làm càn!"

Trầm thị bị nghẹn họng.

"Còn thỉnh Nhị tiểu thư nói rõ." Chu phu nhân chuyển hướng nhìn Phượng Vũ Hành, lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, đúng là nhìn chăm chú hồi lâu.

"A Hành đa tạ Ngự vương điện hạ ưu ái, đa tạ phu nhân lo liệu, sinh lễ này rất hợp tâm ý." Nàng thản nhiên nói, trên mặt tươi cười, không vì thấy người giàu mà vui mừng.

Chu phu nhân vừa lòng gật đầu, đối với thái độ của Phượng Vũ Hành như thế thập phần vừa lòng.

Nhưng trong lòng Phượng Vũ hành cũng có phần cân nhắc, người nọ sao lại tặng nàng sính lễ nặng như thế, rốt cuộc có dụng ý gì? Lẽ ra hắn hẳn không biết Nhị tiểu thư Phượng gia rốt cuộc là dạng người gì, càng không có thể đoán được người là trong thâm sơn Tây Bắc kia là nàng. Nếu vậy, nói đúng ra là sính lễ này thật sự chính là tặng cho Nhị tiểu thư Phượng gia, mà cùng Phượng Vũ Hành nàng không liên quan?

Nghĩ một loạt như vậy, trong lòng liền có vài phần không thoải mái. Lúc nhìn lại Chu phu nhân, nghĩ ngợi, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Ngự vương điện hạ đối với hôn ước này coi trong như thế, là phúc khí của Nhị tiểu thư Phượng gia."

Chu phu nhân vỗ tay nàng, nói một câu nháy mắt làm cho lòng Phượng Vũ Hành đặc biệt thoải mái: "Trước khi ra phủ, Vương gia nói với lão thân truyền lời cho cô nương, ở kinh thành thời tiết khô nóng, không thể so với đại sơn mát mẻ ở Tây Bắc, còn thỉnh cô nương dùng chút trà lạnh trừ nóng."

Trên mặt nàng không giấu được ý cười, hóa ra hắn biết, hắn thực sự biết là nàng. Lại nhìn sính lễ trong viện, tâm tình tốt hẳn lên.

Tâm tình nàng tốt, nhưng có người tâm tình không tốt, tỷ như Phượng Phấn Đại.

Nha đầu kia liền cảm thấy trong lòng mình có gì đó, từ sáng thấy Phượng Vũ Hành đã bắt đầu nhanh chóng tay đổi. Vừa rồi còn cảm thấy Phượng Vũ Hành không có ưu thế gì, mất đi địa vị chính nữ, mất đi sủng ái của phụ thân và lão thái thái, còn mất đi nguyên một vị hôn phu hoàn mỹ, nàng và chính mình đã bị kéo xuống ngang hàng.

Nhưng không đợi nàng vui vẻ bao lâu, trong nháy mắt Phượng Vũ Hành đã xoay chuyển lớn, một cái trở mình này quả thực khiến người phẫn nộ thêm.

Kỳ thật không chỉ Phấn Đại, trừ vẻ bình tĩnh của An thị và Tưởng Dung ra, thì tâm của những người khác cũng lên xuống không ngừng. Ngay cả Phượng Trầm Ngư cũng thu hồi khuôn mặt Bồ Tát kia,thế nào cũng là biểu tình không rộng lượng.

"Mấy thứ này đều là sính lễ riêng Ngự vương điện hạ tặng cho Nhị tiểu thư, không liên quan đến Phượng phủ, Nhị tiểu thư tự tiếp nhận." Chu phu nhân lại nhắc nhở mọi người, mấy thứ này đều tặng cho một mình Phượng Vũ Hành.

Trầm thị mặc kệ: "Chu phu nhân, từ xưa đến nay những sính lễ của nhà trai tặng đều do nhà mẹ đẻ thay mặt nhận, nào có đạo lý nữ nhi tự tiếp nhận? Đây là quy củ rồi!"

"Quy củ?" Chu phu nhân cười lạnh, "Nâng thiếp thành thê, quy củ như vậy lão nhân chưa từng nghe qua, không bằng, mời Phượng đại nhân nói vợ cả của ngài, cũng là mẫu thân thân sinh của Ngự Vương phi tương lai của chúng ta nay ở nơi nào?"

Nàng dĩ nhiên ở trong phủ!" Trầm thị theo bản nói liền nói tiếp, Phượng Cẩn Nguyên lạnh lùng nhìn bằng một ánh mắt cảnh cáo, nàng sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng thật sự không nuốt nổi cục tức này, liền than thở một câu: "Ai bảo nhà mẹ đẻ của nàng bị Hoàng Thượng phạt."

Âm thanh này tuy nhỏ, ngay cả phượng Cẩn Nguyên ngay bên người cũng chưa nghe rõ, nhưng Phượng Vũ Hành lại cố tình nhờ gió, toàn bộ lời tiến vào trong tai.

Nàng nhếch môi, xoay người nói với Trầm thị: "Lời này mẫu thân sao lại nói như thế? Hoàng Thượng là đem một nhà ngoại tổ ta phạt đến Hoang Châu, nhưng vẫn chưa hạ chỉ nhất định phải xử lý mẫu thân đã xuất giá của ta?" Nàng lại ra vẻ tự hỏi: "Giống như lúc trước cũng không nhằm vào một người mà phạt nặng, nghĩ đến so với vị Quý phi nương ngươi được sủng ái kia, Thánh thượng coi trọng y thuật của ngoại tổ hơn."

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.

Mi tâm Phượng Cẩn Nguyên nhăn đến độ sắp chảy ra nước đến nơi rồi, Phượng Vũ Hành nói lời này là nói cho hắn nghe. Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ nhất định phải xử lý Diêu thị, sở dĩ đem nàng đuổi ra ngoài đường, hoàn toàn là chủ ý của một mình Phượng gia. Hơn nữa nhiều năm như vậy, Phượng gia vẫn cho rằng việc mình làm là đúng, nhưng vì sao trước mắt nghe Phượng Vũ Hành nói, hắn lại cảm thấy lúc trước đã sơ suất?

Năm đó Quý phi kia có thể nói là cực sủng, Hoàng Thượng đã từng liên tiếp ba tháng chỉ lâm lạnh một mình nàng. Nhưng tuy là cực sủng, Diêu Thái y làm chết người nhưng lại không giáng tử tội, chỉ giáng cấp sung quân đến Hoang Châu.

Khi đó Phượng gia sợ bị liên lụy, nghe được tin Diêu gia có tội, suốt đêm trong hậu viện liền an bài Diêu thị. Nay nghĩ lại, chỉ là giáng cấp sung quân Hoang Châu mà thôi, kia tính là gì? Nhạc phụ Diêu thần y kia hắn vẫn còn sống tốt, mọi người trong Diêu gia cũng đều sống tốt, chỉ có Diêu thị và Phượng Vũ Hành, Phượng Tử Duệ ba người bị đắc tội ba năm!

Phượng Vũ Hành nhìn khuôn mặt chuyển đối cảm xúc như gió mây của cha, trong lòng liền đang lên vô vàn châm chọc.

Trầm thị lại nghe không biết lời này là nói cho Phượng Cẩn Nguyên, nàng cảm thấy Phượng Vũ Hành vì Diệu thị ở đây bị tổn thương và bất công, ánh mắt mắt nhất thời mở to, mở miệng phản bác: "Ý tứ của Hoàng Thượng không phải đã nói rõ rồi sao? Còn không phải do tự mình cân nhắc xuống."

Lời vừa thốt ra, lão thái thái Phượng gia tức giận liền dùng trượng hướng sau lưng Trầm thị đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi