THẦN Y ĐÍCH NỮ

Hiếm khi Phượng Vũ Hành hồ đồ bị tiểu nha đầu kéo vào phòng, sau đó chợt nghe mọi người, nha hoàn kia và lão thái thái đang ngồi, nói: "Tử Dương đạo trưởng đến."

Lão thái thái sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, Phượng Vũ Hành nhớ lại bốn chữ "Tử Dương đạo trưởng này trong đầu, nhớ mang máng ba năm trước khi Diêu gia gặp chuyện không may, có một vị tên là Tử Dương lão đạo đi vào Phượng gia, còn chỉ vào nàng bảo là tai tinh.

Không trách được tiểu nha đầu này nói sự tình có liên quan đến nàng, lúc lão đạo này đến đây, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.

"Đạo trưởng ở đâu?" Lão thái thái rất cung kính với Tử Dương đạo trưởng.

Tiểu nha đầu đáp: "Đạo trưởng chờ ở trước viện."

"Sao không mờ đến chính đường Mẫu Đơn viện ngồi?" Phượng Trầm Ngư vội vàng phân phó nha đầu kia: "Tử Dương đạo trưởng là khách quý của quý phủ, sao có thể để khách quý chờ trong sân."

Lão thái thái cũng gật đầu theo, "Đúng vậy, nhiều năm qua Phượng phủ ít nhiều được đạo trưởng phù hộ, nay đạo sĩ không mời mà đến, chỉ sợ là..." Nói đến đây, lão thái thái nhanh chóng vịn vào Triệu ma ma, đứng lên, "Đi chút đi, lão thân tự mình đi nghênh đón đạo trưởng."

Một đám người liền đứng lên, chậm rãi đi theo lão thái thái đến trước viện.

Phượng Vũ Hành vừa đi vừa nghĩ lời nói của lão thái thái, "Mấy năm nay ít nhiều được đạo trưởng kia phù hộ", nói vậy có rất nhiều chủ ý đều do lão đạo sĩ kia đưa ra, sợ không chỉ nói nàng là tai tinh, nhất định còn có lời khác xuất ra từ miệng Tử Dương đạo trưởng kia.

Rốt cuộc đoàn người đi vào chính viện, nhưng chỉ thấy trong phòng có một người đang đứng, thân mặc tử sắc đạo bào, tóc búi lên gọn gàng, một tay cầm cây phất trần, một tay cầm la bàn đang không ngừng nhắc tới cái gì.

Lão thái thái đi nhanh hai bước, giương giọng nói: "Không biết Tử Dương đạo trưởng đến quý phủ, không thể tiếp đón từ xa, mong đạo trưởng không trách."

Tử Dương đạo trưởng vừa thấy lão thái thái, phất trần trong tay vung lên, chắp tay trả lời: "Lão thái thái quá khách khí. Mấy ngày gần đây bần đạo đúng lúc giao du đến kinh thành, thấy Phượng phủ hình như ẩn hiện chút kỳ lạ, thì nhớ tới mấy năm nay cùng Phượng gia cũng coi như hữu duyên, nên mới vội vàng tới."

"Kỳ lạ?" Lão thái thái vừa nghe lời này thì sợ hãi, "Theo như lời đạo trưởng thì dị động là gì? Bất lợi đối với Phượng gia?"

Tử Dương gật đầu, "Đêm qua bần đạo xem tử vi, tai tinh đã rời xa Phượng gia không ngờ lại lặng yên trở về, théo nó trở về, tinh bàn Phượng gia cũng sinh mấy phần dao động, thậm chí có mấy lá số tử vi rõ ràng đã không xong."

Phượng Vũ Hành nhíu mày, tai tinh, là nói nàng sao?

"Tổ mẫu." Phượng Trầm Ngư thản nhiên mở miệng: "Trước hết mời đạo trưởng đến chính đường ngồi, có việc gì chúng ta từ từ nói."

"Từ từ đã!" Phượng Trầm ngư bị Tử Dương kia ngắt lời, chỉ thấy lão đạo nhìn chằm chằm xem xét Phượng Trầm Ngư, vừa xem vừa cân nhắc, vừa cân nhắc, vừa lắc đầu.

Trầm Ngư lo lắng hỏi: "Đạo trưởng?"

Tử Dương đột nhiên chỉ vào Trầm Ngư nói: "Sao phượng hoàng dần tối, chỉ sợ số mệnh của đại tiểu thư bị ảnh hưởng khi gặp phải sao tai họa!"

Một câu, tất cả mọi người ở đây đều cả kinh.

Nhiều năm trước, Trầm Ngư cũng được đạo nhân này chỉ ra mệnh phượng hoàng, mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa Trầm Ngư sinh ra có ngoại hình như vậy, người trong Phượng phủ dĩ nhiên chắc chắn cho rằng nàng nhất định sẽ có tiền đồ.

Nhưng hiện tại, đạo nhân này còn nói sao phượng hoàng bị ám, thì phải nói là...

"Sao ngươi lại ở đây?" Tử Dương đem ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành, vừa thấy đã chấn động, "Trách không được tinh bàn Phượng gia lại thành vẻ như vậy, quả nhiên, tai tinh trở về, đều ám mọi nơi!"

"Yêu ngôn hoặc chúng!" Hoàng Tuyền lạnh giọng mở miệng, "Đây là vương phi Ngự vương phủ tương lai, làm sao là tai tinh trong miệng ngươi? Phượng nhị tiểu thư đã đính hôn với Ngự vương điện hạ, canh thiếp đều đã đổi qua, đại sính đã hạ, cho dù là tai tinh, cũng không đến Phượng gia. Vì sao đạo trưởng không đến Ngự vương phủ xem nơi đó có bị ám không?"

Hoàng Tuyền cảnh cáo một phen, nguyên bản đã nói đến điểm đó thì lão thái thái cũng không lên tiếng. Chuyện Phượng Vũ Hành là tai tinh, trong lòng nàng đã sớm có chuẩn bị, nay có Ngự vương phủ ở trên, Phượng gia muốn đuổi Phượng Vũ Hành ra ngoài là vạn lần không được. Cũng may hiện tại Phượng Vũ Hành không ở cùng một chỗ với Phượng gia, tuy nói mở một cái cửa nhỏ, nhưng dù sao cũng coi như là hai phủ, khế đất cũng đều tách ra, hẳn là không sao.

"Nha đầu kia nói đúng." Lão thái thái giảng hòa, "Ngự vương gia đã đính hôn với A Hành nhà chúng ta, tai tinh hay không, đạo trường đừng nhắc lại! Về phần Trầm Ngư..." Nàng nhìn Trầm Ngư một cái, "Trở về xin đạo trưởng làm phép cho Trầm Ngư, đảm bảo tiền đồ cháu gái ta bình an."

Tử Dương không phải người ngốc, vừa nghe đã biết Ngự vương điện hạ là người Phượng phủ nhất định không thể trêu vào, thì cũng không ở đây gây thêm chuyện, chỉ là suy nghĩ, lại nói: "Gần đây trong phủ có chuyện lạ phát sinh? Có thể có người hành vi quỷ dị?"

Mọi người nghĩ nghĩ, như cũng không có gì có thể quỷ dị. Đã thấy Phượng Trầm Ngư nhíu chặt lông mày, làm ra vẻ suy tư tinh tế.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại ca! Gần đây đại ca quá không bình thường."

Lão thái thái nhớ tới việc của Phượng Tử Hạo, nghĩ trong lòng, chuyện Phượng Tử Hạo nuôi vài tiểu thiếp bên ngoài nàng xác nhận là thật, nhưng nửa đêm trèo lên giường thứ muội, việc này thỏa mãn lời của Tử Dương, nghĩ sao cũng thấy là hành vi quỷ dị của Phượng Tử Hạo.

"Đúng." Lão thái thái gật đầu, "Tử Hạo đúng là không bình thường."

Tử Dương không nói gì nữa, tay nâng la bàn đi lại vòng tròn trong sân, khi trở lại trước mặt mọi người, chợt nghe hắn vẫn nhắc tới: "Có một hướng bị trùng với đại thiếu gia, chỗ kia nói là Phượng phủ lại không phải Phượng phủ, nói không phải Phượng phủ, lại cùng Phượng phủ nhất mạch tương liên. Chỉ tiếc, hai mươi mấy năm không có quan hệ, chỉ đến ngày gần đây mới có một lỗ thông với nhau."

Hắn nói có vẻ cằn nhằn, nhưng người Phượng gia vừa nghe đã hiểu.

Đặc biệt cuối cùng tay Tử Dương chỉ một hướng, thẳng hướng Đồng Sinh hiên của Phượng Vũ Hành: "Chính là nơi đó!"

Nháy mắt mặt lão thái thái trở nên thâm độc.

Sự tình liên quand dến con trai trưởng Phượng gia, nàng không thể hàm hồ, lập tức gặng hỏi Phượng Vũ Hành: "Trong vườn của ngươi rốt cuộc thả cái gì?"

Phượng Vũ Hành mở to đôi mắt vô tội: "Sao ta biết? Vị đạo trưởng này nếu có tâm, chỉ sợ tảng đá trong viện ta, hắn đều có thể nói thành tang vật."

Phượng Trầm Ngư khuyên nàng: "Nhị muội muội không cần nói như vậy, Tử Dương đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, là khách quý Phượng phủ."

Diêu thị thấy lão thái thái ủy khuất Phượng Vũ Hành như thế, chèm thêm câu: "Nhị tiểu thư chúng ta sẽ không chủ động đi trêu chọc ai, trốn được nơi xa như vậy, sao còn có người tự dưng sinh sự?"

Phượng Tử Duệ cũng nói theo câu trẻ con: "Đêm đó sao đại ca lại dừng lại ở chỗ chúng ta? Hắn chơi đùa trốn với mèo sao?"

Lúc này Tôn ma ma có biểu hiện, là bộ dáng ủy khuất đến cực điểm cùng Diêu thị và Phượng Vũ Hành nói: "Di nương, nhị tiểu thư, nếu người ta không tin, thì để bọn họ đi khám xét đi! Thanh giả tự thanh."

Phượng Vũ Hành đồng ý lời của Tôn ma ma: "Vậy khám xét đi, chỉ là vị đạo trưởng này, trước đó đã nói xấu chúng ta, nếu đến lúc đó ngươi thực sự chỉ vào một khối đá nói chuyện này với ta, cũng đừng trách ta trở mặt."

Trong lúc nhất thời, Phượng phủ xuất động vô số hạ nhân chạy đến Đồng Sinh hiên, một đám chân đều chạy như bay, chỉ sợ rớt lại phía sau.

An thị thân thiết nhìn qua Phượng Vũ Hành, thấy Phượng Vũ Hành hơi lắc đầu với nàng, lúc này mới buông tâm, xem ra, trong lòng nhị tiểu thư biết rõ.

Đồng Sinh hiên cách khá xa, một lần đi khám xét, ước chừng đã hơn một canh giờ.

Chỉ là khi chúng hạ nhân trở lại, hai tay đều trống trơn, cái gì cũng không tìm được.

Tôn ma ma có điểm hoảng hốt, không khỏi há mồm nói: "Đã tìm cẩn thận? Đừng giảm bớt nơi nào đó, đến lúc đó lại muốn đi khám xét lần hai. Viện của nhị tiểu thư không phải loại người nào cũng có thể vào."

Gã sai vặt đi đầu hành lễ với lão thái thái, nói: "Lão thái thái, Đồng Sinh hiên của nhị tiểu thư thật sự không có vật gì đặc biệt! Mỗi chỗ trong viện chúng ta đều đã tìm qua, không tìm được cái gì."

Lão thái thái gật đầu, lại nói với Tử Dương đạo nhân: "Đạo trưởng, có phải nhìn lầm hướng rồi không?"

Tử Dương lắc đầu, "Nếu bần đạo ngay cả một điểm bản lãnh cũng không có, không dám để lão thái thái xưng một tiếng đạo trưởng."

Phượng Vũ Hành bước nhẹ lên phía trước, nhìn la bàn trong tay lão đạo, nghiên cứu một lát, sau đó đột nhiên quay qua hỏi Phượng Phấn Đại: "Ơ kìa! Vì cái gì mà các ngươi hoài nghi ta? Người ta tùy tiện chỉ vào một hướng thì nhất định là viện của ta?"

Lời này giống như việc nhà, Phượng Phấn Đại hoàn toàn không chuẩn bị, theo bản năng nói: "Ai bảo ngươi có cừu oán với đại ca ca."

Phượng Vũ Hành gật đầu, "À, nếu các ngươi cho rằng ta trả thù việc đêm đó, vậy..." Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, "Đại ca ca cũng không chỉ vào một mình viện của ta."

Một câu của nàng nhắc nhở mọi người, muốn nói Phượng Tử Hạo đã đắc tội, đúng là không chỉ mình Phượng Vũ Hành.

Không ai nói lời nào thì lúc này Kim Trần bồi thêm một câu: "Đêm đó đại tiểu thư khóc có bao nhiêu thương tâm, đến bây giờ thiếp thân vẫn nhớ rõ."

"Câm miệng!" Lão thái thái khiển trách Kim Trân, lại nói với Phượng Vũ Hành: "Bọn họ là huynh muội ruột, cùng chui ra từ một bụng mẫu thân, dĩ nhiên khác với ngươi."

"Ồ?" Phượng Vũ Hành nhếch lông mày, đi xem la bàn trong tay Tử Dương đạo nhân. "Chủ tử ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta đưa gấp ba." Những lời này dùng âm thanh nhỏ nói ra, đủ để hai người Tử Dương và nàng nghe được.

Tử Dương sửng sốt, theo bản năng nhìn Phượng Vũ Hành một cái.

Đúng lúc này, cổ tay Phượng Vũ Hành vừa lật, một viên nam châm nhỏ được nàng lấy ra từ không gian để vào lòng bàn tay. Lại di nam châm phía dưới la bàn chỉ về một hướng, chỉ thấy kim đồng hồ sắt nháy mắt liền chệch hướng, chỉ thẳng tới một hướng khác.

"Đạo trưởng nhìn xem!" Nàng kinh hô, "La bàn của ngươi lại động!"

Trong lúc nhất thời, mọi người Phượng phủ đều vây quanh xem xét, chỉ thấy kim đồng hồ đứng im một chỗ, chỉ vào một hướng không nhúc nhích.

"A!" Kim Trân kinh ngạc nói: "Phương hướng kia... là Kim Ngọc viện mà đại tiểu thư và phu nhân ở!"

Phượng Trầm Ngư nổi giận: "Nói bậy! Ta và mẫu thân sao có thể hại ca ca!"

"Có hại hay không, điều tra là biết." Phượng Vũ Hành mặt lạnh, xoay người nói với chúng hạ nhân: "Đến Kim Ngọc viện tiếp tục lục soát!"

Bọn hạ nhân không dám.

"Tổ mẫu." Nàng đem ánh mắt nhìn lão thái thái, "Thiên vị người rất bình thường, nhưng nếu làm quá rõ ràng, vậy không tốt lắm."

Lão thái thái còn có thể nói gì, chỉ khoát tay: "Đi lục soát!" Sau đó cùng nói với Triệu ma ma bên cạnh: "Ngươi cũng đi xem."

Trầm Ngư bị ủy khuất lớn, trốn ra một bên trộm rơi nước mắt.

Hàn thị làm ra vẻ khuyên một hồi, Trầm Ngư lại càng khóc càng hăng.

Nhưng lúc này lại có người cố ý đi vào làm loạn, chỉ thấy ở hành lang gấp khúc bên kia, Phượng Tử Hạo đang được hai gã sai vặt đỡ đến bên này, vừa đi vừa hỏi: "Ta nghe nói có người muốn hại ta! Rốt cuộc là ai? Tổ mẫu ngươi nên làm chủ cho ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi