THẦN Y ĐÍCH NỮ

Editor: Bell Huỳnh

Xe ngựa của Huyền Thiên Minh cũng đã đi nhiều ngày, rất nhanh đã tới kinh thành, mà cùng lúc đó, đoàn xe của Phượng gia cũng chậm rãi cùng hướng đi vào kinh thành.

Sở dĩ đi chậm, là vì đại tang, tất cả xe ngựa cảu cả đoàn xe đều phủ vải bông trắng, ngay cả ngựa cũng bị buộc vải trắng lớn. Bọn hạ nhân hất cờ, dọc đường thì rải giấy tiền vàng bạc, buồn đau thương xót, khiến người thổn thức.

Diêu thị ngồi trong xe ngựa làm bạn với Hoàng Tuyền và Vong Xuyên, nhìn xe vải trắng cười gằn: “Một đứa con trai ngay cả súc sinh cũng không bằng thì còn gì để tế điện.”

Hoàng Tuyền bĩu môi: "Người ta còn nói là có phần của Nhị tiểu thư, cũng không sợ tương lai Nhị tiểu thư sông lại bóp chết bọn họ.”

Diêu thị trong lòng lại thoáng hồi hộp, nhanh chóng lại hỏi một câu: "Các ngươi xác định A Hoành không chết sao?"

Vong Xuyên cười cười vỗ bàn tay nàng: "Phu nhân yên tâm, cái này thật không phải lừa phu nhân, Ban Tẩu tự mình đem tin về, Nhị tiểu thư bây giờ đang ở trong xe ngựa của điện hạ, Thất điện hạ cũng có ở đó, nhẩm tính ngày chắc cũng sắp đến kinh thành.”

Diêu thị thở phào: "Thế thì ta yên tâm rồi. Vẫn là cửu điện hạ có bản lĩnh, chúng ta tìm hoài cũng không tìm được A Hoành, hắn vừa đến thì đã bình an tìm thấy A Hoành.”

Hoàng Tuyền cười hì hì nói: "Người ta là tìm tiểu thê tử của mình, đương nhiên là tìm kĩ hơn chúng ta.”

Diêu thị cũng bị nàng chọc đến phát cười: “Trước kia khi ta còn là chủ mẫu của Phượng gia, cuối cùng cũng có thể vì đứa con gái này làm chút chuyện,”

Vong Xuyên nói với nàng: "Tiểu thư theo điện hạ hồi kinh là bí mật, đối với bên ngoài cũng chỉ nói là Nhị tiểu thư cùng Đại thiếu gia đều bị lửa lớn thiêu chết, phu nhân ở trước mặt người khác cũng phải giả vờ một chút, chúng ta phải giúp tiểu thư đóng trọn vở kịch này.”

Diêu thị gật đầu: "Ta hiểu, chúng ta..." Nàng nói còn chưa nói hết câu, xe ngựa liền bị dừng mạnh mặc dù đang đi chậm rãi, người trong xe cũng không quá mức kinh hãi, cũng không thể nghĩ rõ ràng. “Âm thanh bên ngoài là sao?” Diêu thị cau có vén màn xe lên xem: “Dường như có người đến.”

Vong Xuyên ngồi bên cạnh Diêu thị, Hoàng Tuyền đứng dậy đi ra ngoài xe ngựa, chẳng mấy chốc lại ló đầu vào trong nói với các nàng: "Có người ngăn cản đường."

Thuận theo tay Vong Xuyên chỉ vào người đằng trước, Diêu thị lúc này cũng nhận ra, nói: “Không biết ngươi có nhận ra người Bộ gia hay không, ngươi xem, kia chẳng phải Bộ Thông sao?”

Vong Xuyên quanh năm đi theo bên cạnh Huyền Thiên Minh, đương nhiên biết đây là Bộ Thông, tuy nói nhiều năm không gặp, nhưng vẫn còn ấn tượng.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua liền gật đầu: “Đúng vậy, chính là Bộ Thông.”

Bên này, hai người nhận ra Bộ Thông, thì bên kia Bộ Thông đang chỉ huy quân mã tiến tới, chạy thẳng đến đoàn xe Phượng gia.

Người nào thấy theo bản năng cũng đêu kêu lên kinh ngạc, có thể thấy động tác của Bộ Thông liên tục, trong tay nâng cây thương dài, đâm thẳng tới một chiếc xe ngựa trước hắn.

Bộ Thông là võ tướng, lại là đại lực sĩ nổi danh, từng nghe danh hắn trên chiến trường đâm vào tảng đá lớn trăm cân, xe ngựa phía trước trong mắt hắn cũng coi như không có gì, hoàn toàn thấy hắn không tốn bao nhiêu sức, chỉ khẽ vẩy một cái, nóc của toa xe ngựa liền bị lật tung trong nháy mắt.

Đây là xe ngựa của Phượng Cẩn Nguyên, hắn sớm đã được báo tin người cản đường kia chính là Bộ Thông, ý định ban đầu là trốn trong xe không muốn gặp, lại không nghĩ rằng, có một trận gió lớn thổi qua đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trời trong xanh, nóc xe ngựa sớm đã bị thổi bay.

"Phượng tướng! Còn không ra sao?" Bộ Thông gầm lên giận dữ, như dã thú trong rừng: “Muốn Bổn tướng phá hủy hết tất cả xe này của ngươi không?”

Phượng Cẩn Nguyên nổi trận lôi đình, khom người từ trong xe ngựa bước ra, chỉ vào Bộ Thông nói: “Tự xưng là Bổn tướng quân, vậy ngươi còn nhớ Ta là quan Nhất phẩm trong triều hay không? Bộ Thông, ngươi như thế này là muốn tạo phản phải không?”

Một câu tạo phản, đã gán cho Bộ Thông tội danh lớn.

Bộ Thông căn bản là cũng không để ý đến chuyện này: “Ngươi thích nói thế nào thì cứ thế ấy, Phượng Cẩn Nguyên, Bổn tướng quân hôm nay tới đây là muốn nhìn thử, con gái ngươi chết rồi, ngươi có đau lòng không?” Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Tiếc thay, con trai ngươi cũng đã chết, ngươi đau lòng thì cũng chỉ là vì con trai ngươi, căn bản là không vì A Hoành.”

Phượng Cẩn Nguyên mặt mày đều tái xanh, đặc biệt nghe được trong câu nói của Bộ Thông là đang bất bình vì Phượng Vũ Hoành nên càng thêm bực bội

“Bộ Thông, ngươi như thế này là đang muốn quản chuyện nhà Phượng phủ ta? Ai cho ngươi có quyền đó?” Rốt cuộc vẫn là quan văn không thể nói lý với quan võ, hơn nữa trường thương của Bộ Thông còn để đối diện sau đầu của Phượng Cẩn Nguyên, chẳng qua chỉ cách một cánh tay, điều này làm Phượng Cẩn Nguyên dù thế nào cũng không dám lơ là trước áp lực Bộ Thông mang lại. Tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể nói.

Nhưng hắn không nói không có nghĩa là Bộ Thông không nói, chợt nghe Bộ Thông lên tiếng: “Phượng Cẩn Nguyên, dù thế nào cũng đừng để ta biết là A Hoành chết oan, bằng không Bộ Thông ta liều mình tạo phản cũng phải mang binh san bằng phủ Thừa tướng của ngươi!”

Dứt lời, Bộ Thông thu hồi trường thương bên tay phải lại, ngay khi Phượng Cẩn Nguyên sắp kinh ngạc, Bộ Thông truyền tới mười mấy tên tướng sĩ cùng nâng cung, kéo căng dây, hàng loạt mũi tên dồn dập nhắm ngay đoàn xe Phượng xe rơi xuống.

Phía sau có tiếng thét của nữ quyến vang lên, từng đợt từng đợt, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng không nhịn được nữa.

“Ngươi... Ngươi đến cùng là muốn làm gì?”

Bộ Thông giọng cười lạnh: “Nếu ta nói ta muốn mưu sát mệnh quan triều đình, ngươi tin không?”

Phượng Cẩn Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh, mấy mũi tên kia cũng ngắm rất chuẩn, hắn còn không tin được sao? Vội vã nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước, khi đó Phượng Vũ Hoành mới sáu tuổi, lại là dòng chính nữ, là bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay. Bộ Thông tới nhà năn nỉ được cầu thân, nhưng lại bị hắn cự tuyệt...

“Bộ Thông.” Sắc mặt hắn giãn ra đôi chút: “Ta biết ngươi đối với A Hoành có tâm ý, nhưng tổ trạch bị cháy, đấy là không ai có thể lường trước được! Không chỉ là A Hoành, ngay cả con trai lớn của ta cũng chết trong trận lửa lớn kia, chẳng lẽ cái này là do ta muốn sao?”

Bộ Thông nhìn bộ mặt dối trá ấy của hắn chỉ cảm thấy buồn nôn: “Ta thật không rõ, một nữ nhi tốt như A Hoành, sao lại là con gái do ngươi sinh ra? Nữ nhi Diêu gia tốt như vậy, sao lại gả vào cửa lớn Phượng phủ?”

Lời hắn vừa nói xong, cũng không chờ lấy lại hơi, liền giơ cao tay phải bất chợt thả xuống, phía sau những tướng sĩ kia kéo căng dây cung cùng nhau bắn tên, bắn về phái đoàn xe Phượng gia.

Phượng Cẩn Nguyên bị dọa mặt mũi trắng bệch, tiếng thét sau lưng cũng liên tục vang lên.

Hắn thầm nói: “Thôi xong.”

Chỉ nghe vô số âm thanh “Phanh, phanh, phanh” truyền đến, chỉ là không nghe tiếng kêu la của các nữ quyến trúng tên.

Lấy can đảm quay đầu nhìn, mới phát hiện, thì ra các mũi tên chỉ bắn vào dàn giáo trên thùng xe, trên mỗi chiếc xe ngựa cũng có, nhưng không một mũi tên nào bắn trúng người, hạ nhân ngồi cạnh ngoài xe cũng bình an.

Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là Bộ Thông dọa hắn, không hề động thủ thật.

Sau khi bắn xong, Bộ Thông cũng không nói gì thêm, chỉ giục ngựa tiến lên, rút một miếng vải trắng trên xe ngựa quấn quanh hông, nói: “Xem như ta đưa A Hoành một đoạn.”

Rồi sau đó lại gioe tay lên, mang theo cả đội ngũ rời đi.

Tâm Phượng Cẩn Nguyên cuối cùng cũng có thể hạ xuống, nhanh chóng xuống xe để kiểm tra xem lão thái thái có bị kinh hãi hay không.

Lúc vén rèm xe lên, chỉ thấy lão thái thái một tay vịnh khung cửa sổ một tay vân vê sợi chuỗi hạt, trong xe nhắm chặt mắt mà thì thào: “A di đà phật.”

Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “ Mẫu thân, không bị dọa chứ?”

Lão thái thái dừng niệm Phật, chậm rãi mở mắt ra, không trả lời câu hỏi của Phượng Cẩn Nguyên, nhưng lại hỏi ngược lại hắn một câu: “Người ngoài đều có tình có nghĩa như thế, còn ngươi là phụ thân, ngươi thấy sao?”

Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái hỏi á khẩu không trả lười được, nhưng trong lòng có vài phần không cam lòng, hắn cũng cho rằng lão thái thái thiên vị A Hoàng, trầm mặt xuống nói câu: “Con cũng rất đau lòng về Tử Hạo.” Dứt lời, hạ màn xe xuống quay đi.

Đội ngũ Phượng gia tiếp tục đi tiếp, Phượng Cẩn Nguyên ngồi kế bên Kim Trân trong xe ngựa. Kim Trân vì chuyện của Phượng Vũ Hoành nên sắc mặt vẫn khó coi, trắng phờ phạc, Phượng Cẩn Nguyên chỉ nghĩ là nàng bị chuyện trong nhà dọa, cũng không suy nghĩ cái gì nhiều.

Cả nhà Phượng gia đều bị hạ lệnh cấm khẩu, mệnh lệnh của hắn không sợ người trong nhà trong nghe, bởi vì một khi chuyện bại lộ, Phượng gia gặp chuyện, các nàng cũng sẽ gặp chuyện. Ngay cả Hàn thị, người cười trên sự đau khổ của người khác, cũng biết suy nghĩ sâu sa, ngậm miệng không dám nhắc gì về chuyện này.

Tốc độ của người nhà họ Phượng so với Huyền Thiên Minh chậm hơn một nửa, Phượng gia chưa đi được một nửa của đoạn đường thì đoàn xe của Huyền Thiên Minh đã vào kinh thành.

Xe ngựa thẳng tiến đến hoàng cung, đến cửa cung đổi sang kiệu nhỏ, hướng đến điện Chiêu Hợp của Thiên Vũ đế.

Bọn hắn tiến cung vừa lúc mặt trời lặn, Thiên Vũ đế ở điện Chiêu Hợp đang phân vân nên hay không nên đi đến Nguyệt Hàn cung nếm mùi thất bại. Hắn cho rằng, tối Nguyệt tịch lần đó Vân phi ra đi dạo, xem như tâm tư của nữ nhân đó có vẻ đã thay đổi, nếu như mình cố gắng một chút nữa có thể nào gặp được nàng một lần không.

Chương Viễn hầu hạ một bên, nhìn Thiên Vũ đế trong đại điện đi tới đi lui, nhìn chóng hết cả mặt, không khỏi mở miệng: “Hoàng thượng! Nếu ngài muốn đi Nguyệt Hàn cung chúng ta vẫn nên đi sớm, nếu chậm chân Vân Phi nương nương sẽ đi nghỉ mất.”

“Nàng nghỉ sớm như vậy làm chi?” Thiên Vũ tự xem thường mình, tự hỏi tự trả lời: “Cũng đúng, nàng không muốn chờ trẫm, cũng không có việc gì phải làm nên hẳn cũng đi ngủ sớm. Đi! Chúng ta đi qua thử!”

Nói xong liền chuẩn bị mang theo Chương Viễn đi đến Nguyệt Hàn cung một chuyến, thì bên ngoài có tiểu thái giám chạy chậm vào, quỳ xuống đất tâu: “Bẩm Hoàng Thượng, Ngự Vương điện hạ và Thuần Vương điện hạ đến.”

Thiên Vũ tức giận đến dựng cả râu mép ——“Hai tên tiểu súc sinh! Sớm không đến, trễ không đến lại đến ngay lúc này!” Nhưng nói thì nói, vẫn quay người trở lại long ỷ, phất phất tay nói với tên thái giám kia: “Truyền bọn hắn vào!”

Chương Viễn nhún nhún vai, cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm nay không cần phải đi chạm đinh ở Nguyệt Hàn cung. Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, gần đây chẳng phải có tin đồn nhị tiểu thư Phượng gia đã bị thiêu chết ở tổ trạch Phượng Đồng huyện hay sao, nhị tiểu thư kia hắn cũng có chút ấn tượng, không phải ai khác, chính là Ngự vương phi chưa qua cửa của Ngự vương điện hạ, ngay cả hoàng thượng cũng vô cung coi trọng, không chỉ thưởng cho Trâm đầu phượng, còn ban cho cung hậu nghệ. Hắn từng thấy Phượng Vũ Hoành, một tiểu cô nương thông minh, nếu như thật sự bị thiêu chết như vậy quả thực đáng tiếc.

"Nghe nói Minh nhi cùng Hoa nhi đi một chuyến xa?" âm thanh của Thiên Vũ tuyền đến, hỏi Chương Viễn.

Chương Viễn mau chóng trả lời: “Đúng là rời kinh, nhưng cụ thể là đi đâu thì nô tài không rõ.”

Đang nói chuyện, ngoài điện người đã vào đến, chợt nghe giọng Huyền Thiên Minh vang lên nhưng vẫn chưa thấy người  ——“Chỉ là ta đi đến Phượng Đồng huyện một chuyến mà thôi!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục xanh đẩy xe đẩy Huyền Thiên Minh vào, cùng Huyền Thiên Hoa, hai người sánh vai đi vào điện.

Thiên Vũ đế híp mắt nhìn về phía nàng, trong lòng có cũng ý nghĩ giống với Chương Viễn ——Nha đầu này chẳng phải là bị thiêu chết rồi sao?

"Con dâu khấu kiến phụ hoàng." Huyền Thiên Hoa cùng Phượng Vũ Hoành hai người song song quỳ xuống đất, chỉ có Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn như cũ, nói: " Hoành Hoành thay ta nhiều cúi đầu một cái."

Thiên Vũ lên tiếng: "Được rồi, làm nhiều vô dụng thôi.” Khoát tay, Huyền Thiên Hoa đỡ Phượng Vũ Hoành đứng lên. "Tiểu thê tử đi đến đâu ngươi theo đến đó, còn ra thể thống gì?" Thiên Vũ trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh, sau đó nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, nhìn khoảng nửa nén hương, lúc này mới hỏi một câu: "Nghe nói, ngươi chết rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi