THẦN Y ĐÍCH NỮ

Editor: Bell Huỳnh

Bộ Nghê Thường không vui, nhưng nhìn mặt Huyền Thiên Dịch đã tái, nàng biết đây là quyết định của Tứ hoàng tử sau khi cân nhắc thiệt hơn.

Đã đành phải thấp đầu, hướng Tưởng Dung lên tiếng: “Xin lỗi.”

Tưởng Dung không nói gì, đứng bên cạnh Huyền Thiên Hoa, trên người không ngừng run rẩy.

Huyền Thiên Hoa đối với Huyền Thiên Dịch ôm hạ quyền, không nói gì thêm nữa, một lần nữa ôm vai Tưởng Dung, đỡ đến trước đình trong thuyền.

Bộ Nghê Thường trừng mắt nhìn bóng lưng hai người, hung hăng cắn lên răng bạc.

Mà trong hồ nước, thị vệ đem Trầm Ngư nâng lên mạn thuyền phía Phấn Đại, dùng sức nhấc người lên, thái giám phía trên thấy thế liền tiếp nhận thu xếp về thuyền.

Ỷ Lâm nhanh chóng tiến lên lấy áo choàng mỏng sau lưng mình khoác cho Trầm Ngư, đỡ người đến đình trong thuyền.

Trầm Ngư đã bị lạnh đến thần trí cũng mơ hồ, trong miệng loạn xạ hô: “Thất điện hạ, giúp ta.”

Phấn Đại hừ nhẹ một tiếng: “Thất điện hạ cũng không có thời gian cứu ngươi...ngươi được thị vệ và thái giám cứu.”

Trầm Ngư mơ mơ hồ hồ không nghe rõ Phấn Đại nói gì, chỉ cảm thấy trên người lạnh run cầm cập, cả người như rơi vào động băng.

Phấn Đại đứng dậy, ghét bỏ đá Trầm Ngư một cước, đại tỷ này bây giờ đối với nàng mà nói, hệt như hàng hóa bị người ta dùng xong rồi bỏ, cùng một chỗ cũng làm nàng cảm thấy mất mặt.

Ỷ Lâm trừng Phấn Đại, nhưng cũng không dám nói gì. Dù sao nàng cũng chỉ là nha đầu, địa vị của Trầm Ngư bây giờ tại Phượng phủ khá xấu hổ, nàng cũng không nghĩ sẽ vì Trầm Ngư mà đắc tội với Phấn Đại, nếu hiện tại nháo gây chuyện, sợ cả Trầm Ngư cũng không giữ được nàng.

Phong ba cuối cùng cũng kết thúc, các thuyền dồn dập lái tới bến của đảo giữa hồ.

Lúc lên bờ, sớm có cung nữ chờ ở trên bờ, vừa thấy Tưởng Dung được Huyền Thiên Hoa đỡ xuống thuyền liền vội vàng tiến lên đón người: “Điện hạ yên tâm, nô tỳ thay xiêm y cho Tam tiểu thư ngay.”

Huyền Thiên Hoa gật đầu, hướng Tưởng Dung nói: “Đi thôi, không phải sợ.” Lại phân phó cung nữ: “Hầu hạ cho tốt.”

Tưởng Dung thật sự bị lạnh, run cầm cập, gật đầu, mang theo ánh mắt khóc sưng của Mai Hương, rồi đi theo cung nữ.

Trầm Ngư bên này đợi đến nửa ngày cũng không có ai để ý, có vị phu nhân quả thực không nhịn được nữa, mới chủ động lấy áo choàng của mình khoác cho nàng, lúc này thái giám mới tiến lên, liếc Trầm Ngư nói: “Ngươi đi cùng chúng ta.”

Trầm Ngư không tính toán, lúc này cũng không nhớ phải tìm Huyền Thiên Hoa, mơ mơ màng màng được Ỷ Lâm nâng đi theo thái giám ấy.

Đảo giữa hồ này nói là đảo, nhưng trên thực tế là một khối đất phẳng, diện tích rất lớn, có thể chứa gấp đôi số người hôm nay đến dự tiệc.

Bởi vì chỗ này chưa từng mở cho người bên ngoài, mà trên đảo đều là mỹ cảnh, dần dần có người quên đi chuyện vừa rồi.

Không tới nửa canh giờ, cuối cùng Tưởng Dung đã thay xong xiêm y trở lại, tóc cũng được lau khô. Tuy sắc mặt vẫn có chút trắng, nhưng càng lộ ra nét điềm đạm đáng yêu.

Nàng được cung nữ dẫn tới nơi tổ chức cung yến, tiểu cung nữ giới thiệu nói: “Mảnh đất này lúc trước là một rừng mai, nhưng sau này hoàng thượng nói san bằng lại để làm thành miếng đất trống cho mọi người họp mặt, thế là chặt hết mai.”

Tưởng Dung một bên nghe cung nữ nói một bên tìm kiếm bóng dáng Huyền Thiên Hoa, rốt cục cũng tìm thấy hắn đang ngồi một mình uống trà ở một góc thanh tĩnh.

Tưởng Dung bước nhanh về phía đó, Mai Hương theo sát phía sau, nhiệm vụ của tiểu cung nữ cũng đã hoàn thành, hướng Tưởng Dung khom người một cái rồi rời khỏi.

Lúc nàng đến đó, Huyền Thiên Hoa vừa vặn đặt chén trà trong tay xuống, thấy nàng đến, chủ động mở miệng hỏi: “Có tốt hơn không? Cần uống thuốc không?”

Tưởng Dung gật đầu, nghi vấn trong lòng hỏi: "Vì sao dược của Bách Thảo Đường của Nhị tỷ ta lại ở chỗ điện hạ?”

Huyền Thiên Hoa thầm nghĩ còn không phải là Nhị tỷ ngươi mới đưa sao, nhưng ngoài miệng không thừa nhận, đành nói dối: “Bách Thảo Đường nổi tiếng gần xa, chúng ta thường xuyên đến đấy mua một chút trữ sẵn.”

Tưởng Dung cũng không hoài nghi nữa, cảm thấy Huyền Thiên Hoa nói rất có lý, vì thế lại cúi người nghiêm túc nói: “Đa tạ Thất điện hạ cứu Tưởng Dung, nếu không có điện hạ, sợ rằng Tưởng Dung đã chết trong hồ.” Nàng nói lời này trong lòng vẫn có chút sợ, đặc biệt nghĩ tới lúc đó Trầm Ngư lôi nàng, sau đó Phấn Đại lại đẩy nàng, thì cảm thấy khắp người phát run. Các nàng là chị em ruột, sao lại làm thế?

Huyền Thiên Hoa thấy nàng có chút thất thần, nâng một tách trà khác lên cho nàng uống: “Uống đi, từ từ thôi.”

Tưởng Dung có chút xấu hổ, đỏ mặt tiếp nhận trà nóng, nhưng lại cảm thấy có chuyện nhất định phải giải thích, vì thế lại nói: “Bên trong không có xiêm y trắng, xiêm y này màu sắc dễ nhìn, nhưng Nhị tỷ ta…” Vừa nhắc tới Phượng Vũ Hoành, lòng nàng lại nặng trĩu.

“Trách không được A Hoành thích ngươi.” Huyền Thiên Hoa nhìn Tưởng Dung, nở nụ cười nhạt, bất chợt tiến lên nửa bước, cúi người cạnh tai nàng, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, yến tiệc này là chuẩn bị nghênh đón A Hoành, nàng ấy sẽ rất cao hứng.”

Tưởng Dung hoàn toàn không hiểu Huyền Thiên Hoa nói vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng lúc này, người tới tham gia cung yến đã lục tục đến đông đủ, không ít người tụ tập ở vùng trời nhỏ này, còn có mấy vị hoàng tử cũng đang đi tới bên này.

Nàng khom người một cái, chủ động nói: “Không quấy rầy điện hạ, Tường Dung đến nơi khác ngồi.” Sau đó nhấc váy chạy ngay.

Huyền Thiên Hoa nhìn theo, chỉ cảm thấy dáng vẻ chạy đi của nàng có chút giống Phượng Vũ Hoành, không khỏi cười nhạt.

Sau khi Tưởng Dung trở lại, lập tức bị một đám tiểu thư, phu nhân xúm lại, dù nói thế nào, nữ tử được Thất hoàng tử xem trọng, luôn đáng giá nịnh bợ.

Huyền Thiên Ca không dễ gì cứu Tưởng Dung ra khỏi đám người này, lôi kéo nàng đến chỗ ngồi của các nàng, ba người Nhậm Tích Phong đã sớm ngồi nơi đó nhìn nàng nở nụ cười.

Bạch Phù Dung thân thiện kéo cánh tay Tưởng Dung, giễu cợt nàng: “Tiểu nha đầu, trong lòng có phải đang bay nhảy không?”

Tưởng Dung bị các nàng cười đến đỏ gò má, máu mũi cũng sắp chảy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ câu nói kia của Huyền Thiên Hoa.

Bản thân nàng không cảm thấy Nhị tỷ nàng đã chết, sở dĩ thường xuyên mặc xiêm y trắng, chẳng qua là không muốn phô trương quá mức. Trong lòng nàng, Nhị tỷ lúc nào cũng là người lợi hại nhất, người nào chết thì chết chứ Nhị tỷ không chết được.

Cho nên, vừa rồi nói như thế chẳng lẽ là...

Tưởng Dung giật mình, thấy Huyền Thiên Ca thì nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi là tới tìm Nhị tỷ ta?”

Huyền Thiên Ca sững sờ: “Ngươi nghe ai nói?”

“Ta...” Tưởng Dung ngẩn ra, lắc đầu: “Ta đoán. Các ngươi là bằng hữu tốt nhất Nhị tỷ ta, nếu như thật sự nàng đã chết rồi, các ngươi sao còn có tâm tư đến giễu cợt ta.”

Phong Thiên Ngọc khen nàng: “Thông minh.”

Tưởng Dung mắt sáng ngời: “Nói vậy, đây là sự thật?”

Huyền Thiên Ca ghé vào lỗ tai nàng nói một lát, chỉ thấy Tưởng Dung miệng càng lúc càng há to, lớn đến nổi Bạch Phù Dung nhét cho nàng một món điểm tâm cũng chưa lấp kín.

Huyền Thiên Ca nói xong, Tưởng Dung suýt nữa nghẹn điểm tâm mà chết, vừa uống nước vừa vội hỏi lại: “Quận chúa không có gạt ta chứ?”

“Ta lừa ngươi làm gì?” Huyền Thiên Ca liếc sang đám người kia, thoáng cái đã nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên đang trong đám đại thần, có vẻ mọi việc đều thuận lợi a?. Nàng thoáng cau mày, đưa ngón tay ngoắc qua nói: “Nhìn phụ thân của ngươi kìa, trong nhà có một nữ nhi vừa chết, hắn không lập linh đường; hai nữ nhi khác bị rơi xuống nước, hắn cũng không hỏi thăm. Chà?” Như đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Không đúng, cha ngươi không phải coi Đại tỷ ngươi như quốc bảo sao, nâng nàng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan hay sao? Sao nàng ta rơi xuống nước, hắn ngay ca hỏi thăm cũng không có?”

Tưởng Dung không biết nên giải thích thế nào với Huyền Thiên Ca, cũng không thể mang chuyện của Phượng Trầm Ngư nói ra, đại sự có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Nàng lắc đầu, đành thở dài, chỉ nói: “Tâm tư của phụ thân từ trước đến giờ khó đoán, ta cũng không biết.”

Huyền Thiên Ca biết từ cái miệng của Tưởng Dung cũng không hỏi ra được gì, thẳng thắn đứng lên, hướng Phượng Cẩn Nguyên rồi đi tới.

Tưởng Dung kéo tay nàng, bị Phong Thiên Ngọc cản lại: “Ngươi chớ xía vào chuyện của nàng, phụ thân ngươi thì phải là Thiên Ca mới thu thập được.”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy Huyền Thiên Ca đi tới bên này, mà lúc này, đang có quan tam phẩm mời rượu hắn, hắn vừa bưng chén rượu lên, Huyền Thiên Ca đã đến bên cạnh—— “Phượng tướng thoạt nhìn rất vui vẻ a! Còn nâng ly cạn chén, ngài đây là đang chúc mừng cái gì?”

Phượng Cẩn Nguyên đau cả đầu, hắn sợ nhất chính là Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, người của hoàng thất, nói cũng không được, mà chửi cũng không xong, lại là người có quan hệ vô cùng tốt với Phượng Vũ Hoành. Vì chuyện của Phượng Vũ Hoành, không ít lần Huyền Thiên Ca cùng Phượng gia ầm ĩ, không ngờ cung yến lần này cũng không buông tha hắn.

Trong lòng hắn thầm thở dài, vẫn là đáp: “Quận chúa nói đùa, hôm nay hoàng thượng thiết yến, hạ quan cũng không muốn làm mọi người mất hứng.”

“Phải vậy không?” Huyền Thiên Ca gật đầu: “Phượng tướng nói cũng có lý, chẳng qua hôm nay ngươi tiến cung, tin tưởng Hoàng thượng là người thông tình đạt lý, Phượng đại nhân gia có tang sự, ai cũng sẽ không bới móc ngươi. Đồng thời mất hai đứa con một trai một gái, chuyện này cũng quá sức chịu đựng, cũng thật khó cho Phượng đại nhân.”

Nàng nói một lúc một lớn, dường như ai cũng nhìn về phía bên này.

Chỉ thấy Huyền Thiên Ca vừa dứt lời, liền vẫy tay với mọi người: “Đừng chỉ đứng nhìn, bổn quận chúa biết các người đều muốn chia buồn với Phượng đại nhân, để hắn nén bi thương. Tới đây, tất cả tới đây, trong nhà Phượng đại nhân không lập linh đường, vậy chúng ta thừa dịp cung yến lần này chia sẻ cùng Phượng đại nhân.”

Một đám phu nhân tiểu thư cũng bị nàng gọi tới, vây quanh Phượng Cẩn Nguyên không ngừng nói: “Phượng tướng, nhất định phải nén bi thương a! Phượng tướng, người chết không thể sống lại, ngài nên bảo trọng thân thể! A! Một đứa con trai một đứa con gái, Phượng tướng trong nhà thật là năm hạn bất lợi nha!”

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng than xui, lại không có biện pháp phát hỏa, đành phải nhắm mắt nhận một tiếng nén bi thương này. Thật vất vả tìm chỗ trống trong lời nói của mọi người, lúc này mới vội vàng nói: “Việc trong nhà ta chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay Hoàng thượng vì Tể An huyện chủ mở yến tiệc, chúng ta không cần đoạt vị trí chủ tiệc.”

Huyền Thiên Ca che miệng cười khanh khách: “Phượng tướng, ngài nhớ tới hôm nay cung yến này rốt cuộc vì cái gì là tốt rồi. Vị huyện chủ kia thế nhưng chịu hoảng sợ, đến lúc đó mong rằng Phượng tướng có thể giúp đỡ an ủi một chút.”

“Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên.”

“Được.” Huyền Thiên Ca thoáng nhìn ở giữa, chỉ thấy  Đế hậu song song cùng đến, lúc này mới im lặng, xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Trước khi nàng hoàn toàn rời khỏi, còn cố nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: “Đúng rồi, Phượng đại nhân, lúc trước ta may mắn gặp qua vị huyện chủ này một lần, nhưng nàng thật hiểu biết, nói với ta, những người từng nợ nàng, nàng nhất định nhớ, dù là đến âm tào địa phủ, cũng nhất định đòi lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi