THẦN Y ĐÍCH NỮ

Editor: Bell Huỳnh

Phấn Đại thuận theo hướng ngón tay của Trầm Ngư chỉ, chỉ thấy Hàn thị đang đi cùng Thẩm Thanh, Thẩm Thanh đang cung kính nói cái gì đó với nàng, Hàn thị một tay nắm lấy khăn che miệng cười duyên, một tay khác trực tiếp nắm lấy cánh tay của Thẩm Thanh, vừa lắc vừa cười, cũng không biết Thẩm Thanh nói gì buồn cười, tiếng cười của nàng không khống chế được, cười đến nổi cả người đều ngửa lên trời.

“Hàn di nương đang làm cái gì vậy nhỉ?” Trầm Ngư cau mày, dáng vẻ mặt lo lắng: “Biểu ca tuy là vãn bối, nhưng cũng là nam tử trưởng thành, lôi lôi kéo kéo ở ngoài đường như thế này còn ra thể thống gì?”

Phấn Đại tức giận đến mắt cũng trừng ra, nhưng cũng không quên mỉa mai Trầm Ngư: “Rõ ràng là Thẩm thiếu gia có cử chỉ bất chính, Đại tỷ đừng có mà chỉ trách Hàn di nương.” Nói thì nói như thế nhưng nàng (PĐ) đã hồ hồ khí thế đi tới bên cạnh Hàn di nương, lúc này hai cánh tay Hàn thị đều đang chộp lấy cánh tay của Thẩm Thanh, Phấn Đại chợt kéo nàng về sau, lớn tiếng nói: “Thẩm thiếu gia, có gì muốn nói thì đi tìm lão thái thái mà nói, ở đây nói với di nương làm gì?”

Mặt Thẩm Thanh có vẻ bất đắc dĩ, vừa thấy Phấn Đại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với thái độ của Phấn Đại hắn không giận, chỉ coi Tứ tiểu thư đang giải vây cho hắn, nhanh chóng liền khom người nói: “Tứ tiểu thư nói đúng, Thẩm Thanh ở Phượng phủ chuẩn bị khảo thí, tất cả đều đã có lão thái thái lo liệu, ý tốt của di nương Thẩm Thanh không dám nhận.”

Hàn thị liếc hắn một cái, thuận miệng lầm bầm: “Lúc gần đi chẳng phải lão gia đã dặn chúng ta phải chiếu cố ngươi sao, ta đây không phải là có ý tốt sao?”

Phấn Đại trừng mắt với nàng: "Có lão thái thái rồi, cần gì ngươi phải để tâm?” Nhìn sang Thẩm Thanh, trong mắt lộ vẻ phiền chán: “Ngươi là một nam nhân, không biết tách nữ quyến ra mà đi à? Còn đứng ở chỗ này nhìn cái gì? Đi mau!”

Thẩm Thanh bị nàng gào liền cúi đầu chuồn đi mất.

Phấn Đại kéo cánh tay của Hàn thị, tức giận đến run rẩy: “Ta nói, ngươi có phải là đắc ý quá quên mình rồi không? Phụ thân vừa mới tốt với ngươi một đêm, người vừa khỏi kinh thành, ngươi đã đi câu dẫn nam nhân khác?”

“Ngươi nói bậy gì đó?” Một tay Hàn thị bịt miệng Phấn Đại: “Ta chỉ nói với hắn, lúc đọc sách cần cái gì thì cứ việc nói.”

Phấn Đại kéo tay nàng, tuy tức giận, nhưng cũng biết đè thấp âm thanh: “Nói thôi thì cũng cần dùng tay sao? Ngươi thử nhìn xem vừa rồi hai tay ngươi vồ tới chỗ nào rồi? Ta cho ngươi biết, nếu như bản thân ngươi không biết giữ mặt mũi thì không ai cứu được ngươi đâu.”

Thấy Phấn Đại giận dữ, Hàn thị cũng có chút sợ: “Ta chỉ là thói quen thôi, cũng không phải là cố ý.” Vẫn lầm bầm một câu, thoáng cái nàng nhớ tới những lời Phấn Đại nói Trầm Ngư, không khỏi giáo huấn lại nàng: “Ngươi cũng chỉ đừng nói ta, phải tự nhìn lại mình đi. Chuyện kia của Đại tiểu thư mà cũng có thể tùy tiện nói sao? Nếu như hôm nay không nhờ An thị giảng hòa, không ai nói đỡ cho ngươi, ta xem ngươi làm thế nào? Nếu chuyện kia truyền đi, kẻ xong đời không phải chỉ là Trầm Ngư mà là cả Phượng gia đó!”

Nhưng Phấn Đại không cho là đúng, Phượng gia? “Không có được thứ ta muốn, không bằng hủy luôn Phượng gia này đi.”

Một câu nói cũng Phấn Đại làm Hàn thị hoảng sợ.

Nàng hiểu rất rõ nữ nhi của nàng, mười tuổi, mà lại có lòng háo thắng gần như hơn cả Phượng Trầm Ngư. Chưa bao giờ cam tâm làm một thứ nữ, Hàn thị biết rõ vị trí đích nữ nàng trông mong nhiều năm như vậy, Phấn Đại chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nàng kẽ xoa bụng mình, chỉ mong bụng này có thể có tin vui, để nàng không chỉ mang thai mà còn phải là hoàn nam thai. Có nam hài ở bên cạnh, tất cả mới coi là có hi vọng.

Từ Phượng phủ chạy đến cửa Bắc, bởi vì nhiều người, đội ngũ cuồn cuộn, nháo nháo nhiệt nhiệt nên cũng không cảm thấy quá xa, nhưng lúc trở về thì có chút khó khăn. Bình thường phu nhân cũng tiểu thư ra khỏi cửa đâu thể nào dùng chân đi nhiều như vậy, từng cái rẽ trái, từng cái rẽ phải, mệt đến bước chân cũng bắt đầu chậm lại.

Thể lực của Phượng Vũ Hoành rất tốt, Tưởng Dung được nàng huấn luyện lâu như vậy nên cũng không còn là kiểu tiểu thư ẻo lả trước đây, hai người đi nhanh hơn những người khác một chút, lúc đi ngang qua Bách Thảo Đường thì dừng lại nhìn.

Lúc các nàng vừa đến, thì vừa vặn có nam nhân trung niên đang cầm thuốc từng trong bước ra, vừa đi vừa xoay người nói cảm ơn tiểu nhị trong quầy. Phượng Vũ Hoành nhìn người này thì cảm thấy quen quen, đến khi người nọ xoay người lại, nàng mới nhận ra, đấy là lúc trước khi một đám điêu dân kéo đến trước Bách Thảo Đường đập phá, vu hại nàng, nói chính xác hơn thì đây là người bị cho là đã chết lúc đó.

Được Phượng Vũ Hoành chuyển vào phòng thuốc không gian cứu sống, người này cũng còn có lương tâm, sau khi tỉnh lại thì kể lại đầu đuôi câu chuyện, hơn nữa còn cực lực phối hợp với Kinh Triệu Duẫn điều tra án. Nhưng tiếc là, Phượng Vũ Hoành có hỏi qua mấy lần, bên Kinh Triệu Duẫn tra án tiến hành cũng không mấy thuận lợi nên nàng cũng không quan tâm nhiều.

Đến Bách Thảo Đường có thể gặp được Phượng Vũ Hoành, người nọ rất cao hứng, vội chạy tới trước mặt nàng trực tiếp quỳ xuống dập đầu. Tưởng Dung bị dọa cho giật mình, nhưng cũng lập tức nhận ra, không khỏi nói: “Ngươi chẳng phải là người chết mà Nhị tỷ cứu sống sao?”

Nam tử kia gật đầu: "May mà tiểu thư còn nhớ, đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư, tiểu nhân xin được dập đầu tạ ơn.” Người kia cũng thành tâm cảm tạ Phượng Vũ Hoành, hướng nàng dập đầu liên tục ba cái rầm rầm, sau đó đứng lên nói: “Lúc trước, ai nấy đều nói Phượng Nhị tiểu thư bị thiêu chết ở tổ trạch, tiểu nhân còn tới trước cửa Phượng phủ đốt tiền giấy cho tiểu thư, sau này mới biết tiểu thư là được Hoàng thượng triệu vào cung, còn phong làm huyện chủ. Tiểu nhân có thể được huyện chủ cứu sống, là phúc khí tu luyện đời trước.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu với hắn: “Đứng lên đi, không có gì mà đời trước đâu, ta cứu ngươi chẳng qua là vì duyên cơ xảo hợp, ngươi không cần để trong lòng.” Đỡ hắn dậy nhìn một chút: “Ngươi tới mua thuốc à? Trong nhà có người bệnh sao?”

Người nọ gật đầu: “Bà nương bị bệnh rồi, tiểu nhân tới lấy ít dược, tiểu nhị của Bách Thảo Đường cũng không tính số lẻ, lại còn tặng thêm cho ít thảo dược.”

Trong lòng Phượng Vũ Hoành đối với việc làm của Vương Lâm cũng rất vừa lòng: “Thế thì về mau đi, chớ để người bệnh chờ lâu.”

“Chà.” Người nọ hướng Phượng Vũ Hoành hành lễ, liền chuẩn bị đi, lúc này, người nhà họ Phượng cũng đi tới, Phượng Phấn Đại đi ở trước, nhìn Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung đứng ở trước cửa bách Thảo Đường, nhanh chóng gọi mọi người: “Chúng ta đến Bách Thảo Đường nghỉ chân một chút, chí ít cũng làm chén trà ấm, ta đi không nổi nữa rồi.” Vừa nói vừa đến gần Phượng Vũ Hoành: “Nhị tỷ, tới địa bàn của tỷ, không phải đến cả chén trà cũng không có chứ?”

Phượng Vũ Hoành chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy nam tử vốn chuẩn bị đi bất chợt liền dừng chân, kinh ngạc nhìn Phượng Phấn Đại, sắc mặt không dám tin.

Phấn Đại cũng nhìn hắn, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau đó trong ánh mắt hiện ra cảm giác hung tàn, dọa nam tử kia lùi lại hai bước.

Phượng Vũ Hoành nhìn hai người, tâm tư thay đổi thật nhanh, trong giây lát thì hiểu ra một số chuyện.

Lúc trước nam nhân này tỉnh lại nói có một nử tử đội đấu bồng tới gặp hắn, mà người kia là ai, Kinh Triệu Duẫn vẫn không tra ra được. Các nàng cũng từng phân tích, ban đầu nghĩ là Thanh Nhạc quận chúa, nhưng lại cảm thấy tóc nàng vốn bị hủy, đội nón lá ra ngoài hại người, quả thực không đúng lắm. Không phải Thanh Nhạc, thì rốt cuộc là ai, trong chốc lát không nghĩ ra được. Sau đó nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, thì quên luôn. Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của hắn, dường như thấy được chân tướng của vụ án trong nháy mắt.

Phượng Phấn Đại, câu dẫn Huyền Thiên Minh không được ngược lại còn bị rơi xuống nước, bị đưa ra ngoài ngoại ô ở, không ngờ nha đầu này không hối cải, lại lén làm chuyện xấu.

Phượng Phấn Đại nhìn chằm chằm nam nhân kia, lạnh lùng thốt: “Ta còn tưởng Nhị tỷ đường đường là huyện chủ thì người tới đây đều là quý nhân trong kinh, không ngờ lại có thể đứng nói chuyện với loại tiện dân như vậy.”

Phượng Vũ Hoành giúp người nọ nhặt gói thuốc rơi trên đất lên, một lần nữa đưa lại cho hắn, đồng thời nói: “Ta là huyện chủ, nhưng cũng là đại phu, bất luận nam nữ già trẻ, không phân giàu nghèo, đại phu nhìn bệnh chứ không nhìn người.” Nói xong, vỗ nhẹ cánh tay người nọ: “Ngươi trở về đi, ta cho người tiễn ngươi.” Lập tức hướng Hoàng Tuyền nháy mắt ra hiệu.

Phượng Phấn Đại trơ mắt nhìn Hoàng Tuyền mang theo người nọ rời khỏi, nhìn đến khi người nọ đi không bao lâu thì quay lại nhìn nàng (PVH), trong lúc nhất thời trong lòng buồn bực, bất an.

“Tứ muội còn muốn đi vào uống trà sao?” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười nàng, ánh mắt ôn hòa, y hệt như căn bản không biết xảy ra chuyện gì. “Bách Thảo Đường của ta tuy không rộng, nhưng do ta ở đây tự tay cứu một người chết sống lại mà vang tiếng, Tứ muội có muốn vào xem không?”

Phượng Phấn Đại sầm mặt lại: “Một cái hiệu thuốc cũ nát thì có gì mà xem chứ.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Người nhà họ Phượng phía sau theo kịp không rõ nội tình, Hàn thị còn đang hỏi: “Không phải nói nghỉ chân sao? Sao đòi đi luôn?”

Phượng Vũ Hoành cũng kéo Tưởng Dung hướng phía Phượng phủ, vừa đi vừa cất giọng: “Có lẽ Tứ muội không mệt nữa, ta cũng thấy nơi này quá nhỏ, mà thôi chúng ta về.”

Phượng Phấn Đại đi đằng trước đương nhiên nghe được lời của nàng, người tâm khí luôn cao ngạo nóng tính như Phấn Đại, không khỏi đứng vững, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, lên giọng châm chọc cũng trách móc: “Nhị tỷ thật rộng lượng, theo muội biết, Cửu hoàng tử rời kinh đã được vài ngày, lẽ nào tỷ không lo lắng cho hắn?”

Phượng Vũ Hoành cười cười, nói: “Nam nhân lấy tiền đồ làm trọng, huống hồ hắn tới đại doah huấn luyện binh sĩ, bảo về quốc gia, ta có gì mà phải lo?”

Con mắt Phấn Đại hơi chuyển động: “Thế thì tỷ không biết tự lo cho bản thân mình sao? Cửu hoàng tử vốn là người bạc tình, có khi sớm đã quên tỷ rồi, không thì sao mà đi lâu như thế không trở lại thăm tỷ.”

Phượng Vũ Hoành buồn cười nhìn Phấn Đại, đứa bé này, không kiếm chuyện với mình không được.

“Hắn quên ta hay không liên quan gì tới Tứ muội nhỉ?” Phượng Vũ Hoành tiện tay cầm một đèn lồng nhỏ bên đường lên xem: “Muội xem đèn lồng này.” Vừa nói vừa đưa khối bạc vụn cho chủ sạp, sau đó lại nói: “Hiện tại chiếc đèn lồng này thuộc về ta, muội có thể quản được ta thắp nó lên hay không? Ta thì cứ thắp đấy, cứ để đại ở đâu đó, muội cũng đâu có quyền lấy đi được.”

“Tỷ…” Phấn Đại bị nàng nói thế cũng không biết nên cãi lại như thế nào, không cam lòng nhìn chằm chằm ngọn đèn lồng kia, mặt tham lam. “Phấn Đại nói không lại Nhị tỷ, nhưng Phấn Đại cũng là tốt bụng muốn nhắc nhở. Cửu hoàng tử tuy có hôn ước với tỷ, thành hôn cũng phải đợi thêm vài năm nữa, trong thời gian này, Nhị tỷ phải biết giữ chặt, vạn nhất làm sai điều gì, thì không thể bù đắp được.”

Phượng Vũ Hoành bất chợt nở nụ cười, cười tươi như hoa, cười như ánh nắng giữa ngày trời đông.

Phấn Đại liền buồn bực người này phải chăng ngốc? Lúc này, chợt nghe được phía sau nàng truyền đến một âm thanh làm hồn nàng vừa nhiễu mộng vừa hoảng sợ—— “Vừa rồi, là ai lại nói bổn vương hẹp hòi bạc tình?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi