THẦN Y ĐÍCH NỮ

Ngày kế đầu buổi trưa, Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ mới từ Thư Nhã Viên thỉnh an xong, chưa kịp đi ra cửa viện đây, Phượng gia liền nghênh đón một tin tức quan trọng —— Biểu thiếu gia Thẩm Thanh ở bên ngoài say rượu trêu ghẹo nữ nhân nhà lành, bị vồ vào trong nhà tù của Kinh Triệu Duẫn.

Tin tức này rất nhanh thì truyền khắp Phượng phủ, làm Trầm Ngư biết có tin tức này lúc không khỏi khiếp sợ vô cùng, nàng rõ ràng dặn dò qua Thẩm Thanh không cho hắn ra cửa, thậm chí ngay cả phòng đều không cho ra, sao liền chạy tới bên ngoài uống rượu?

Phượng Cẩn Nguyên cũng rất giận, Thẩm Thanh làm người hắn tinh tường, nói ai đùa giỡn nữ nhân hắn đều tin, chính là không tin Thẩm Thanh cũng gây ra được loại việc này. Lúc này sai người đến Kinh Triệu Duẫn nơi ấy đây hỏi thăm, hạ nhân hồi báo tin tức là: “Biểu thiếu gia đóng cửa khổ độc nhiều ngày, đột nhiên nói muốn ăn vịt chay thanh lương, liền dẫn thư đồng ra cửa, sau đó lại uống rượu, sau này liền...”

“Nói như vậy, hắn đùa giỡn nữ nhân là thật sự?”

“Hồi lão gia, chân thực.”

Phượng Cẩn Nguyên cái mũi tức điên, mắt này nhìn quá năm vào xuân chính là kỳ thi mùa xuân, Thẩm Thanh vào lúc này xảy ra chuyện, chẳng phải là muốn ảnh hưởng khoa khảo? Trực giác nói cho hắn, trong chuyện này chắc chắn kỳ lạ, có thể nhất thời nhưng cũng nghĩ không ra nguyên cớ đến.

“Nhưng có cùng Kinh Triệu Duẫn đề kia Thẩm Thanh cùng ta Phượng gia quan hệ?” Hắn hỏi hạ nhân đi tìm hiểu tin tức, này Kinh Triệu Duẫn tuy là đổi mới, có thể tưởng tượng đến cũng có thể biết tốt xấu mới đúng. Hắn là thừa tướng một triều, chẳng qua say rượu gây sự mà thôi, chút chuyện nhỏ này hắn bên này mở miệng, Kinh Triệu Duẫn không cần nói không bao lâu cũng nên nể mặt mũi.

Có thể gã sai vặt kia gật đầu thì gật đầu, nhưng nói cho hắn: “Mới nhậm chức Kinh Triệu Duẫn - Vương đại nhân nói, vương tử phạm pháp đều cũng phải chịu tội như thứ dân đây, huống chi là cái họ ngoại vị quan viên. Hắn còn nói, lão gia ngài tuy là thừa tướng, nhưng chuyện này nếu náo đến hoàng thượng nơi ấy đi, chỉ sợ chúng ta cũng tìm không được chỗ tốt.”

Phượng Cẩn Nguyên hết chỗ nói rồi, đây là tỏ rõ tranh cãi. Hắn phất tay một cái để hạ nhân kia lui ra, quyết định lại cẩn thận nghĩ hảo.

Còn không chờ hắn nghĩ nhiều nữa đây, ngày thứ hai đã lại có tin tức truyền đến —— Thẩm gia một cái đường chất phụ trách ba toà châu phủ buôn bán tại tr3n đường về nhà ngoài ý muốn rơi bỏ mình.

Ngày thứ ba, Hình bộ lang trung đụng phải cấp tr3n của hắn hình bộ thượng thư, bị cách chức quan. Dưới buồn bực say mèm một cuộc, một cây đuốc thiêu tòa nhà nhà mình, may mà chạy trốn mau, người cũng không có chuyện gì, nhưng một tòa phủ đệ to lớn lại bị thiêu sạch sành sanh. Chỉ là như vậy còn không được, đại hỏa lan đến gần hàng xóm, hàng xóm kia là cái quan Tứ phẩm, cũng chẳng phải một tốt lành, lúc này liền báo quan, vì thế, này Hình bộ lang trung bị cách chức cũng bị Kinh Triệu Duẫn tóm lấy, nhốt vào địa lao. Mà vị phòng tiểu thiếp thứ chín của Hình bộ lang trung, là thứ nữ của Đại lão gia Thẩm gia, Thẩm Thanh một cái thứ muội.

Ngày thứ tư, bộ Lễ Hữu Thị lang bị cáo tham ô, tương tự bị nhốt vào địa lao của Kinh Triệu Duẫn, tiểu thiếp phòng thứ bảy của hắn là thứ nữ của Nhị lão gia Thẩm gia.

Từ Lang trung chính Ngũ phẩm đến chính Tam phẩm Hữu Thị lang, Phượng Cẩn Nguyên bất chợt ý thức được, này tám phần mười là Cửu hoàng tử luôn trong đại doanh hồi kinh. Cũng chỉ có hắn có thể động tác nhanh như vậy, đánh người không ứng phó kịp.

Chính Tam phẩm Hữu Thị lang, đây coi như là Thẩm gia leo lên quan lớn nhất, đương nhiên, ngoại trừ chính hắn. Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy, hắn dường như bất chợt đã hiểu gì đó.

Cùng Phượng Cẩn Nguyên người có ý tưởng giống vậy là Trầm Ngư, mấy ngày qua tin tức theo nhau mà đến, nàng khóc đều sắp không còn kịp rồi, đây không phải muốn chỉnh tử Thẩm gia tiết tấu sao? Thẩm gia nhiều năm kinh thương thế, thật vất vả có cái Thẩm Thanh một lòng chạy sĩ đồ, nhưng hôm nay đã bị một hồi say rượu làm hỏng, những kia thứ nữ đưa đến quan chức trong gia cũng tiếp nhị liên tam rước lấy tai họa cho gia phu, nàng bỗng nhiên thì nhớ tới Phượng Vũ Hoành nói, Vong Xuyên một ngày không về, thì nàng muốn đưa đối phương từng cái từng cái vào đại lao.

Đây là đang trả thù a!

Trong tối ngày thứ tư, Đồng Sinh Hiên cửa lớn đột nhiên bị người gõ. Phòng gác cổng mơ mơ màng màng đi mở cửa, chợt phát hiện ngoài cửa không có bất kỳ ai. Lại cúi đầu xuống, lại tr3n đất phát hiện một cái bao bố lớn.

Hắn nhanh chóng gọi người mở bao tải ra, đã thấy Vong Xuyên bị người trói chặt tay chân bịt chặt miệng chứa ở bên trong. Mấy người mau mau về báo Phượng Vũ Hoành, lại ba chân bốn cẳng đem Vong Xuyên người đỡ đi vào. (Rin: Huhu, khổ thân Vong Xuyên tỷ tỷ quá?)

Vong Xuyên bị thương rất nặng, tr3n người máu dầm dề, chẳng phải vết đao chính là roi thương tổn, tr3n mặt đều bị đánh từng đường vết máu. Hoàng Tuyền nhìn đau lòng, nước mắt không ngừng mà rơi, ngay cả Phượng Vũ Hoành đều giận đến run rẩy toàn thân.

May mà Vong Xuyên ý thức vẫn thanh tỉnh, thấy mình rốt cục được đưa trở lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu thư, nô tỳ không có chuyện gì, có thể còn sống trở về đã là vạn hạnh, nghĩ đến tiểu thư vì cứu nô tỳ chắc chắn cũng là phí không ít tâm tư.”

Phượng Vũ Hoành đặt tay ở tr3n cổ tay nàng, một bên bắt mạch vừa nói: “Ta phí ý đồ kia so với thương tổn của ngươi thực sự cũng không đáng gì, ngươi dùng chính mình mệnh thay đổi Tử Duệ bình an, ta phải cảm ơn ngươi.”

“Tiểu thư tuyệt đối không thể nói như vậy.” Vong Xuyên vành mắt cũng đỏ, “Nô tỳ sứ mệnh chính là bảo hộ tiểu thư, tiểu thư sự tình được giao liều mạng cũng phải làm tốt, đúng rồi, tiểu thiếu gia không sao chứ?”

“Ngươi đem hắn và Thanh Ngọc bảo vệ tốt lắm.” Phượng Vũ Hoành buông ra nàng cổ tay, ngầm cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà Vong Xuyên chỉ là ngoại thương, không đau đến lục phủ ngũ tạng. “Yên tâm đi, có ta ở đây, vết thương tr3n người của ngươi rất nhanh thì có thể tốt lên.”

Vong Xuyên đương nhiên tin tưởng Phượng Vũ Hoành y thuật, luôn miệng nói cám ơn sau tinh thần lại có chút mệt mỏi, nàng ngượng ngùng nói: “Nô tỳ mấy ngày nay vẫn cũng không chợp mắt, có thể hay không ngủ trước một...” Nói còn chưa nói hết, ấy mà vừa nhắm mắt, trực tiếp ngủ mất.

Hoàng Tuyền trong lòng càng khó chịu, đối phương đem Vong Xuyên hành hạ thành thế này, nàng có một ngày nhất định phải tự tay giết người của Thẩm gia cho hả giận!

Phượng Vũ Hoành đứng lên, tự tay vì Vong Xuyên đắp chăn xong, kêu nữa bên ngoài tiểu nha đầu mau tới cấp cho Vong Xuyên gác đêm, lúc này mới mang theo Hoàng Tuyền ra khỏi phòng.

“Ngươi đi một chuyến nha môn, tự mình đi thấy Kinh Triệu Duẫn.” Nàng nói chuyện lúc hai mắt gần như phun lửa, hai tay chặt chẽ nắm quyền, nói y hệt là từ trong kẽ răng chen ra đồng dạng, chữ chữ hung tàn như lưỡi cưa. “Ngươi cùng Kinh Triệu Duẫn nói, trói người vào, hung hăng đánh cho ta, đánh tới cha mẹ bọn hắn cũng không nhận ra mới thôi!”

Hoàng Tuyền gắng sức gật đầu, xoay người liền vận khinh công chạy như bay ra ngoài.

Phượng Vũ Hoành ngửa đầu nhìn trời: Thẩm gia, các ngươi muốn giết ta, giết đệ đệ ta, lại đả thương nha đầu của ta, ta Phượng Vũ Hoành cùng các ngươi không đội trời chung! Ta không làm các ngươi cửa nát nhà tan, thề không bỏ qua!

Ngày kế chính là giao thừa, Phượng Cẩn Nguyên cũng đang giao thừa trước đây tự mình tìm tới cửa.

Lúc đó, Phượng Vũ Hoành đang ngồi tại trước bàn đá trong viện húp cháo ăn bánh bao, bên ngoài trời giá rét, cháo thịt bò bằm và trứng bốc hơi nóng, nàng thích nhất loại cảm giác này.

Thấy Phượng Cẩn Nguyên đến đây, cũng không đứng dậy vấn an, chỉ lo cúi đầu húp cháo dùng bữa, không hề liếc mắt nhìn.

Phượng Cẩn Nguyên ho khan mấy tiếng tỏ vẻ tồn tại, chợt phát hiện Nhị nữ nhi của hắn vẫn không có để ý đến hắn. Hắn thực sự không kiềm được, thẳng thắn tiến lên vài bước mở miệng gọi nàng: “A Hoành.”

Phượng Vũ Hoành lúc này mới đáp một tiếng: “Ân.” động tác ăn cơm vẫn không ngừng.

Tâm Phượng Cẩn Nguyên đều ngổn ngang, ân? Cái gì gọi là “Ân”? Thì nàng ân một tiếng này, là ý tứ gì?

Hắn tức giận lên, “Phượng Vũ Hoành, ta là phụ thân ngươi, sao ngươi nửa điểm giáo dưỡng cũng không có?”

Nàng cũng nổi giận: “Ta còn chưa tròn mười tuổi đã bị đưa đến trong núi lớn Tây Bắc tự sinh tự diệt đi, phụ thân nói ta có giáo dưỡng thế nào? Ta theo ai học giáo dưỡng đây? Còn có, nơi này là huyện chủ phủ, tuy ngài là quan to Nhất phẩm, ta chỉ là cái huyện chủ Nhị phẩm, thế nhưng chưa từng nghe nói quan to Nhất phẩm tới nhà người khác thì cũng ép người ta vấn an!” Vừa nói vừa hỏi hướng Hoàng Tuyền: “Hôm nay tại Liễu Viên bên kia người thủ vệ là ai? Đánh cho ta tr3n hai mươi đại bản đuổi ra khỏi huyện chủ phủ đi!”

Hoàng Tuyền gật đầu: “Vâng, nô tỳ quay đầu lại đi phân phó ngay.”

Phượng Cẩn Nguyên tức bực giậm chân, duỗi tay chỉ vào Phượng Vũ Hoành: “Ngươi xem thử ngươi là cái dạng gì? Ta đến cùng vẫn là phụ thân của ngươi, ta đến viện của nữ nhi còn cần thông báo?”

“Giữa hoàng thượng và hoàng tử vẫn là phụ tử đây, ngươi đi hỏi một chút hoàng thượng, hắn như xuất cung đến quý phủ hoàng tử là đi cửa chính hay đi cửa sau? Sau khi vào là chờ tại ngoại viện hay trực tiếp chui vào trong nội viện của nhi tử?”

“Ngươi lớn mật!” Phượng Cẩn Nguyên hét lớn một tiếng, “Không giữ mồm giữ miệng lời gì cũng nói, quả nhiên là kỳ cục!”

Phượng Vũ Hoành cũng chưa đáp hắn cái gốc này, buông ra trong tay cái muôi liền nói: “Muốn nói ngươi là phụ thân, ta còn thực sự chưa từng xem phụ thân nhà ai có thể đối mặt đích tử, đích nữ không ngừng mà bị người ám sát còn bình tĩnh như thế. Ngài cũng trở lại nhiều ngày như vậy, sao cũng không nói cùng Tử Duệ hỏi hắn một chút lúc gặp phải truy sát có sợ hay không? Sao cũng không với hắn hỏi thử tại thư viện bài tập học được như thế nào? Tử Duệ nói Diệp sơn trưởng hứa để cho hắn tám tuổi thì có thể thử tham gia thi hương, chuyện lớn như vậy, phụ thân ngài có biết? Còn có, chuyện này chúng ta đã báo án, ngươi có đến nha môn bên kia đi hỏi một chút tiến trình phá án như thế nào? Không hề làm gì cả chứ? Thế này còn nói mình là phụ thân?”

Phượng Cẩn Nguyên bị nàng nói đều không còn gì để nói, dường như nghĩ như vậy, xác thực mình làm không đúng, không chỉ không đúng, thế nhưng y hệt Phượng Vũ Hoành nói tới như vậy, hắn đều cảm thấy bản thân không xứng làm cái phụ thân.

Trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, không biết phía dưới nên tiếp thế nào.

Phượng Vũ Hoành đến cũng không để ý hắn, lại tự mình ăn cơm. Phượng Cẩn Nguyên đã nghĩ nói ngươi là quỷ ch3t đói hay gửi hồn người sống thế này, thì không thể để chén đũa xuống hảo hảo nói mấy câu? Cùng nói chuyện với nữ nhi này liền buồn cực kỳ, liền nói Diêu thị cái kia tính khí ôn uyển, làm sao lại sinh một cái nữ nhi thế này?

“Hôm nay là giao thừa.” Nhẫn nhịn thật lâu, nói trọn cả một câu ra.

“Ta biết.” Phượng Vũ Hoành vẫn không có ngẩng đầu. Nàng từ đêm hôm qua nhìn đến Vong Xuyên bắt đầu, trong lòng lại có một cỗ hỏa. Liền giống như nàng nói, Phượng Cẩn Nguyên tư cách phụ thân, lòng dạ thiên vị đến cỡ này, cả con cái của mình bị ám sát chuyện lớn như vậy hắn đều có thể vì duy trì Trầm Ngư gắng gượng đè xu0ng đến, không nhắc tới một lời, phụ thân như vậy nàng còn cần đến tác dụng gì? Có lúc thật hy vọng có thể như Huyền Thiên Minh tiêu sái như vậy, một cây đuốc đốt sạch sẽ toà Phượng phủ này?. Tiếc thay, đến cùng nàng chẳng phải Huyền Thiên Minh, nhất đại gia tử như thế, cũng chẳng phải nói thiêu thì thiêu được.

“A Hoành, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Phượng Cẩn Nguyên không biện pháp, chỉ đành mềm xuống thái độ, “Thẩm Thanh bị nhốt vào trong tù đã có mấy ngày, vi phụ đối hai người kia là cái gì cũng không muốn nói, bọn hắn dù ch3t trong tù cũng là đáng đời, thế nhưng Thẩm Thanh từ nhỏ đã đi theo vi phụ, thực sự là...”

“Phụ thân.” Nàng nhíu mày, “Trong cung cũng có quy củ nói hậu cung không được can chính, A Hoành chẳng qua là một nữ hài tử, ngươi hy vọng ta lên công đường thay kia Thẩm Thanh lên tòa án a? Có phải hi vọng ta giơ đao cướp ngục đem Thẩm Thanh cướp ra chứ? Nếu là người trước, ta không bản lĩnh ấy, nếu là người sau, được, nữ nhi những năm này là học chút bản lĩnh, phụ thân chờ, nữ nhi phải đi ngay mài đao, ta đi đem Kinh Triệu Duẫn chém, Thẩm Thanh chắc chắn cho ngươi cứu ra.” (Rin: Hoành tỷ được đó??)

Nàng lời nói xong, đứng dậy trở về phòng, lưu lại Phượng Cẩn Nguyên tại chỗ trố mắt ngoác mồm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi