THẦN Y ĐÍCH NỮ

Nàng quay đầu lại, Huyền Thiên Minh đang ngồi tr3n xe lăn do Bạch Trạch đẩy đến phía bên nàng. Tr3n mặt nạ vàng cùng hông một cái hầu bao sợi vàng thêu thành chiếu rọi, dưới ánh mặt trời bập bùng, trông rất đẹp mắt.

Nhưng nàng không tâm tư thưởng thức, vừa nhìn thấy Huyền Thiên Minh, nhanh chóng đã chạy chậm tới, vội lên tiếng: “Huyền Thiên Minh, Thất ca không đúng.”

Nhưng Huyền Thiên Minh không để ý tới nàng nói vậy, ánh mắt ch3t nhìn chòng chọc cổ của nàng, đóa tử liên mi tâm nhíu lên —— “Ai kết?”

Phượng Vũ Hoành bước chân giật mình tại chỗ, theo bản năng giơ tay đi vệt cổ của mình, sau đó hỏi hắn: “Rất rõ ràng?”

Huyền Thiên Minh không nói gì, nhưng nàng nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng từ tr3n dưới quanh người hắn tản mát ra một cỗ âm hàn chi khí.

Bạch Trạch đáp thay hắn: “Là rất rõ ràng, năm ngón tay ấn.”

“Lão Tam.” Huyền Thiên Minh bất chợt liền nở nụ cười, vươn tay tới tiểu nha đầu trước mặt, “Tới.”

Nàng nhét móng vuốt vào lòng bàn tay của hắn, “Không có chuyện gì, là ta không trốn, ta nếu muốn tránh hắn không đả thương được ta.”

Huyền Thiên Minh đương nhiên biết Phượng Vũ Hoành nếu trốn thì dù là ai cũng không đả thương nàng được, cũng mặc kệ ban đầu làm sao, bây giờ bị thương chính là bị thương, hắn Huyền Thiên Minh từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức như thế, nữ nhân của hắn bị đánh? Chính là thiên vương lão tử đánh, hắn cũng phải đem thiên vương lão tử da lột xuống.

“Cái kia...” Âm hàn chi khí càng thêm hơn, “Thất ca đã báo thù cho ta, ta hôm nay mới biết, thì ra Huyền Thiên Dạ đánh không lại Thất ca nha! Thất ca rất lợi hại.” Nàng đang cố ý nói sang chuyện khác, tuy nhiên xác thực muốn biết Huyền Thiên Hoa đến cùng xảy ra chuyện gì, “Ngươi có thể hay không nói cho ta Thất ca rốt cuộc sao vậy? Hắn không đúng, ta nhìn ra được.”

Lần này cũng có xác thực trả lời, Huyền Thiên Minh nói cho nàng biết: “Hàng năm tứ quốc đều hội phái sứ thần đến Đại Thuận triều ta cống, năm nay tuyển ở đầu năm mùng một cận hiến đấy là Đông Phật La, Lý Đạt, Tông Tùy cùng Bắc giới Thiên Chu.” Hắn vừa nói vừa từ Bạch Trạch đẩy đi vào trong Phỉ Thúy điện, “Thiên Chu quốc tới là một vị trưởng công chúa cùng nữ nhi của nàng, Tông Tùy tới là vị hoàng tử, có thể mang đến chân dung bào muội hắn.”

Phượng Vũ Hoành nhíu mi tâm, dường như suy nghĩ ra cái gì, “Bang giao ổn thỏa nhất chính là hòa thân, chẳng lẽ kia Tông Tùy công chúa là tới hòa thân?”

Huyền Thiên Minh gật đầu, “Đúng vậy. Người hoàng tử kia mang theo Tông Tùy hoàng đế viết tay thư, chẳng những muốn cầu hoà thân, thế nhưng hắn kia bào muội còn chỉ tên điểm họ trúng Thất ca.” (Rin: Nooooo ??)

Quả nhiên là thế này.

Hai người lúc này đã vào đại điện, có cung nhân bước nhanh về phía trước đến trước mặt hai người khom người nói: “Điện hạ, huyện chủ, thỉnh mau mau ngồi, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sắp đến rồi.”

Huyền Thiên Minh đem Phượng Vũ Hoành tay thật chặt nắm lấy, sau đó buông ra, “Đi thôi.”

Nàng gật đầu, hồi vị trí của mình. Mới vừa ngồi xuống, Thiên Vũ đế liền dẫn hoàng hậu cùng với một đám phi tần lên điện đến. Điện hạ chúng nhân cùng đứng dậy, quỳ xuống hành đại lễ với đế hậu tr3n đài cao, cùng kêu lên hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Sau đó thì nghe Thiên Vũ mười phần phấn khích lên tiếng: “Các khanh bình thân.”

Triều thần đã lại vù vù phần phật đứng lên.

Vì tết đến, tránh không được muốn nói chút lời khách sáo, Thiên Vũ lệnh sau khi mọi người ngồi xuống liền bắt đầu tân niên đọc diễn văn, blah blah nói một đống lớn, nói chung chính là hi vọng ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, năm sau tất cả thuận ý.

Phượng Vũ Hoành không tâm tư nghe những tình cảnh này nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Huyền Thiên Minh nói kia Tông Tùy công chúa muốn hòa thân một chuyện. Lẽ ra Tông Tùy là tiểu quốc, càng là bám vào Đại Thuận thiên uy dưới muốn mỗi ngày triều cống. Mặc dù là muốn hòa thân, ứng cử viên cũng nên từ Đại Thuận đến định, chứ đâu cho phép bọn hắn đến chỉ tên điểm họ.

Có thể hôm nay nhìn Huyền Thiên Hoa sắc mặt kia, hiển nhiên là cọc hòa thân này kết cục đã định trước, này không lý nào nha!

Tr3n đài cao, hoàng thượng đọc diễn văn vừa kết thúc, hoàng hậu lại bắt đầu, Phượng Vũ Hoành lại có một loại cảm giác trong bộ đội mở đại hội khen ngợi, nhàm chán muốn ch3t.

Có thể cũng không biết là chẳng phải nàng câu này tẻ nhạt đã bị hữu tâm nhân đoán được tâm tư, hoàng hậu bên kia đang nói chuyện đây, bất chợt chợt nghe được “Đùng” một tiếng tiên vang, nhanh đón lấy “Rầm” một tiếng, hoàn toàn không có dấu hiệu nào, một cái bàn liền từ giữa gián đoạn thành hai đoạn. Mâm đựng trái cây tr3n bàn tán lạc khắp mặt đất, nước trà đổ Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ một thân.

Đám người kinh ngạc nhìn sang bên đó, chỉ thấy Huyền Thiên Dạ vọt lên cao thoáng cái đứng dậy, một đôi mắt gắt gao trừng mắt về phía Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh, hét lớn một tiếng: “Ngươi muốn làm gì?”

Mọi người lúc này mới chú ý tới, Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh đang chầm chậm thu về cây roi cây roi, vừa thu vừa nói: “Bàn nhỏ thật không rắn chắc, mới đánh thoáng cái đã chặt đứt, không biết Tam ca cổ có hay không càng bền chắc hơn bàn nhỏ chút.”

Lời vừa thốt ra, Huyền Thiên Dạ kia còn không hiểu rõ vì sao ai đánh, nhưng hắn tuy lại rõ ràng nhưng không nhịn được, huống chi đây là trường hợp nào? Hoàng hậu nương nương đang nói chuyện đây, này lão Cửu liền dám kiêu ngạo như thế?

Hắn tức không nhịn nổi, đã nghĩ thỉnh hoàng thượng hoàng hậu phân xử thử, nhưng còn không chờ mở miệng đây, chợt nghe hoàng hậu âm thanh lạnh lùng nói: “Dạ nhi, ngươi thật càng ngày càng không hiểu chuyện!”

A?

Lời vừa thốt ra, không chỉ Huyền Thiên Dạ mộng, tất cả mọi người mộng.

Này không hiểu chuyện... hẳn là Cửu điện hạ chứ?

Có thể hoàng hậu cũng có đạo lý của nàng: “Bàn nhỏ hỏng thì thay mới, tất cả mọi người hảo hảo mà ngồi, ngươi bỗng đứng dậy là làm gì?”

Huyền Thiên Dạ trừng mắt to nhìn về phía hoàng hậu, đây là người ta nói?

Hoàng hậu lại không làm nữa: “Dạ nhi!” Thanh âm đột nhiên đề cao, “Ngươi nhìn bản cung thế, là muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không?”

Rầm! Dạ Thiên Dạ trực tiếp liền quỳ xuống —— “Nhi thần không dám!” Hoàng hậu nói cái gì đều được, khi không một câu tạo phản xuất khẩu, hắn cũng muốn hỏi thử người hoàng hậu này là muốn làm gì. Tiếc thay, hắn không dám.

Ai nấy đều biết, triều đại hoàng đế cùng hoàng hậu trong lúc, đấy là hợp tác tương đương vui vẻ a! Người hoàng hậu này am hiểu nhất chính là phỏng đoán tâm tư của hoàng đế, chỉ cần hoàng đế một cái ánh mắt, dù cho không có kịch, nàng cũng biết kế tiếp diễn trò nên hát thế nào.

Trước mắt sự việc này đã hoàng hậu cấp ra thái độ này, vậy coi như cùng thế là thái độ của hoàng thượng. Hoàng thượng đều tỏ rõ thái độ rồi, ai còn nói được gì?

Huống chi bây giờ thế cuộc trong triều đã rất rõ ràng, Tam hoàng tử dùng chung không được thánh ý, dù cho hai năm trước rất được hoàng thượng trọng dụng, thế nhưng cũng không mò được chỗ tốt và chắc chắn tính thực chất. Mà bây giờ người tâm phúc Đại hoàng tử, nhưng bị Thiên Vũ đế một lần lại một lần tán thành. Đủ thấy Tam hoàng tử thất thế đã thành chắc chắn, đây đã là một viên phế ch3t rồi.

Huyền Thiên Dạ cũng không biết tại một cây roi này rút ra sau khi, những kia trong đảng phái hắn người nguyên bản vẫn còn trạng thái quan sát, tâm đã lặng lẽ chếch đi, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng bắt đầu đối với hắn có ý kiến.

Hắn quỳ tr3n mặt đất, gò má thiêu đến nóng người, chỉ cảm thấy đây là sỉ nhục lớn lao, rồi lại vô lực phản kháng. Từ tiểu đến đến, trời mới biết hắn chịu được quá Huyền Thiên Minh ít nhiều bắt nạt, nhưng mỗi một lần cũng là thế này, tất cả mọi người che mắt lại che lại tâm hướng đi Huyền Thiên Minh, hoàn toàn không để ý cảm thụ của hắn. Hôm nay cũng vậy, đầu năm mùng một, ngay trước tất cả đại thần thậm chí còn có trước mặt gia quyến bọn hắn, Huyền Thiên Minh lại một lần nữa hung hăng đạp lên tôn nghiêm của hắn.

“Nhi thần biết sai, thỉnh mẫu hậu tha lỗi.” Hắn một cái đầu dập tại tr3n đất, cuống họng dâng lên một ngụm ngai ngái, bị cố nuốt trở vào.

“Ân.” Tr3n đài cao, hoàng hậu trầm giọng gật đầu, “Ngươi biết sai tốt rồi, bản cung tóm lại là ngóng trông ngươi cũng có thể đủ tốt, đặc biệt Dạ nhi ngươi, phải vì Từ Đức phi không chịu thua kém a!”

Nghe nàng nhấc lên Từ Đức phi, Huyền Thiên Dạ căng thẳng trong lòng, hai tay tàng trong tay áo chặt chẽ nắm thành quyền. “Nhi thần, xin nghe mẫu hậu giáo huấn.”

“Đứng lên đi!” Rốt cục, đối với việc này cơ bản đã bị hoàng hậu lo liệu xong, Thiên Vũ đế mở miệng. “Gần sang năm mới, Minh nhi chẳng qua tạo cái bầu không khí, sao ngươi không thú vị như vậy?”

Chúng thần công cũng bắt đầu mắt trợn trắng, hoàng đế hoàng hậu này thật đúng là một đôi, nếu không thì nói Cửu hoàng tử kia tính khí giống ai đây, mười phần chính là phiên bản hoàng đế.

Huyền Thiên Dạ đứng lên, đứng xuôi tay không dám nói nữa. Cung nhân bên người đã cấp tốc quét dọn sạch sẽ đầy đất bê bối, cũng cho hắn đổi mới rồi bàn nhỏ, hoàng hậu đã lại nói: “Còn đứng làm gì? Ngồi xuống đi!”

Hắn lúc này mới có can đảm ngồi xuống. Lúc này Huyền Thiên Dạ đặc biệt muốn quay đầu đi xem thử Huyền Thiên Minh là cái đức hạnh gì, nếu như khả năng, hắn thật muốn giơ đao chân chính đánh với đối phương một trận. Thế mà trong lòng hắn cũng hiểu rõ, mặc dù là động đao, chính mình sợ phải hay không đối thủ vị Cửu đệ này, huống chi, trước mắt ánh mắt hoàng thượng nhìn chằm chằm hắn, hắn cả quay đầu lại cũng không dám.

Trải qua một đoạn phong ba nhỏ, hoàng hậu đọc diễn văn lại lần nữa tiếp tục, nhưng phía dưới mọi người nhưng đều không suy nghĩ nghe nàng những kia giọng quan hàng năm đều phải nói một lần, mà đang trong lòng dồn dập suy đoán Cửu hoàng tử tại sao đột nhiên muốn động thủ với Tam hoàng tử.

Có người nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tại Phỉ Thúy điện ở ngoài, dường như Tam điện hạ cùng Tể An huyện chủ nổi xung đột, Cửu điện hạ chẳng phải hả giận cho Tể An huyện chủ chứ?”

Có người cũng cùng nói: “Nào chỉ là lên xung đột, nghe nói Tam điện hạ kết trụ cổ Tể An huyện chủ.”

Lời này vừa dứt, nhóm người nghe được dồn dập nhìn lại Phượng Vũ Hoành nơi ấy, quả nhiên, có mắt sắc nhìn ra tr3n cần cổ nàng một đạo đó rõ ràng vết bóp.

Mà Phượng Vũ Hoành cũng không biết có phải là cố ý hay không, không chỉ không che lấp, ngược lại là lại kéo cổ áo xuống, để kia vết nhéo xem càng rõ chút.

“Tam điện hạ thật quá mức rồi.” Thế cuộc trong triều lặng yên xoay chuyển đã hai tháng có thừa, bất kể là công thần tiền triều vẫn là nữ quyến hậu viện, ai nấy đều biết Tam hoàng tử chưa bao giờ được sủng dường như cả hoàng thượng tín nhiệm cơ bản nhất đều mất đi, vì thế bố trí lên hắn đến gọi là một cái không kiêng dè gì tận hết sức lực. “Mặc kệ hắn có ân oán gì với Cửu điện hạ, dựa vào cái gì muốn đi trả thù với nữ tử?”

“Đúng rồi! Ta thấy đâu, hắn chính là đánh không lại Cửu hoàng tử, lúc này mới đi ra vẻ ta đây với vương phi tương lai nhân gia.”

“Thiệt thòi ta phụ thân trước đây còn từng khen Tam điện hạ làm việc đại khí thận trọng, là người có trách nhiệm, bây giờ xem ra, chẳng qua là một tiểu nhân chỉ có bản lĩnh so đo với nữ nhân thôi.”

“Oái, cẩn thận nói chuyện, cái gì trước đây, không có trước đây, phụ thân ngươi từ trước đến giờ chưa từng khen Tam điện hạ.”

Một câu nói kia, tiểu thư vừa mới nói chuyện mặt mũi trắng bệch, vội vàng gật đầu tán thành, luôn mồm nói: “Đúng đúng đúng, phụ thân ta xưa nay chưa từng khen hắn.”

Suýt nữa là ở giữa một hơi, Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ cũng đã thành ôn thần tất cả mọi người e sợ tránh không kịp. Hắn bưng chén trà nhỏ nghe những nhàn ngôn toái ngữ này vào trong tai, cũng từng chữ từng câu nhớ ở trong đầu, cái nhục ngày hôm nay, sớm muộn cũng có một ngày hắn muốn tìm bù đắp lại!

Lúc này, hoàng hậu nói dĩ nhiên chấm dứt, chợt nghe được một tên thái giám bên người ngẩng đầu lên, hắng giọng kêu la: “Truyền —— Tông Tùy quốc sứ thần Lý Khôn yết kiến!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi