Theo ám vệ ấy lắc mình rời đi, Phạn Thiên Mạn thở phào nhẹ nhõm, rất có chút lo âu nói “Vương huynh, ngươi nói này chuyện có thể được sao?”
“Tất nhiên cần phải thành.” Phạn Thiên Hạc âm thanh lạnh lùng nói: “Đại Thuận những hoàng tử theo đuổi đế vị nhiều năm, người nào không muốn cho chính mình tìm một phe thế lực làm như dựa vào. Chủ tử sau lưng người nọ như thế nào lại cam lòng bỏ ta Cổ Thục.”
“Thế nhưng...” Phạn Thiên Mạn như cũ lo lắng, “Phụ hoàng không phải nói muốn bảo đảm Cổ Thục quốc thái, đã tuyệt đối không thể tham dự vào trong Đại Thuận hoàng quyền tranh đấu sao? Ca ca sao đã quên?”
Phạn Thiên Hạc đưa tay chọc vào tr3n đầu nàng một cái, “Đây là ngươi tưởng không tham dự là được? Ngẫm lại báo tin đoạn đường này chúng ta lấy được thôi, Tông Tùy thân cận Ngự vương, Thiên Chu người sau lưng ta tính toán nên là Tương vương, bây giờ vị tướng quân kia theo dõi chúng ta, còn kém một cái Cô Mặc, sớm muộn chạy cũng không được.”
Phượng phủ Thư Nhã Viên, gian ngoài phòng ngủ lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ bên chân lão thái thái cho lão thái thái nói sự thật giảng đạo lý: “Mẫu thân, Phượng gia không thể mãi mãi cũng không có chủ mẫu, nhưng phóng tầm mắt đi cả Đại Thuận, lại có thân phận của ai có thể bì kịp được Khang di trưởng công chúa? Nói một cách bình tĩnh (thối nhất vạn bộ giảng), mặc dù là có, có thể ngài có thể hay không thương cảm nhi tử một lần? Nhi tử cùng Khang di lưỡng tâm tương duyệt, mẫu thân có thể hay không nhìn tr3n một điểm này nên đáp ứng thỉnh cầu của con trai?”
Lão thái thái sắc mặt nặng nề, nhìn đứa nhi tử này quỳ ở trước mặt, chửi cũng chẳng phải, đánh cũng không được, nói cho cùng ban đầu là lão làm chủ đem Khang di nhận đi vào cửa, Khang di cùng Phượng Cẩn Nguyên vài lần giao lưu nàng cũng là nhìn trong mắt trong lòng vui vẻ.
Thế nhưng sau đó việc mỗi một việc, mỗi một chuyện quả thực để nàng sinh lòng hối hận, vốn còn muốn ngày mai liền tìm lý do để Khang di hồi dịch quán đi, chờ từng tới mười lăm sứ thần rời kinh, lưỡng quốc cách xa thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng sẽ không nhớ nhung.
Lại không nghĩ rằng, Cổ Thục quốc hoàng tử đột nhiên đến k1ch thích thoáng cái như thế, cũng khiến Phượng Cẩn Nguyên chủ động tìm ra nàng đến làm rõ lời.
“Cẩn Nguyên, ngươi phải biết, trưởng công chúa một quốc gia chẳng phải Diêu thị, Thẩm thị, nàng quyền cao chức trọng, lại có bao nhiêu chuyện chính là ngươi có thể làm chủ nàng?” Lão thái thái tận tình nói: “Huống chi nàng còn mang theo đứa bé, hai vị công chúa a, ngươi để các hài tử trong phủ này sao mà sống nổi?”
“Mẫu thân cùng Khang di cũng tiếp xúc mấy ngày, chẳng lẽ còn nhìn không ra nàng đoan trang thận trọng, lòng dạ rộng lượng sao? Nhi tử tin tưởng, đối hài tử trong phủ hắn chắc chắn như đối xử Như Gia thông thường bảo vệ, sẽ không để cho bọn nhỏ thụ nửa điểm ủy khuất.”
“Phải không?” Lão thái thái r3n lên một tiếng, “Một chuyện hoa đăng hôm nay cũng đã là cực lớn ủy khuất, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Vừa nhắc tới nàng liền nổi nóng, nhân gia Bộ Bạch Kỳ đều có thể mang theo Bộ lão thái thái ra ngoài phủ nhìn đèn, sao nàng nuôi đứa nhi tử này liền chỉ lo theo người nói chuyện yêu đương? Kia Khang di còn chưa quá môn liền đắc sủng như thế, quá phía sau cửa đừng nói mấy đứa trẻ, ngay cả nàng người mẹ này sợ là cũng phải gặp phải lạnh nhạt.
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng giải thích: “Đó đều là lỗi của con trai, không liên quan Khang di chuyện, lại nói, Khang di chẳng phải cũng đáp ứng bồi thường cho các nàng sao? Trưởng công chúa một quốc gia nói phải che chở các nàng, đây là nhận lời quan trọng nha! Mẫu thân!” Hắn trầm mặt xuống dưới, đè thấp thanh âm chút, lại nói: “Kỳ thực nhi tử suy tính cũng không chỉ những thứ này.”
Lão thái thái liếc hắn một cái, “Vậy ngươi hãy nói một chút, ngươi còn suy nghĩ gì đó?”
Phượng Cẩn Nguyên nói “Nếu hôm nay không có Cổ Thục một chuyện, nhi tử đối với việc này đến cũng không chưa từng để bụng, dù sao lưỡng quốc đám hỏi là đại sự, cứ còn phải thỉnh thánh thượng gật đầu. Thế nhưng, Cổ Thục mở miệng trước, nếu để cho Thiên Chu cùng Cổ Thục cùng thân, vậy cũng thì tương đương với bị bọn hắn lưỡng quốc kẹp Đại Thuận ở giữa, một khi lưỡng quốc sinh sự, Đại Thuận gặp phải nhưng chỉ trước sau lưỡng nan a!”
Lão thái thái nhíu mi, chợt thấy Phượng Cẩn Nguyên nói tới cũng rất có đạo lý, có thể nàng trong lòng vẫn là bồn chồn: “Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”
Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái nói ra, trong lòng cao hứng lên, “Mẫu thân, nếu như hoàng thượng đáp ứng việc này, đó chính là Đại Thuận cũng không sợ ở lưỡng quốc hòa thân, nhi tử đã lại không đề cập tới chuyện này. Hoàng thượng như đáp ứng rồi, mẫu thân hẳn là rõ ràng, nhi tử việc này nghênh thú Khang di trưởng công chúa vào phủ, đó chính là thật sự vì hoàng thượng giải trừ đại họa trong lòng a!”
Lão thái thái nghe thấy lời ấy, càng kích động theo, rõ ràng mới vừa rồi còn vô cùng phản đối, vào lúc này nhưng gật đầu liên tục: “Đối! Vì hoàng thượng phân ưu, ngươi chính là người có công, đặc biệt tại tr3n loại chuyện lớn này, ngẫm lại xem, cũng chỉ có chúng ta thừa tướng phủ Nhất phẩm có thể xứng với Thiên Chu trưởng công chúa. Cẩn Nguyên, ngươi làm đúng.?” Nói rồi, tự mình đưa tay đem Phượng Cẩn Nguyên phù lên, cũng dặn dò: “Ngươi ngày mai tiến cung lúc hảo hảo nói với hoàng thượng, phân tích rõ ràng tất cả lợi và hại này, nhìn thử hoàng thượng là có ý gì. Nói chung, chúng ta tất cả cũng ấn hoàng thượng tâm ý đến.”
Phượng Cẩn Nguyên dốc sức gật đầu, trong lòng mừng như điên.
Vào lúc này Cẩm Phúc viện, Khang di nhưng ngồi dưới gốc cây mai trong sân vẫn nghĩ tâm sự. Nàng mặc không được nhiều, cả áo khoác cũng chưa phủ thêm một cái, Đồng Sinh Hiên đưa tới hạ nhân mấy lần muốn khoác áo khoác cho nàng, đều bị nàng cự tuyệt. Dùng lời của nàng, Thiên Chu quanh năm băng hàn, Đại Thuận đông thiên đã coi như là ấm hợp.
Như Gia ngồi ở đối diện nàng, hai cánh tay bán nằm úp sấp ở tr3n bàn đá, với tới cùng Khang di nói chuyện: “Mẫu thân có ý tứ là, Cổ Thục cầu thân là có người cố ý hành động?”
Khang di cau mày, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là nhỏ giọng nói: “Thiên Chu cùng Cổ Thục bởi vì cách nhau thật sự quá xa, gần như từ trước tới nay chưa bao giờ có gặp nhau. Kia Cổ Thục hoàng tử nói hắn từng ở nhiều năm trước vào Thiên Chu biên cảnh từng thấy bản cung, điều này sao có thể? Thiên Chu biên cảnh xưa nay chính là phòng bị trọng địa, chính là xuất hiện một Đại Thuận người cũng sẽ có ngầm báo lan truyền, chớ nói chi là tướng mạo đặc thù rõ ràng Cổ Thục người.”
“Kia Phạn Thiên Hạc là đang nói dối?” Như Gia nhíu mày hỏi: “Hắn vì sao phải nói dối thế?”
Khang di cũng đang tự hỏi vấn đề này, nghĩ một hồi, bất chợt hỏi: “Ngươi nói, hắn lần này tới cầu thân, k1ch thích người nào lớn nhất?”
Như Gia ngoẹo cổ nói “Mẫu thân là nói... Phượng bá bá? Nghe nói Phượng bá bá ngày mai thì phải tiến cung cùng Đại Thuận bệ hạ đề hôn sự của các ngươi,”
Khang di gật đầu, “Đúng vậy. Nếu không có Cổ Thục quốc hoàng tử đột nhiên một màn diễn thế, Đại Thuận hoàng đế chưa chắc sẽ đồng ý chuyện chung thân ta và hắn. Nhưng Cổ Thục cắm một cước như thế, hoàng đế Đại Thuận vì không cho Thiên Chu cùng Cổ Thục thành công hòa thân, cũng nhất định sẽ lòng tràn đầy vui vẻ vì ta cùng với ngươi Phượng bá bá tứ hôn.”
“Kia Cổ Thục hoàng tử là tới giúp chúng ta nha!” Như Gia có chút khó hiểu, “Mẫu thân trước đây quen biết hắn sao? Hắn vì sao phải giúp chúng ta? Hay hoặc là nói... hắn là Tương vương người?”
Khang di cười khổ, “Hài tử ngốc, ngươi không hiểu, thế này sao lại là giúp, rõ ràng là nhìn trúng rồi Phượng phủ là cái hố lửa, đẩy ta tới nhảy vào a. Cổ Thục hoàng tử tuyệt đối không thể quăng tại dưới trướng Tương vương, đang ngược lại, chỉ sợ là hình thành đối lập, có tốt nhất một phen tranh đấu.”
Như Gia bĩu môi, “Đây chẳng phải hảo, dù sao mẫu thân cũng là quyết định chủ ý muốn gả cho Phượng bá bá, Như Gia cũng thực thích hắn, quản hắn phải chăng đẩy, đạt đến mục đích của chúng ta tốt rồi.”
“Cũng đúng.” Khang di thở dài, “Bản cung cũng muốn nhìn thử, chỉ là một cái Tể An huyện chủ, rốt cuộc là bản lĩnh lớn bao nhiêu. Sau lưng người kia muốn mượn tay Tể An huyện chủ để bản cung hãm tại nội viện gia trạch này, bản cung cứ không như tâm ý của hắn.”
Ngày kế, Phượng Cẩn Nguyên tiến cung diện thánh, đang gặp Cổ Thục hoàng tử cùng công chúa đồng loạt yết kiến, hai người đều biểu đạt muốn yêu cầu cưới Khang di trưởng công chúa ý nguyện. Thiên Vũ đế làm như phe thứ ba quốc quân, tự nhiên không được thiên vị người mình, lại càng không nguyện để Thiên Chu cùng Cổ Thục hòa thân, vì vậy liền nói “Việc này thì nhìn Khang di trưởng công chúa ý của mình a!”
Khang di có thể có cái gì ý tứ, xế chiều hôm đó tự thân tiến cung hồi hoàng thượng, nàng đồng ý gả cho Phượng Cẩn Nguyên, nguyện ý thay biểu Thiên Chu hướng Đại Thuận hứa hẹn vĩnh không từ bỏ.
Thiên Vũ đế rất mừng, tự mình tứ hôn cho hai người, cũng quyết định 26 tháng giêng ngày ấy hành lễ đại hôn. Mà Khang di thì thôi trưởng thân phận công chúa từ hoàng cung xuất giá, xem như toàn Phượng Cẩn Nguyên mặt mũi lớn nhất.
Thiên Vũ lên tiếng, Khang di đã lại cũng không thể ở tại Phượng phủ, hay bởi vì chẳng bao lâu nữa sắp gả trở lại, sở dùng gì đó tự nhiên cũng là không cần thu thập.
“Phượng tướng là một người hồi phủ, miệng cơ hồ đều mừng rỡ không khép lại được.” Đồng Sinh Hiên bên này, Hoàng Tuyền đang theo Phượng Vũ Hoành nói hôm nay hiểu biết, “Nghe nói hoàng thượng cũng định ngày đại hôn, ngay tháng giêng nhị thập lục (26), tính toán một chút cũng không mấy ngày, sợ là gần đây Phượng phủ thượng hạ lại muốn bắt đầu bận rộn.”
Phượng Vũ Hoành đang cho Tử Duệ điểm đồ ăn vặt, trong không gian làm ra một đống khoai chiên miếng cháy nào đó để Tử Duệ ngạc nhiên không thôi, hắn xưa nay chưa từng ăn đồ ăn ngon lại kỳ quái như thế. Phượng Vũ Hoành nói cho hắn: “Quá mười lăm ngươi trở về Tiêu Châu đi thôi!”
Tử Duệ ngẩng đầu hỏi nàng: “Không phải nói phụ thân nhị thập lục (26) ngày ấy sắp kết hôn sao? Tử Duệ không phải lưu lại đến xem lễ?”
Phượng Vũ Hoành liếc hắn một cái, “Dự lễ gì? Chính hắn đều già mà không đứng đắn, còn cầu cái gì con gái hiếu thuận.”
Hoàng Tuyền cũng nói: “Khiến cho kia Như Gia công chúa hiếu thuận hắn đi thôi!”
Tử Duệ nghĩ một lát, cũng cảm thấy tỷ tỷ nói tới thật là có đạo lý, vì thế gật đầu nói: “Kia Tử Duệ thì nghe tỷ tỷ, loại lễ này, không quan cũng được.”
“Ân. Lần này để Ban Tẩu đưa ngươi trở về, có thể muôn ngàn lần không được lại có chuyện.” Nàng hỏi Hoàng Tuyền, “Hứa Cánh Nguyên bên kia có thể có tin tức? Người của Thẩm gia bắt được bao nhiêu?”
Hoàng Tuyền nói “Trong kinh bắt được không nhiều, tỉnh ngoài bởi vì là tết đến, quan báo hoàn phản hồi không trở lại, chúng ta tuy lại sốt ruột cũng phải chờ lâu chút thời gian. Tiểu thư, nếu không lần này nô tỳ đưa thiếu gia hồi Tiêu Châu thôi, Ban Tẩu mất, nô tỳ thực sự không yên lòng.”
“Ta cam đoan tại Ban Tẩu trước khi trở về không ra kinh thành, được rồi đi? Không có chuyện gì, cùng lắm cùng Huyền Thiên Minh mượn nữa cái người đi tới.”
Hoàng Tuyền lúc này mới yên lòng, còn không quên lại nhắc nhở nàng: “Tiểu thư kia cũng đừng quên mượn người với điện hạ... quên đi, nô tỳ ngày mai đi nói ngay.”
Phượng Vũ Hoành đều không còn gì để nói, thì nàng yếu đến để người nha đầu của nàng không yên lòng như vậy? Rõ ràng trong đại doanh năm trước lúc Hoàng Tuyền còn mỗi ngày đều mặt sùng bái mà nhìn xem nàng, sao một về phủ trong nháy mắt hồi quy nguyên vị chứ?
Lại hống Tử Duệ trong chốc lát, để Thanh Linh dẫn đứa bé này đi về nghỉ, bất chợt một vệt bóng đen hiện lên, Ban Tẩu đứng trước mặt nàng.
“Cổ Thục quốc hoàng tử xuất cung sau khi về thẳng dịch quán, phạm vi hoạt động đều ở dịch quán phụ cận, không thấy dị thường. Cũng trước khi hắn vào kinh, từng cùng Bộ Thông từng có tiếp xúc mấy lần.”
“Bộ Thông...” Phượng Vũ Hoành mi tâm níu chặt, nàng đối Bộ Thông người này nói hiểu cũng hiểu, nói không hiểu cũng không hiểu nổi. Dù sao còn trẻ chuyện cũ thuộc về trong ký ức nguyên chủ, nàng lục soát không ra quá nhiều tin tức. Huống chi, những năm gần đây Bộ Thông thay đổi rất lớn, lớn đến nàng lần trước đều không có biện pháp chớp mắt đã nhận ra hắn.
“Lần trước Bộ Thông mã thiếu chút nữa thì bị thương tiểu thư, đủ có thể thấy người nọ lòng bất chính.” Hoàng Tuyền đối Bộ Thông một chút ấn tượng tốt cũng không có, đặc biệt biết Bộ Thông trước đây từng hướng Phượng Vũ Hoành từng cầu thân, thì nàng càng là đối với người này sinh lòng bài xích. “Hắn một tên tướng quân, nhưng phải tiếp xúc với hoàng tử ngoại quốc, chẳng lẽ là muốn tạo phản sao?”
Phượng Vũ Hoành bật cười, “Tạo phản hắn có thể không bản lãnh cao như vậy. Huyền gia giang sơn ngồi hơn 300 năm, trong lòng bách tính sớm đã thâm căn cố đế, há chẳng hắn chỉ là một tên tướng quân có thể phản được?”
Ban Tẩu nói tiếp: “Đã chẳng phải mình tưởng phản, chính là sau lưng có thế lực hắn đang trung thành.”
“Đúng vậy.” Phượng Vũ Hoành ngắt một mảnh Tử Duệ chưa ăn xong khoai chiên thả trong miệng, “Bộ gia vị tiểu thư kia Bộ Nghê Thường từng đính hôn với Tứ hoàng tử, chỉ sợ chuyện này cùng Tứ hoàng tử là không thoát liên quan. Ban Tẩu, tiếp tục cho ta nhìn chằm chằm vào, ta cũng muốn nhìn thử, giúp đỡ kia Khang di vào cửa Phượng gia ta, Cổ Thục quốc hoàng tử dựa lưng đại thụ, đến cùng hóng gió được không.”