THẦN Y ĐỘC PHI

Trầm Ngư xông lên ôm lấy Trâm thị, không cam lòng giương lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, đau khổ cầu xin nói: “Cầu điện hạ khoan thứ cho. mẫu thân tai”

Huyền Thiên Minh cũng không liếc mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, chỉ quay đầu nói chuyện với Phượng Vũ Hành: “Ngươi ăn cơm cho ngon, muốn ăn gì thì để nha hoàn đến vương phủ lấy, ta để trù phòng mỗi ngày đều làm đồ ngon cho ngươi ăn.”

Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: “Ta ăn rất tốt.”

“Quá gầy.” Hắn khit khit cái mũi, liếc mắt nhìn Trầm lhưng cũng khó trách, thế này rõ ràng đều phải cho nàng ăn ngon.” Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, hắn lại hỏi: “Hôm nay ngươi còn muốn xuất môn?”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Nếu Kỳ Bảo Trai xảy ra chuyện, nay nó trở lại trong tay ta, ta phải tự đi xem.”

“Được.” Huyền Thiên Minh không ngăn cản, “Vậy ngươi đi cẩn thận một chút.” Tay lại ôn nhu xoa đầu nàng, khen: “Mái tóc của ngươi đúng là mượt, phải nuôi dưỡng.”

Lời này nói ra, huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên bỗng bắt đầu giật giật.

“Được rồi." Rốt cuộc Huyền Thiên Minh bảo hạ nhân nâng kiệu hắn lên lần nữa, “Mang đại phu nhân Phượng gia theo, vào cung.” Thấy Phượng Cẩn Nguyên còn muốn cầu tình, hắn biến sắc, “Phượng đại nhân, bổn vương thoạt nhìn rất muốn nói chuyện với ngươi?”

Phượng Cẩn Nguyên không dám lên tiếng.

*À đúng rồi.” Huyền Thiên Minh lại nhớ tới một chuyện, “Hôm qua trên đường gặp Hành Hành, nghe nói nàng đang kiểm tra sổ sách cửa tiệm, bổn vương không đành lòng để vương phi tương lai làm quá vất vả, cho. nên hôm nay dẫn quản gia trong phủ đến đây, để quản gia giúp đỡ Hành Hành kiểm tra.”

'Tâm Phượng Cẩn Nguyên cuối cùng cũng sụp đổi!

Quản gia Ngự vương phủ! Ai chẳng biết quản gia Ngự vương phủ thực tế là đại thái giám! Nhưng lại không phải là thái giám bình thường! Đó là người hầu hạ đương kim Thánh thượng từ nhỏ, đến khi cửu hoàng tử lập phủ một mình, Hoàng thượng mới ban người vào phủ hầu hạ cửu hoàng tử!

Tuy hắn là tể tướng, nhưng từ trước đã năm lần nhìn ánh mắt đại thái giám kia, ngay nhớ đến trong lòng vẫn còn sợ.

Nhưng hẳn không thể cự tuyệt, vì người ta nói, là phái tới giúp vương phi tương lai làm việc, hắn không có quyền cự tuyệt.

Cứ như vậy, Huyền Thiên Minh, trong ánh mắt hỗn độn của mọi người trong Phượng phủ, mang Trầm thị đã bị trói và bịt miệng khởi giá rời đi, lúc gần đi còn nhìn Phượng Trầm Ngư, ném ra một câu: “Rất xấu.”

Người Phượng phủ càng thêm hỗn độn.

Đến khi Huyền Thiên Minh đã đi hơn nửa ngày, một đám người cũng không thể đứng lên, vẫn quỳ gối tại chỗ.

Vị đại thái giám kia sắp đưa hộp cơm vào tay Phượng Vũ Hành, lúc này thấy một đám quỳ trước mắt, mặt đổi sắc, thở không gấp, mười phần tự nhiên nói một cau: “Đầu bình thân!”

Tiếng nói đặc trưng của thái giám cất ra, mỗi người đều dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe lời.

Phượng Tử Duệ ít tuổi nhất lén lút giật nhẹ góc áo của Diêu thị, nhỏ giọng hỏi: “Vị điện hạ kia thích tỷ tỷ đúng không? Hắn đối xử với tỷ tỷ và người khác rất khác. nhau.”

Diêu thị gật đâu, “Đúng vậy.”

Tử Duệ bắt đầu vui vẻ: “Tốt quá vị điện hạ kia lợi hại như vậy, về sau sẽ không có người bắt nạt tỷ tỷ.”

Diêu thị cảm thán, sao lại có thể, chỉ sợ càng như vậy, lại càng có người coi A Hành của nàng là cái gai trong thịt.

Nhưng nói lại, có thể tận mắt thấy thái độ cửu hoàng tử kia đối với A Hành, nàng coi như đã thả lòng, chỉ ngóng trông vị vương gia này có thể bảo hộ A Hành của nàng bình an.

Phượng Cẩn Nguyên thong thả bước đến trước mặt đại thái giám, chắp tay nói: “Trương công công, nhiều năm không gặp, có khỏe không?”

Đại thái giám kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối đáp thong dong: “Đã phiền Phượng đại nhân quan tâm, chúng ta đều tốt.”   

“Công công mau vào bên trong, lần đâu đến Phượng phủ, đêm nay bổn tướng thiết yến, vì công công đón gió.”

“Thôi!” Trương công công khoát tay chặn lại, “Cái này không cần, chúng ta phụng mệnh vương gia đến giúp vương phi tương lai kiểm tra sổ sách, vẫn nên đến chỗ vương phi hầu hạ.”

Lão thái thái nghe lời này không vui, một câu đều là vương phi, Phượng Vũ Hành còn chưa xuất giá, vì sao không gọi là nhị tiểu thư?

Ỉ Không vui thì không vui, nàng không dám biển hiện gì trước mặt thái giám. Dáng vẻ Trầm thị bị mang đi còn rõ ràng trong mắt, nàng ngẫm lại, kế tiếp Phượng gia phải đi từng bước thế nào.

Thấy Trương công công cự tuyệt, Phượng Cẩn Nguyên cũng không kiên trì, chỉ báo cho Phượng Vũ Hành: “Không được thất lễ với Trương công công.”

Phượng Vũ Hành gật đầu: “Cha yên tâm.” Lại nói với lão thái thái: “Lát nữa A Hành muốn đi Kỳ Bảo Trai, xin phép với tổ mẫu.”

Lão thái thái có thể không cho phép sao, chẳng những cho phép, còn khi cho phải phải thập phần vui. Vì thế khuôn mặt nhanh chóng tươi cười, hòa ái nói: “Đi thôi đi thôi, nhớ kiểm kê tốt những gì bên trong.”

“Vâng.” Phượng Vũ Hành nói: “Những gì bị đổi A Hành sẽ kiểm kê hết, ngoài ra, đồ giả bị bán ra ngoài mấy năm nay cũng sẽ tận lực thống kê, đến lúc đó hy vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ A Hành nói với mẫu thân.”

Lão thái thái xấu hổ gật đầu, “Được.”

Phượng Vũ Hành cúi người, gọi Diêu thị và Tử Duệ, mang theo nha hoàn và Trương công công cùng về Đồng Sinh hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi