THẦN Y KHÍ NỮ: QUỶ ĐẾ NGỰ THÚ CUỒNG PHI

Edit:Quế Nhi

Lần này Diệp Lăng Nguyệt tu vi đột nhiên tăng mạnh, mẫu thân không khỏi hoài nghi, đã sớm chuẩn bị xong lí do.

Chai Bách Quả Tửu này là lúc ở trong đáy cây Diệp Lăng Nguyệt phát hiện được, nhìn thì có chút không giống nhau nhưng mà Diệp Lăng Nguyệt đã dùng Càn Đỉnh tinh luyện qua một lần, rượu này hiệu quả tốt hơn nhiều so với trước.

Mở ra khui rượi, trong phòng toàn bộ liền bay đầy mùi rượu, vẻ mặt hiện giờ Diệp Hoàng Ngọc đại biến, kinh ngạc nhìn bình rượu kia, đây là Hầu rượu?

Năm xưa Diệp Hoàng Ngọc cũng đã từng nghe người đi săn nói qua, trong Thất Tinh Sơn có Thiết Tí Vượn, thiên về chưng cất Hầu rượu, Hầu rượu rất bổ ích, đối với xương cốt chữa trị bị tổn thương cùng với huyết quản* rất có lợi.

(*tĩnh mạnh)

Nàng xuất nhập nhiều lần trong núi, cũng không có tìm được một giọt Hầu rượu, mà nữ nhi nàng lần đầu vào núi, liền gặp phải?

Khó trách vì sao thực lực Lăng Nguyệt bỗng nhiên tăng mạnh một rất nhiều.

Chẳng lẽ nói, ngay cả ông trời đều cảm thấy nàng mấy năm nay quá chán chường, mới có thể để cho nữ nhi tìm được Hầu rượu.

“Trên tay nữ nhi, còn có mấy chai, mẫu thân cứ thử trước một chút công dụng Bách Quả Tửu.” Diệp Lăng Nguyệt đang nói, trong quần áo nàng có một trận tiếng vang tất tất tác tác.

“Chi nha” Từ trong vạt áo nàng lộ ra một cái đầu nho nhỏ.

Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt ký kết Linh Khế, Tiểu Chi Chi cũng không chịu ở lại bên trong Hồng Mông Thiên một mình nữa.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể đưa nó đem vào trong túi áo, tên tiểu tử này, ngược lại ăn ngon ngủ ngon, mới vừa rồi trên lôi đài đánh khí thế ngất trời, còn nó thì vẫn như thường, ngủ xong rồi bất giác chui ra.

Tiểu gia hỏa này, sau khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy bụng một trận kêu xì xào, lộ ra cái đầu nhỏ định tìm thức ăn. “Nương, nữ nhi còn có một việc nữa nói cho người biết, ở trong núi con tìm thấy một tiểu gia hỏa linh tính, nữ nhi nghĩ muốn nuôi nó.” sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt đầy khẩn cầu.

Tiểu Chi Chi minh bạch cung hiểu ý tứ Diệp Lăng Nguyệt nói, liền vội vàng làm dáng vẻ đáng thương như trẻ sơ sinh, con mắt màu xanh lam dòm ngó Diệp Hoàng Ngọc, vừa nhìn, chân trước nó khép lại, ôm móng vuốt làm ra động tác khẩn cầu.

Thấy nữ nhi và dáng dấp tiểu manh khuyển kia, Diệp Hoàng Ngọc nhìn thấy dở khóc dở cười.

Cứ như vậy, Bắc Trang lại nhiều thêm một thành viên mới.

Sau khi được Huyền Âm ngọc, Diệp Lăng Nguyệt trở về phòng, nàng liếc nhìn Huyền Âm ngọc, trong lòng âm thầm nghĩ, sau này có Đỉnh Tức, ngoại trừ Càn Đỉnh có thể luyện dược được, hiện giờ còn có thêm một công dụng khác nữa.

Chẳng qua không biết, ngoại trừ cắn nuốt điểm đen kia, Đỉnh Tức còn có thể hay không thể cắn nuốt những vật khác.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn chung quanh một chút, tìm một ly nước, nắm ở trong tay, lại phát hiện Đỉnh Tức chui vào bên trong ly chén nước.

Trong đầu, một mảnh bạch sắc, Đỉnh Tức rất nhanh chui ra khỏi, màu sắc cũng không có phát sinh biến hóa nào.

Diệp Lăng Nguyệt lại phân biệt đối với đồ vật bên trong phòng thử một lần, nàng rất nhanh phát hiện ra một cái quy luật.

Đỉnh Tức có thể rót vào vào một ít đồ vật nhỏ, đối với những đồ vật có linh tính hay có sinh mệnh, rót vào hiệu quả cực kỳ tốt, nhưng mà hiện tại Đỉnh Tức quá yếu, nếu như rót vào đồ vật có diện tích lớn, thì trong đầu Diệp Lăng Nguyệt hoàn toàn mơ hồ (chóng mặt).

“Xem ra, Đỉnh Tức còn rất yếu, chỉ có thể để sau này, luyện thêm thuốc, tăng cường tinh luyện Đỉnh Tức.” trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.

Một ngày này lại hết, Diệp Lăng Nguyệt cũng là mệt mỏi, đi ngủ.

Ngày thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt mới vừa đứng dậy, Diệp Ngân Sương liền hào hứng đi tới Bắc Trang.

“Chúc mừng muội, Lăng Nguyệt. Ngày hôm qua thật là quá hả giận, muội không biết lúc Diệp Thanh dáng chó bò, trong lòng ta có bao nhiêu sung sướng.” trên gương mặt Diệp Ngân Sương đầy vui vẻ.

Trong gia tộc, Diệp Thanh ỷ vào thân phận của mình, không sợ ai, lần này bị muội giáo huấn thế này, còn là lần đầu tiên.

Hơn nữa chuyện này do người mà hắn hay xem thường nhất, Diệp Lăng Nguyệt gây ra, lúc này chuyện kia đã truyền khắp Thu Phong trấn.

“Ồ, Lăng Nguyệt, trong ngực muội chính là tiểu Hồ Ly, thật là đáng yêu a?” Diệp Ngân Sương thấy trong vạt áo Diệp Lăng Nguyệt chui ra cái đầu nhỏ.

Ngươi mới là tiểu Hồ Ly, cả nhà ngươi mớt là tiểu Hồ Ly.

Tiểu Chi Chi vừa nhìn thấy Diệp Ngân Sương đưa tay đến, “Vèo” một tiếng, móng vuốt nhỏ cào tới, trong miệng giống như nhét hai trai trái phòng như cái trống, biểu thị hiện tại nó rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Diệp Ngân Sương nhìn trên mu bàn tay, lập tức có mấy vết cào cấu rướm máu

Tốc độ nhanh, xuất thủ tàn nhẫn, cùng với bộ dáng đáng yêu của nó không có một chút nào phù hợp cả.

Tiểu gia hỏa kia, thật dữ!

Diệp Ngân Sương cả kinh, nàng đã là võ giả Luyện Thể Tứ, da thịt nàng rất rắn chắc, Tiểu Chi Chi kia tùy ý vồ một cái, lợi hại như vậy.

“Ngân Sương, đây là Tiểu Thú ta vừa mới nuôi gọi là ‘Chi Chi’. Nó sợ người lạ, ngươi đừng đụng nào nó.” Diệp Lăng Nguyệt có chút ngượng ngùng nói, có lẽ ở lâu trong Hồng Mông Thiên, thế nên Tiểu Chi Chi đốt với người trong lòng phòng bị rất nhiều, lúc ở trong Bắc Trang, nó cũng không cho Diệp Hoàng Ngọc cùng Lưu mụ đụng đến nó.

Cả ngày lẫn đêm thích nhất mỗi chuyện, trừ ăn, Tiểu Chi Chi liền thích dính lấy Diệp Lăng Nguyệt.

Sau khi Diệp Ngân Sươngnghe xong, chỉ có thể là hậm hực thu tay về, không dám lại gần tiểu Chi Chi nữa.

“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên đi Võ Đường, một tháng ta đều chưa có đi.” Diệp Lăng Nguyệt cười nói.

“Này, muội còn đi Võ Đường gì nữa, thiếu chút nữa quên mất, cha ta để cho ta thông báo muội hiện tại đi Võ Các. Muội đừng quên, tộc tỷ thí ai ở trong Tiền Tam Giáp có thể tiến vào Võ Các và lựa chọn sử dụng một môn võ học mới, cái này quan trọng hơn nhiều sao có thể so với Võ Đường được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi