Mạnh Phất Ảnh chậm rãi đặt chiếc Càn Khôn Chuyển trong tay lên mặt bàn.
Sắc mặt Đạt Hề Nhiên trong nháy mắt đã thay đổi, đôi mắt cũng đột nhiên trợn lên, gã hoàn toàn kinh sợ nhìn chằm chằm vào chiếc Càn Khôn Chuyển ở trước mặt nàng.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Kinh ngạc, gã hơi dịch chuyển ánh mắt nhìn về phía gã nam tử đứng phía sau, chỉ thấy vẻ mặt gã nam tử đó cũng hiện rõ sự kinh ngạc lẫn khó tin.
“Để cho an toàn nên bản vương luôn mang theo Càn Khôn Chuyển bên người, thứ kia chỉ là để che mắt người khác thôi. Vừa rồi thực đã khiến Thái tử phải kinh sợ rồi.” Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhếch lên rồi chậm rãi phát ra từng tiếng, trong giọng nói lạnh như băng của hắn còn ẩn chứa vài phần châm biếm.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng tối sầm lại, trong đôi mắt hoàn toàn là vẻ ngoan tuyệt đủ khiến người ta tê liệt. Biểu hiện lúc vừa rồi của Đạt Hề Nhiên rõ ràng là có ý nói mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, tại sao bây giờ lại thành ra cơ sự này?
“ Vẫn là Thất điện hạ mưu tính sâu xa.” Đạt Hề Nhiên lấy lại tinh thần, gã áp chế sự kinh ngạc trong lòng rồi miễn cưỡng mỉm cười tán dương, nhưng trong lòng thì không khỏi có quá nhiều điều không hiểu.
Trên gương mặt Hoàng thượng cũng thoáng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Chẳng phải đã nói rồi sao, Diệp nhi mà đã làm việc thì sao có thể xảy ra sai lầm? Có điều nhìn biểu hiện vừa rồi của Đạt Hề Nhiên thì Hoàng thượng cũng hiểu ra Đạt Hề Nhiên và Thái tử có âm mưu khác trong chuyện này.
Hiến báu vật là giả, hãm hại Diệp nhi là thật, quyết định lúc trước của Hoàng thượng đúng là không sáng suốt!
“Người đâu! Đem Càn Khôn Chuyển trình lên Hoàng thượng!” Hiên Viên Diệp trầm giọng phân phó.
Thái giám đứng bên cạnh Hoàng thượng lại vội vàng tiến tới phía trước Hiên Viên Diệp cầm lấy Càn Khôn Chuyển rồi đưa đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vào Càn Khôn Chuyển trước mắt. Tuy nhìn không ra công năng của nó nhưng Hoàng thượng cũng đoán được đây không phải là một viên đá tầm thường.
“Thái tử, Càn Khôn Chuyển này thật sự linh ứng đúng như lời ngươi nói sao?” Hoàng thượng khẽ chớp mắt nhìn về phía Đạt Hề Nhiên rồi thấp giọng hỏi, trong giọng nói lúc này đã mang theo một chút kích động.
Đạt Hề Nhiên híp hai mắt lại, vẻ mặt căng thẳng vô cùng nhưng cũng không thể không trả lời, “Hồi Hoàng thượng, Càn Khôn Chuyển này thật sự là một thần vật. Có điều nếu muốn thời gian quay trở lại thì nhất định phải tìm một thời điểm thích hợp, địa điểm thích hợp, không những thế phải có người hữu duyên mới linh ứng được.”
Vẫn là những lời ba hoa chích chòe lúc trước nhưng chỉ khác lúc này có thêm một chút điều kiện phụ. Cho nên dù bây giờ không linh ứng thì cũng không thể chứng minh vật này không phải là Càn Khôn Chuyển.
Hoàng thượng nghe vậy thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, khóe môi nhếch cao, vẻ kích động trong nháy mắt đã biến thành giận dữ, giọng nói lạnh lùng lại cất lên, “Lúc trước hình như Thái tử không nói giống như vậy?” Lúc này, lời nói của Hoàng thượng không chỉ lạnh lùng như băng giá mà còn mang theo ý uy hiếp vạn phần. Hoàng thượng dừng lời một chút rồi lại nói tiếp, “Có phải Thái tử cố ý trêu đùa trẫm không?”
Thân mình Đạt Hề Nhiên cứng đờ lại, sắc mặt càng lúc càng khẩn trương sốt ruột, gã vội vàng nói ngay, “Hoàng thượng, bản cung tuyệt đối không có ý này. Càn Khôn Chuyển dù sao cũng là thần vật, thần vật đương nhiên sẽ có những đặc tính riêng của nó, quan trọng nhất chính là phải có duyên. Hoàng thượng là vua của một nước, là Thiên tử, cho nên nhất định là người có duyên. Bản cung và quốc sư sẽ tính ra thời gian, địa điểm, tin tưởng nhất định sẽ giúp Hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện!”
“Đúng vậy không?” Hoàng thượng nheo mắt lại, lúc này đã cảm thấy bán tín bán nghi.
“Hồi Hoàng thượng, đúng như Thái tử nói, phải là người có duyên mới khởi động được thần vật này. Ngày trăng tròn tháng sau là một ngày tốt, đến lúc đó, ta sẽ thử làm pháp đàn giúp Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng là người hữu duyên thì nhất định sẽ đạt được tâm nguyện của mình.” Quốc sư Đạt Hề im lặng ngồi cạnh Đạt Hề Nhiên suốt nãy giờ lúc này mới lên tiếng.
“Quốc sư, đến lúc đó sẽ không có gì nguy hiểm chứ?” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, giọng nói của nàng bình thản nhưng vô cùng sắc bén. Lúc này nàng cũng tin trên đời này có thứ giúp xoay chuyển thời gian, nhưng mà nàng không tin bọn người này. Chỉ sợ bọn họ muốn giúp Hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện là giả, đoạt lấy giang sơn của vương triều Hiên Viên mới là thật. Chỉ sợ đến lúc đó bọn chúng sẽ nhân cơ hội để hại Hoàng thượng.
Hoàng thượng hiện tại một lòng một dạ muốn cứu Nhu Phi trở về nên đương nhiên sẽ không tiếc gì mà làm thử, đến lúc đó nhất định sẽ trúng kế của bọn chúng.
Quốc sư hơi sửng sốt một chút, gã nhìn thẳng vào Mạnh Phất Ảnh rồi chậm rãi nói từng chữ, “Chỉ cần là người hữu duyên thì nhất định không có gì nguy hiểm.”
“ Chà, vậy nếu không phải người hữu duyên thì sẽ có kết cục như thế nào? Quốc sư sao không nói rõ cho Hoàng thượng chúng ta biết. Nếu lúc đó Hoàng thượng không trở về được hoặc là Hoàng thượng tiến vào cảnh trong mơ rồi hôn mê bất tỉnh thì làm thế nào?” Lúc trước nàng đã xem qua trên tivi thì thấy thần vật mà phản tác dụng thì chắc chắn sẽ như vậy. Chỉ sợ quốc sư này cũng đã tính đến trường hợp đó rồi!
Quốc sư cứng đờ cả người, tròng mắt đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh hiện lên vẻ kinh ngạc. Gã híp mắt lại vừa có vẻ âm lãnh lại vừa có vẻ thăm dò tìm hiểu, khóe môi giật giật nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, xem ra đã bị nàng đoán trúng tim đen rồi.
Sắc mặt Thái tử càng thêm âm trầm, khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, con ngươi giống như hận không thể đóng băng nàng ngay lập tức. Nữ nhân này lúc nào cũng làm hư chuyện của y. Nếu không có được nàng thì y nhất định phải trừ bỏ nàng nhanh một chút, bằng không nàng lại tiếp tục giúp đỡ cho Hiên Viên Diệp.
“Quốc sư, chẳng lẽ đúng như lời Thất vương phi vừa nói?” Hoàng thượng nhìn về phía vị quốc sư kia lạnh lùng hỏi, đôi mắt cũng trầm hẳn xuống.
“Hồi Hoàng thượng, Hoàng thượng là Thiên tử, thần vật này nhất định sẽ trợ giúp Hoàng thượng đạt được tâm nguyện. Nhất định đến lúc đó sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu ạ!” Quốc sư nghe Hoàng thượng hỏi vậy thì hơi sửng sốt nhưng vẫn từ tốn trả lời. Gã ngừng lời một chút rồi lại tiếp tục, “Đương nhiên thần cũng không thể cam đoan tuyệt đối, chuyện này có chút phiêu lưu. Dù sao thần vật cũng không phải do những người phàm nắm giữ, xin Hoàng thượng làm chủ minh xét.”
Hiên Viên Diệp cười lạnh, hắn lạnh lùng quét mắt liếc nhìn tên quốc sư đang phủi toàn bộ trách nhiệm lên người Hoàng thượng kia.
Vẻ mặt Hoàng Thượng cũng hiện lên sự do dự.
“Lời Thất vương phi vừa nói không phải không có khả năng, kính xin Hoàng thượng minh xét!” Quốc sư suy tư một chút mới nói tiếp.
“Được rồi, việc này để sau bàn tiếp.” Hoàng thượng trả lời lấp lửng, thần sắc thoáng đã trở nên nặng nề.
Đạt Hề Nhiên rũ mắt xuống, sâu trong đáy mắt gã ẩn chứa sự ảo não. Thật không ngờ một kế hoạch hoàn hảo như vậy lại bị hỏng như thế này!
Trong mắt Thái tử bây giờ chỉ toàn là tia máu và sự tàn độc, y hung hăng siết chặt tay lại.
Yến hội được mở ra ngay sau đó, mọi chuyện dường như vẫn diễn ra bình thường, nhưng trong sự bình thản thoải mái lại ẩn chứa quá nhiều nguy cơ.
……
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa rời khỏi Hoàng cung sau khi yến hội kết thúc, Đạt Hề Nhiên mới hung hăng lạnh giọng hỏi tên nam tử vẫn luôn luôn đi theo bên mình.
Gã nam tử tỏ vẻ sửng sốt, vẻ mặt do dự nhưng lại không thể không nói, “Hồi Thái tử, ban đầu thuộc hạ quả thực đã đổi lấy được Càn Khôn Chuyển thật kia, hơn nữa lại còn luôn luôn để ở trên người, không một kẻ nào có cơ hội tới gần thuộc hạ. Nhất định là do Thất vương phi mượn màn biểu diễn ảo thuật vừa rồi để đến gần và tráo lấy Càn Khôn Chuyển!” Gã ngừng lời một chút, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó tin rồi lại nói tiếp, “Nàng lại có thể hoán đổi được đồ vật ở trên người thuộc hạ, khẳng định cũng là một cao thủ trong nghề.”
“Ngươi nói cái gì? Chính nữ nhân kia đã lấy đồ ở trên người ngươi sao?” Đạt Hề Nhiên nghe vậy thì hoàn toàn kinh sợ, “Sao nữ nhân đó lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?”
“Thuộc hạ cũng có chút hoài nghi, nhưng trong lúc vừa rồi quả thực chỉ có nàng là người duy nhất đến gần thuộc hạ. Hơn nữa, lúc ấy công chúa đang sợ hãi nên thần phải bảo vệ công chúa. Có lẽ nàng ta đã nhân cơ hội đó mà trộm đồ.” Nam nhân kia nhíu mày chậm chạp nói nhưng trong lòng thì thập phần ảo não. Nhất định nữ nhân kia đã nhân cơ hội đó mà ra tay, thật không ngờ gã lại thua trong tay một nữ nhân.
“ Bản cung đã nói các ngươi đừng nên coi thường nữ nhân đó rồi mà.” Hiên Viên Triệt đột nhiên nheo mắt lại, khóe môi y nhếch lên gằn từng tiếng. Trong giọng nói lạnh lẽo của gã ngoại trừ sự ngoan tuyệt còn có thêm cả sát ý.
“Nhưng sao nàng ta lại biết chúng ta đã đổi Càn Khôn Chuyển đi?” Đạt Hề Nhiên vẫn không hiểu được mọi chuyện. Càn Khôn Chuyển đã bị đổi mà đám thị vệ canh gác bên cạnh cũng đâu có phát hiện ra. Nàng và Hiên Viên Diệp đều ngồi trong đại điện thì làm sao mà biết được?
“Hồi Thái tử, hình như sau khi thuộc hạ vào được một lúc thì nàng ta có đi ra ngoài.”Nam tử kia đột nhiên lên tiếng, trong mắt như ngộ ra điều gì. Có lẽ nữ nhân kia đã nhìn thấy gã giao đồ vật cho Thái tử nên mới sinh nghi mà mượn cớ đi ra ngoài.
“Nói như vậy, nàng ta đi ra ngoài căn bản không phải vì Thái hậu mà vì nghi ngờ đã xảy ra chuyện với Càn Khôn Chuyển sao?” Đạt Hề Nhiên giật mình hiểu ra, gã lập tức tự hỏi.
“ Hừ, hiện tại các ngươi mới hiểu ra mọi chuyện thì không phải đã quá muộn rồi sao?” Cặp mắt lạnh như băng của Hiên Viên Triệt đảo qua Đạt Hề Nhiên rồi rơi trên người Đạt Hề Tĩnh.
Ánh mắt lạnh lẽo và ngoan tuyệt nhìn thẳng vào Đạt Hề Tĩnh, Hiên Viên Triệt thấp giọng lạnh lùng gằn từng chữ, “Lúc trước Hiên Viên Diệp làm như vậy căn bản là muốn kéo dài thời gian, tranh thủ cho nữ nhân kia có cơ hội lấy Càn Khôn Chuyển về.”
Đạt Hề Nhiên nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Triệt thì cả kinh, mà nghe thấy lời y nói thì càng thêm kinh sợ, trong lòng không khỏi lo lắng cho Đạt Hề Tĩnh, gã liên tục khuyên nhủ, “Ai cũng sẽ không ngờ sự tình thành ra như vậy…”
“Toàn bộ kế hoạch đã bị hủy trên người của nữ nhân này!” Giọng nói của Hiên Viên Triệt càng thêm lạnh như băng, bàn tay cũng càng siết chặt hơn. Hiện giờ Hoàng thượng càng không tin y, lại càng không tin vào truyền kỳ về Càn Khôn Chuyển. Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy đã bị hủy trong tay của nữ nhân háo sắc này.
Đạt Hề Tĩnh nhìn đôi mắt âm ngoan của Hiên Viên Triệt thì không khỏi cảm tháy rùng mình run sợ. Ả lui về phía sau vài bước rồi nấp sau lưng Đạt Hề Nhiên.
“Thái tử, Tĩnh nhi cũng vô tâm, không biết sự tình sẽ thành….” Đạt Hề Nhiên cũng muốn giải thích thay cho Đạt Hề Tĩnh, nhưng nhìn vào đôi mắt của Hiên Viên Triệt thì ngay cả gã cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Vô tâm? Hừ, bản cung đã làm việc thì không có cái gì gọi là vô tâm hết. Thái tử cảm thấy bản cung nên xử trí nàng như thế nào đây?”Hiên Viên Triệt chỉ hơi quét mắt qua Đạt Hề Nhiên, giọng nói lạnh băng càng tăng thêm vài phần tàn nhẫn khiến ai nghe thấy cũng phải sởn tóc gáy. Người đã lợi dụng xong rồi thì…