“Đúng vậy.” Nhìn về phía Tể tướng đại nhân, Mạnh Phất Ảnh thực sự rất muốn cười. Tể tướng đại nhân này quả thực rất dễ thương nha, cho dù muốn có người đứng lên khiêu chiến cũng đâu cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy.
Một câu trả lời đơn giản đến mức không để đơn giản hơn, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng nhưng sự quyết đoán trong đó khiến người nghe cảm thấy chút áp lực. Câu trả lời của nàng cũng lấy lại hồn vía cho đám người đang ngây ngốc phía dưới.
“Ồ…Vị công tử này đúng là tới để khiêu chiến. Ngay cả Bạch công tử mà cũng dám khiêu chiến, nhất định là giỏi giang hơn người, văn chương phi phàm ~~.” Đám người phía dưới nghe được câu trả lời của nàng đều ào ào tán dương. Đặc biệt là những nữ tử đang đứng phía dưới thì vô cùng hưng phấn. Bạch Dật Thần vốn luôn được coi là rồng phượng giữa trời, mỗi lần diễn ra đại hội Phong Vân, y luôn là nhân vật chính nhận được sự ưu ái tuyệt đối của tất cả các cô nương, nhưng lúc này khi Mạnh Phất Ảnh xuất hiện, dường như mọi sự ưu ái đều hướng về phía nàng.
Sắc mặt Bạch Dật Thần ngày càng đen lại, y nhìn Mạnh Phất Ảnh với đôi mắt lạnh lùng rồi trầm giọng nói, “Hừ, rất tốt, cuối cùng thì cũng có người dám đứng lên khiêu chiến.” Trong thanh âm lạnh lùng của y rõ ràng có ý chế giễu, xem ra y vô cùng tự tin không ai có thể thắng mình.
Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn Bạch Dật Thần. Nàng chỉ cười nhạt mà không nói gì. Đối với loại nam nhân này nàng thực sự không còn gì để nói. Hơn nữa, vì thời gian quá gấp nên nàng không kịp hóa trang cũng như chuẩn bị thuốc thay đổi giọng nói kĩ càng như lúc ở Bắc Nguyên triều, cho nên lúc này nàng cố ý nói càng ít càng tốt, không thể để người khác nhận ra sự khác thường được.
Mạnh Vân Thiên thực sự kinh hãi. Ông đã từng nhìn thấy bộ dáng chân chính của Mạnh Phất Ảnh nên lúc này chỉ cần nghe thấy giọng nói là có thể nhận ra đó là nàng, có điều lúc này ông cũng không thể lôi nàng xuống được.
“Ồ, đây không phải là vị Thần y đã chữa bệnh cho Thái hậu sao?” Hoàng thượng nhìn về phía nàng có chút suy tư rồi cất giọng kinh ngạc hỏi, trong giọng điệu mang theo vài phần không chắc chắn. Người này rất giống Thần y nhưng cũng có chút không giống, ví như dáng người, giọng nói cũng có chút không giống.
“Phụ vương, dáng người Thần y trông cường tráng hơn, với lại khuôn mặt cũng thô hơn người này.” Đôi mắt Hiên Viên Tinh vẫn luôn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, khi nghe thấy lời nói của Hoàng thượng thì nàng ấy cũng lập tức lên tiếng. Có điều trong con mắt của nàng ấy không có vẻ mê muội như những nữ tử háo sắc khác mà chỉ có vẻ thưởng thức.
Trước kia, mỗi lần Mạnh Phất Ảnh hóa trang thành nam nhi thì đều chuẩn bị vô cùng kỹ càng, mắt, lông mi, yết hầu đều được nàng xử lý vô cùng cẩn thận, ngay cả vẻ xinh đẹp duyên dáng cũng che giấu thật kỹ, nhưng bởi vì lần này thời gian quá gấp nên nàng chỉ kịp thay trang phục nam nhi rồi xử lí một số thứ đơn giản mà thôi.
“Ừm, Tinh nhi nói đúng đấy. Trông có vẻ giống nhưng cũng có vẻ không giống.” Hoàng thượng nhíu mày, trong giọng nói có thêm nhiều phần nghi hoặc.
“Nhưng phải công nhận là vị công tử này vô cùng tuấn mỹ, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy một nam nhân đẹp như vậy, ngay cả con là nữ nhân mà cũng có chút đố kỵ đấy ạ.” Hiên Viên Tinh mỉm cười nói nửa đùa nửa thật.
“Ồ. Không phải là Tinh nhi có hứng thú đối với vị công tử này đấy chứ? Nếu vậy, trẫm sẽ giúp con tuyển hắn làm phò mã được không?” Hoàng thượng nghe Hiên Viên Tinh nói xong thì ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Hiên Viên Tinh, trong giọng nói còn mang theo chút chờ mong.
Nhiều năm qua tuy không nói gì nhưng trong lòng Hoàng thượng thực sự rất lo lắng về hôn sự của Hiên Viên Tinh, chẳng qua Hoàng thượng biết tính khí Hiên Viên Tinh vô cùng quật cường nên không tự ý quyết định mà mọi việc đều để nàng ấy tự mình xử lý. Lúc này khi nghe nàng ấy nói ra những lời như vậy, trong lòng Hoàng thượng lại nhen nhóm vài tia hy vọng.
“Khụ.” Khi nghe được lời nói của Hoàng thượng, Hiên Viên Diệp vừa mới uống xong một ngụm trà thiếu chút nữa thì phun toàn bộ ra ngoài. Cũng may là sức kiềm chế của hắn khá tốt nên đã nuốt vào được, có điều hắn vẫn bị sặc một chút. Khóe môi không nhịn được giật nhẹ mấy cái.
Đông Phương Sóc trợn tròn hai mắt ngạc nhiên lặng lẽ nhìn lướt qua Hiên Viên Tinh, trong sự kinh ngạc còn pha thêm vẻ ảo não. Vì sao trong mắt của nàng ấy có thể dung nạp bất cứ một nam nhân nào mà lại không thể dung nạp được hắn?
Hiên Viên Tinh sửng sốt một chút, đôi mắt nàng ấy nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh ở trên đài cao nhưng trong đáy mắt dường như không có hình ảnh của Mạnh Phất Ảnh, sâu trong đôi mắt nàng ấy ẩn chứa một nỗi đau xót không thể tan biến. Đã bao lần nàng ấy muốn quên đi nhưng đều không thể quên được.
Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của Hiên Viên Tinh nhưng không biết được suy nghĩ trong lòng nàng ấy, chỉ cho rằng nàng ấy thật sự thích người đang đứng trên đài, nghĩ vậy, trên mặt bỗng lộ ra vài phần vui sướng. Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy sang sảng cười nói, “Tốt, tốt, hôm nay trẫm sẽ đích thân làm giám khảo cho bọn họ. Để xem rốt cuộc vị công tử này có thể…”
Hoàng thượng cố ý dừng lại, đôi mắt đầy thâm ý liếc nhìn Hiên Viên Tinh một cái rồi nói tiếp, “…có thể thắng được Bạch Dật Thần hay không.” Không đợi đám người Hiên Viên Diệp mở miệng, Hoàng thượng nhanh chóng đi về phía đài cao.
Mạnh Vân Thiên nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Khi thấy Hoàng thượng đã bước lên đài cao, ông chỉ thầm thở dài một hơi, xem ra lần này Phất nhi đã chơi đùa quá đáng rồi.
“Hoàng thượng.” Tể tướng thấy Hoàng thượng đi lên bèn vội vàng chạy ra đón rồi đưa Hoàng thượng đến bàn.
Mạnh Phất Ảnh sững người, không ngờ Hoàng thượng lại trực tiếp lên đây. Hoàng thượng ngồi ở trên đài, khoảng cách giữa hai người gần thế này thì chỉ e sẽ nhận ra nàng mất. Có điều, nàng cũng không thể ngăn được Hoàng thượng. Mạnh Phất Ảnh liếc mắt về phía Hiên Viên Diệp, chỉ thấy Hiên Viên Diệp đang chậm rãi ngồi uống trà, trông hắn vẫn bình thản như đang ở chỗ không người.
“Bạch Dật Thần tham kiến Hoàng thượng.” Bạch Dật Thần hành lễ với Hoàng thượng, thái độ của y vô cùng cung kính.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Mạnh Phất Ảnh cũng vội vàng hành lễ.
“Được, bình thân.” Hoàng thượng liếc mắt nhìn qua Bạch Dật Thần rồi dừng lại trên người Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt tràn đầy ý cười, giọng nói tỏ vẻ tán thưởng, “Trẫm lên đây để có thể thấy rõ ràng hơn thôi, ngươi không cần phải khẩn trương. Ngươi cần phải làm gì thì cứ làm cái đó, không cần để ý đến trẫm.”
“Vâng, thảo dân hiểu rồi ạ.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, trên môi cũng hiện lên nụ cười như có như không. Dường như Hoàng thượng đã quá quan tâm đến nàng rồi, hay là đã biết là nàng nên mới có thái độ như vậy?
“Đúng rồi, ngươi tên là gì ?” Mạnh Phất Ảnh đang mải suy nghĩ thì Hoàng thượng đột nhiên hỏi một câu.
Mạnh Phất Ảnh sững người, đôi mắt hơi trợn lên, vẻ mặt tỏ ra một chút kinh ngạc, hóa ra Hoàng thượng không nhận ra nàng, nếu không nhận ra nàng thì vì sao lại có vẻ quan tâm đến nàng thế nhỉ?
“Thảo dân tên Đường Miểu.” Mạnh Phất Ảnh không ngờ Hoàng thượng sẽ hỏi tên nàng. Lúc này Hoàng thượng đang hỏi, nàng không đáp cũng không được, lại không thể dùng tên thật, nàng đành bất chấp mà trả lời, hy vọng sau này Hoàng thượng sẽ không trách nàng khi quân phạm thượng.
Hiên Viên Diệp khẽ nhướng mắt lên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hắn âm thầm lắc đầu. Lá gan của nàng càng ngày càng lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng dám lừa.
“Được, tên rất hay.” Nghe nàng nói xong, vẻ mặt Hoàng thượng càng thêm tươi cười, sự tán thưởng hiện ra trong mắt càng thêm rõ ràng, hắn thốt ra lời khen không cần che giấu. Từ khi bước lên đài, Hoàng thượng cũng có liếc mắt về phía Bạch Dật Thần một lần nhưng sau đó đều nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, sự chú ý và tán thưởng dành cho Mạnh Phất Ảnh càng lúc càng rõ ràng.
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm u ám đến nỗi dường như sắp biến thành màu đen, nhưng vì có mặt Hoàng Thượng ở đây nên y không dám hành động lỗ mãng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn trong lòng, cố gắng duy trì nụ cười gượng ép trên mặt.
“Đường Miểu, tên này đúng là không tồi.” Dưới đài, Hiên Viên Tinh thấp giọng nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh, càng lúc càng cảm thấy dường như có chút quen thuộc khác thường, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nàng ấy có cảm giác dường như đáp án đang lượn lờ trước mắt mà cuối cùng vẫn không thể nắm bắt được, không thể nghĩ ra được.
Nghe được lời nói của Hiên Viên Tinh, sắc mặt Đông Phương Sóc trở nên cứng đờ. Hắn nhìn về phía nàng ấy, thấy nàng ấy vẫn chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt hắn càng trở nên ảm đạm. Hắn rầu rĩ nói, “Ra thế? Hóa ra nàng thích loại công tử bột này hả?” Trong giọng nói của hắn lộ ra vài phần tức giận pha thêm hương vị chua xót. Tuy hắn biết người trên đài là Mạnh Phất Ảnh nhưng nhìn ánh mắt của Hiên Viên Tinh và nghe được lời nói của nàng ấy thì trong lòng không tránh khỏi buồn bực.
Hiên Viên Tinh ngạc nhiên chầm chậm quay sang nhìn Đông Phương Sóc, khi thấy vẻ tức giận của hắn thì nàng lại càng sửng sốt xen lẫn một chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại hắn thế nào, nàng đành rủ mắt xuống. Nếu là người khác nói ra những lời như vậy thì Hiên Viên Tinh nhất định sẽ tức giận mà phản bác lại người đó, nhưng đây lại là Đông Phương Sóc. Mà đối với Đông Phương Sóc, trong lòng nàng ấy chỉ có sự áy náy day dứt mà thôi.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp chợt lóe lên, hắn không khỏi âm thầm thở dài, hai người kia rõ ràng vô cùng hợp nhau nhưng ông trời trêu ngươi lại khiến bọn họ không bao giờ có thể ở cùng một chỗ.
“Trận đấu có thể bắt đầu được rồi.” Trên đài cao, Hoàng thượng nhẹ giọng cười nói, mắt vẫn nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ hài lòng, lúc này hắn như nhạc phụ đang đánh giá con rể, càng nhìn càng thấy vừa ý.
“Được rồi, trận đấu bắt đầu.” Nghe Hoàng thượng nói xong, Tể tượng đại nhân liền cao giọng hô.
Bạch Dật Thần cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, y lập tức liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái rồi trầm giọng nói “Đường huynh, mời.” Có điều trong giọng điệu của y lại lộ ra sự hung hãn kèm theo một chút đắc ý.
“Mời.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười rồi thản nhiên nói. Đối với sự đắc ý của y nàng cũng không muốn chấp.
Bạch Dật Thần híp mắt lại, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lùng pha thêm chế giễu, ngay bây giờ y sẽ cho ‘hắn’ biết thế nào là lợi hại, khiến cho ‘hắn’ thua thật thảm thương.
Bạch Dật Thần và Mạnh Phất Ảnh ngồi trên hai chiếc ghế được đặt ở giữa sân thi đấu, hai cái ghế được đặt cách nhau không xa, cùng lắm chỉ khoảng ba thước.
“Hoàng thượng, hay là Hoàng thượng ra đề đi ạ.” Tể tướng đột nhiên quay sang Hoàng thượng rồi cung kính nói. “Được, vậy trẫm sẽ ra đề.” Hoàng thượng không những không thoái thác mà còn vui vẻ chấp nhận đề nghị của Tể tướng đại nhân.
“Hoàng thượng, thảo dân có một thỉnh cầu nho nhỏ.” Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía Hoàng thượng khẩn cầu.
“Ồ, ngươi có yêu cầu gì thì nói ra cho trẫm nghe thử.” Hoàng thượng thoáng giật mình nhưng nhanh chóng đáp lời, trong giọng nói không tỏ ra bất mãn chút nào mà lại có thêm vài phần tán thưởng, những người dám đưa ra yêu cầu với hắn tại đây và vào lúc này cũng không có mấy người, vị công tử này quả thật gan dạ sáng suốt hơn người.
“Nếu Hoàng thượng là người ra đề thì thảo dân khẩn cầu Hoàng thượng không cho những vấn đề liên quan đến chính sự mà chỉ đưa ra những vấn đề liên quan đến văn học thôi ạ.” Mạnh Phất Ảnh có chút sửng sốt với thái độ của Hoàng thượng nhưng lập tức nói luôn. Đối với những việc liên quan đến chính sự, nếu nói đến những vấn đề quá mức nhạy cảm thì chỉ e không hay, hơn nữa nàng cũng không hiểu biết nhiều lắm về các vấn đề chính sự, đặc biệt lại là thời Cổ đại nàng lại càng không biết nhiều. Nếu Hoàng thượng có ý thiên vị nàng mà lúc này người ra đề lại là Hoàng thượng thì nàng không ngại đưa ra yêu cầu của chính mình.
“Điều này…” Hoàng thượng sửng sốt, vẻ mặt hiện lên một chút do dự, ánh mắt liền nhìn về phía Bạch Dật Thần như có ý hỏi y.
“Cả thiên hạ này đều biết Bạch công tử là thiên hạ đệ nhất tài tử nên hôm nay thảo dân muốn khiêu chiến với Bạch công tử về phương diện văn học.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười khéo léo nói, “Không biết ý kiến của Bạch công tử thế nào?”
Trong giọng điệu kia rõ ràng mang theo ý khiêu khích, Bạch Dật Thần vốn là người vô cùng kiêu ngạo nên căn bản cũng không cần phải khích tướng. Vừa nghe được lời nói có ý khiêu khích của Mạnh Phất Ảnh, y liền trầm giọng nói luôn, “Được thôi, cứ theo ý công tử.” Giọng điệu của y lại thêm phần đắc ý, văn học chính là phương diện mà y tâm đắc nhất, yêu cầu này của ‘hắn’ quả thực vô cùng hợp ý y.
“Được, nếu hai vị công tử không còn ý kiến gì nữa thì trẫm sẽ ra đề.” Hoàng thượng thấy Bạch Dật Thần đồng ý bèn khẽ cười rồi nói, sau đó lại nhìn Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút mới mở miệng, “Trước hết nên bắt đầu bằng một đề đơn giản đã.” Trong lòng Hoàng thượng quả thật cũng không tin có người có thể thắng được Bạch Dật Thần nên muốn ra một đề đơn giản trước đã, trong lòng thầm nghĩ ít nhất cũng không để cho thiếu niên kia thua một cách quá nhanh chóng.
“Bắt đầu bằng cách nối tiếp từ cuối đi.” Ánh mắt Hoàng thượng hơi lóe lên, “Trẫm sẽ đưa ra một thành ngữ, hai vị công tử sẽ nối tiếp theo, người nào không nối tiếp được thì thua, ngoài ra không được lặp lại những thành ngữ đã nói trước đó, nếu lặp lại thì cũng thua.”
Đề này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng cũng có chút khó khăn, người trả lời phải phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, trong đầu phải có lượng thành ngữ lớn thì mới trả lời được.
“Tựu tòng tiên vi nhân tri*, bắt đầu đi.” Hoàng thượng suy nghĩ một chút rồi nói ra một thành ngữ.
(*Tựu tòng tiên vi nhân tri: Khi bắt đầu ít người biết)
“Mời công tử nói trước.” Bạch Dật Thần khiêm nhường nói với Mạnh Phất Ảnh nhưng trong giọng điệu không có nửa ý khiêm nhường.
Mạnh Phất Ảnh cũng không từ chối, nàng không lưỡng lự tiếp luôn, “Tri bất trá ngu*.”
(*Tri bất trá ngu: Biết không giả ngu)
“Ngu bất khả cập*.” Bạch Dật Thần lập tức nói tiếp luôn, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ chế giễu, câu nói của y đúng là nối tiếp từ cuối trong câu của Mạnh Phất Ảnh nhưng lại có vẻ đang cười nhạo nàng.
(*Ngu bất khả cập: Ngu không ai bằng)
Hiên Viên Diệp híp mắt lại, sâu trong đáy mắt hắn trở nên băng lạnh, bàn tay đang cầm chén trà nắm chặt lại.
Sắc mặt Hoàng thượng cũng trầm xuống, có điều giờ đang trong trận đấu, câu của Bạch Dật Thần cũng không có gì là không hợp lệ.
Mạnh Phất Ảnh không thèm để ý, nàng nói tiếp, “Cập tân hữu ngư*.”
(*Cập tân hữu ngư: Đuổi kịp khách thì có cá)
Bạch Dật Thần muốn chế giễu nàng cũng vô ích, cứ để mặc y chế giễu, cứ để mặc y đắc ý lúc này. Bởi có đắc ý bây giờ thì cũng vô ích, để xem cuối cùng ai mới là người có thể cười, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
“Ngư bạch hồ câu*.” (* :Cá lụa cáo lồng)
“Câu đăng a đống*.” (* :Đèn lồng đông lạnh)
“Đống giải băng thích*.” (* :Lạnh giá tiêu tan)
“Thích xa hạ tẩu*.” (* :Rời xe đi bộ_một điển tích từ thời Xuân Thu)
“Tẩu phục vô đích*.” (* :Không chốn dung thân)
“Đích bắc thiên nam*.” (* :Đất bắc trời nam)
“Nam bắc đông tây.”
“Tây du đông đãng*.“ (* :Rong chơi khắp chốn)
“Đãng sản khuynh gia*.“ (* :Khuynh gia bại sản)
“Gia phá nhân vong*.“ (* :Tan cửa nát nhà)
“Vong bất đãi tịch*.“ (* :Chết không đợi tối)
“Tịch mị tiêu hưng*.“ (* :Thức khuy dậy sớm)
“Hưng bất do kỷ*.” (* :Không tự cứu mình)
“Kỷ cơ kỷ nịch*.” (* :Tự làm tự chịu)
“Nịch ái bất minh*.” (* :Chiều quá hóa hư)
“Minh bạch liễu đương*.” (* :Gọn gàng ngăn nắp)
“Đương trường xuất thải*.” (* :Tự mình hại mình)
“Thải bút sinh hoa*.” (* :Bút vẽ sinh hoa)
Hai người liên tục đối đáp mà không hề suy nghĩ hay do dự, được một lát đã qua vài chục hiệp, tất cả những người đang xem bên dưới đều hết sức kinh ngạc. Bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến sự tài hoa của Bạch Dật Thần nhưng không ngờ vị công tử trẻ tuổi kia lại tài năng và nhanh nhẹn đến thế. Cuộc đối đáp không hề tạm dừng một giây nào khiến tất cả mọi người đều nín thở, dường như không có một tiếng thở ra nào cả.
“Vị công tử này quả thật rất có tài, một người đã đẹp lại tài hoa như thế đúng là hiếm có.” Đạt Hề Tĩnh đang chăm chú nhìn nhịn không được cất tiếng nói, trong ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn vào Mạnh Phất Ảnh lộ ra sự khác thường.
Đạt Hề Nhiên liếc mắt cảnh cáo ả nhưng trong mắt ả ta lúc này làm gì còn có Đạt Hề Nhiên, Đạt Hề Tĩnh vẫn một mực chăm chăm nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Đạt Hề Nhiên thoáng nhìn sang Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt dường như không hề nghe thấy lời nói vừa rồi của Đạt Hề Tĩnh, ánh mắt y cũng chăm chú nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang ở trên đài cao, trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên vẻ suy tư và một chút nghi hoặc.
“Tốt, tài văn chương của hai vị công tử này quả thực rất tốt, xem ra đề thi nối tiếp từ này không phân thắng bại rồi, đổi sang đề thứ hai đi.” Vẻ mặt Hoàng Thượng tỏ ra vui sướng, khi nhìn sang Mạnh Phất Ảnh đang đứng bên cạnh, hắn mơ hồ cảm thấy quen thuộc, có thể là do vị công tử này rất giống Thần y cũng nên. Nghĩ vậy, Hoàng thượng cũng không để ý nữa. Đề thi tiếp từ vừa rồi chỉ coi như một phép thử, thấy vị công tử kia đối đáp thuận lợi thì trong lòng Hoàng thượng cũng thêm tin tưởng, hắn liền lên tiếng ngắt lời bọn họ.
Bạch Dật Thần nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ chế giễu trên khóe môi đã biến mất từ lúc nào, ánh mắt y ẩn hiện sự kinh ngạc, có điều vẻ cao ngạo trên mặt thì vẫn như trước, y không tin vị công tử này có thể thắng được y.
“Hai vị hãy dựa vào phong cảnh của Tây Hồ để làm một bài thơ đi.” Hoàng thượng suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, vẻ mặt đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn mãnh liệt, giọng nói cũng trầm hẳn xuống.
Sau cơn hoàn hồn, Mạnh Vân Thiên hướng mắt lên nhìn Hoàng thượng, khi thấy vẻ đau xót hiện lên trên mặt Hoàng thượng, ông cũng cảm thấy có chút không đành lòng, xem ra Hoàng thượng lại nhớ tới Nhu phi rồi.
Năm đó, nơi Hoàng thượng gặp được Nhu phi chính là ở bên Tây Hồ, khi đó Nhu phi đang ngồi bên bờ, bàn tay đẩy nhẹ đám lá liễu đang rủ xuống mặt nước. Nhìn từ xa, nàng giống như một tiên tử đang tạm dừng chân ở chốn nhân gian, vẻ đẹp của nàng làm cho người khác phải ngẩn ngơ, vẻ đẹp ấy cũng có vài phần sống động đáng yêu. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thượng ngây ngẩn cả người, chỉ dám chằm chằm nhìn nàng, muốn tiến lên phía trước nhưng lại không dám tới gần, chỉ sợ cảnh đẹp tuyệt trần kia sẽ tan biến, chỉ sợ khi mình tới gần thì nàng sẽ biến mất.
Hoàng thượng lấy cảnh Tây Hồ làm đề bài đương nhiên là đang nghĩ tới Nhu phi, lúc này nếu lời thơ có điều gì đó không hay thì chỉ sợ sẽ làm Hoàng thượng không hài lòng. Khả năng văn chương của Bạch Dật Thần vốn dĩ hơn người nên đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ sợ Phất nhi… Trên mặt Mạnh Vân Thiên càng lộ rõ sự lo lắng.
Vẻ mặt Hiên Viên Diệp cũng hơi chau lại, tuy hắn biết nàng lợi hại nhưng chưa thấy nàng làm thơ bao giờ, bài thơ trong buổi tuyển phi khi trước cũng là do nàng mượn của người khác. Lần đó chỉ là một buổi tuyển chọn phi, cho dù mượn thơ thì cũng không sao, nhưng lúc này đang là khiêu chiến thực sự, lại là đại hội Phong Vân, nếu nàng tiếp tục mượn thơ mà bị người khác phát hiện thì chỉ sợ… Trong đám người đến đây hôm nay có nhiều người có tài năng xuất chúng, mặc dù tài năng của nàng có thể thắng được bọn họ nhưng nếu nàng mượn thơ của người khác thì khả năng không bị phát hiện là rất nhỏ. Nghĩ vậy, trong lòng Hiên Viên Diệp lúc này lại càng thêm lo lắng.
Mạnh Phất Ảnh sững người khi thấy sự đau xót hiện lên trên mặt Hoàng thượng, nàng thầm nghi ngờ trong lòng, đột nhiên nhớ tới một bài thơ đã được lưu truyền từ lâu, hơn nữa còn là một tác phẩm xuất sắc tuyệt thế. Nàng biết rõ những người trong thời đại này không hề biết đến bài thơ đó nên nàng cũng không lo lắng lắm.
Thị vệ nhanh chóng lấy giấy bút đặt trước mặt Mạnh Phất Ảnh và Bạch Dật Thần.
“Xin mời hai vị công tử.” Tể tướng đại nhân nhìn về phía hai người rồi thấp giọng nói, khi nhìn Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt tỏ rõ sự căng thẳng.
Giờ phút này dưới đài lại càng trở nên yên tĩnh, đôi mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh và Bạch Dật Thần ở trên đài. Trên khuôn mặt mọi người mang đầy vẻ mong chờ và căng thẳng, không biết hai người sẽ viết nên bài thơ như thế nào.
Suy tư một chút, Bạch Dật Thần liền cầm bút lông nhanh chóng viết.
“Đã nghĩ ra rồi, thật không hổ danh Bạch công tử.” Có người nhìn thấy Bạch Dật Thần nhanh chóng bắt đầu viết thì không khỏi cất lời tán thưởng. Mọi người nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, có vẻ nàng chưa nghĩ ra cái gì nên chưa cầm bút viết, có người vì nàng mà lo lắng, có người lại cảm thấy vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa.
Hoàng thượng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên tia lo lắng, không phải mình đã làm khó ‘hắn’ đấy chứ?
Hoàng thượng đang thầm lo lắng trong lòng thì thấy Mạnh Phất Ảnh đã nhấc bút nhẹ nhàng chấm mực rồi chậm rãi nâng lên. Tất cả các động tác của nàng đều vô cùng nhẹ nhàng, chậm chạp, dường như có ý định kéo dài thời gian. Mà lúc này Bạch Dật Thần đã viết xong hai câu thơ.
Đến lúc này Mạnh Phất Ảnh vẫn chưa viết được chữ nào, còn Bạch Dật Thần thì đang tỏ vẻ suy tư, dù sao đây cũng là đề thi do Hoàng thượng đưa ra nên nhất định không thể qua loa được.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới đặt bút viết, nàng viết rất nhanh mà không hề dừng lại, cũng không tỏ vẻ do dự hay suy tư gì. Nàng viết liền một mạch xong luôn bài thơ.
Đứng phía sau Mạnh Phất Ảnh, Tể tướng vẫn luôn chú ý đến nàng, ông không nhịn được bèn liếc mắt đọc những chữ nàng đã viết. Khi đọc được bài thơ của Mạnh Phất Ảnh, Tể tướng hoàn toàn kinh ngạc, suýt chút nữa đã thốt ra lời khen ngợi. Nhưng bởi lúc này bài thơ của Bạch Dật Thần còn chưa viết xong nên Tể tướng chỉ có thể nói thầm trong lòng, bài thơ này quả thực là một bài thơ tuyệt vời.
Bạch Dật Thần được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tài tử quả không sai, y rất nhanh chóng hoàn thành bài thơ của mình, mhưng so với Mạnh Phất Ảnh lại chậm hơn một chút. Vẻ mặt y lộ ra sự âm trầm, y nói một cách đầy thâm ý, “Tốc độ của Đường huynh thật sự rất nhanh.” Ý y muốn nói là tuy Mạnh Phất Ảnh viết rất nhanh nhưng bài thơ nhất định sẽ không ra gì.
“Đa tạ.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười thản nhiên nhìn y, nàng không tin bài thơ đứng đầu thiên cổ của tiền bối Tô Thức lại không thể sánh được với tứ thơ của y. Cho dù khả năng văn chương của Bạch Dật Thần có tuyệt vời cỡ nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là chuyên môn của y, nó chẳng qua chỉ chiếm một khoảng thời gian ít ỏi của y, khoảng thời gian này đương nhiên không đủ để chuyên sâu vào văn học, huống chi trong khoảng thời gian ngắn thế này, y không thể viết nên một bài thơ quá gây kinh ngạc được.
“Tốt, tốc độ của cả hai vị công tử đều rất nhanh, thực sự khiến trẫm bất ngờ.” Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh nhanh hơn Bạch Dật Thần một chút, Hoàng thượng thở nhẹ một hơi rồi lập tức nói, “Đem hai bài thơ của hai vị công tử đến cho trẫm xem.”
“Vâng.” Tể tướng đại nhân nhẹ giọng nói, sau đó lấy bài thơ của Bạch Dật Thần đem đến trước mặt Hoàng thượng. Khi lấy bài thơ của Mạnh Phất Ảnh, ông không nhịn được lại đọc thêm lần nữa, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và tán thưởng, bước chân đi tới chỗ Hoàng thượng cũng chậm lại giống như đang tản bộ.
“Ừm, rất tốt, Bạch công tử quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất tài tử.” Hoàng thượng nhìn bài thơ của Bạch Dật Thần rồi gật đầu tán thưởng, sau đó đưa bài thơ ột đại thần rồi ra lệnh, “Ngươi đọc bài thơ này lên ọi người cùng nghe.” Giọng nói của Hoàng thượng mang theo chút ảm đạm, bài thơ của Bạch Dật Thần dù là cảnh hay lời đều vô cùng khéo léo, cậu thiếu niên trẻ tuổi kia có muốn thắng cũng khó.
“Vâng ạ.” Vị đại thần kia cung kính đáp rồi nhẹ giọng khụ một tiếng, sau đó mới trịnh trọng cao giọng ngâm nga,
“Phóng điệu Tây Hồ nguyệt mãn y,
Thiên sơn vựng bích thu yên vi.
Nhị canh thủy điểu bất tri túc,
Hoàn hướng vọng hồ đình thượng phi.”*
(*Dịch nghĩa các câu thơ:
Ánh trăng tỏa xuống mặt Tây Hồ,
Sương thu bao phủ núi non xanh biếc,
Canh hai đàn chim không ngủ,
Bay lên phía mái đình bên hồ.)
“Thơ hay, quả thật là một bài thơ hay. Danh hiệu đệ nhất tài tử không ai xứng ngoài Bạch công tử.” Mọi người ở phía dưới sau khi nghe được vị đại thần kia đọc xong bài thơ của Bạch Dật Thần liền ào ào tán dương. “Đúng vậy. Một bài thơ xuất chúng như vậy thật sự khó ai có thể làm được.” Vị đại thần kia vừa mới đọc xong không nhịn được cũng buông lời khen ngợi.
Khuôn mặt Hoàng thượng ngày càng âm trầm, trong lòng thật sự không còn hy vọng gì cả.
Mạnh Vân Thiên âm thầm thở dài, Phất nha đầu làm sao có thể làm một bài thơ hay hơn bài thơ của Bạch Dật Thần chứ.
“Ngươi nói xem nữ nhân của ngươi có thể thắng nổi Bạch Dật Thần không?” Đông Phương Sóc tiến đến gần Hiên Viên Diệp thấp giọng nói, ánh mắt lóe lên. Trong đôi mắt Hiên Viên Diệp hiện lên vài tia khác thường, có chút suy nghĩ sâu xa nhưng cũng không có đáp lại lời của Đông Phương Sóc.
Bạch Dật Thần nhìn qua đám người phía dưới rồi lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, vẻ kiêu ngạo càng hiện rõ trên mặt. Y không tin Mạnh Phất Ảnh có thể làm được một bài thơ hay hơn thế.
Tể tướng đại nhân từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu chăm chú đọc bài thơ của Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt lộ rõ sự kích động, lúc này ông mới bước tới chỗ Hoàng thượng. Ông đưa bài thơ đang cầm trong tay ra trước mặt Hoàng thượng rồi run rẩy nói, “Mời Hoàng thượng xem.”