THẦN Y NGỐC PHI

Mạnh Phất Ảnh cảm thấy cứng đờ,bỗng thấy bàn tay hắn cứ thế vén quần áo của nàng tà ác vươn vào, ngón tay hắn thon dài nhẹ nhàng chạm vào nàng, từ từ vuốt ve thân thể nàng, Mạnh Phất Ảnh không nhịn được, thân mình run lên từng đợt.

Muốn tránh nhưng lại không dám dùng sức, sợ chạm đến vết thương của hắn, dù sao vai hắn cũng đang bị thương, lúc này hắn đang ôm nàng thật chặt, nếu nàng khẽ động, nhất định là sẽ động đến vết thương của hắn .

Trong lúc đang do dự, nàng cảm thấy tay hắn siết chặt tay nàng, lại hơi dùng sức, làm cho giữa nàng và hắn càng thêm thân thiết.

Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, vì thế Mạnh Phất Ảnh nhìn không ra cảm xúc thực trong mắt hắn mà chỉ thấy trên mặt mình có một cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt.

Người này, tạo cho nàng một cảm giác thật kỳ lạ…

Hắn hung hăng bá đạo hôn nàng, sau đó nàng cảm thấy nụ hôn ấy càng lúc càng nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng vẫn không ngừng xâm nhập. Nụ hôn nóng bỏng đó làm cho cả thân mình Mạnh phát Ảnh dần nóng lên.

Mạnh Phất Ảnh cả kinh, nàng, sao nàng lại có cảm giác này ? Nàng rốt cuộc đang làm gì thế này?

Tại sao nàng lại không đẩy hắn ra ? Nàng ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân mình . Thế nhưng sau đó, Mạnh Phất Ảnh lại bất chấp thương tổn trên người hắn, dùng sức đẩy hắn , tránh thoát khỏi vòng tay hắn, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hiên Viên Diệp, có chút tức giận, nhưng dường như phần ảo não lại nhiều hơn.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng, nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bị nam nhân này không minh bạch cướp đi.Hơn nữa, nụ hôn này bị cướp đi khi nàng đang giả dạng nam nhân.

Nàng thật sự rất muốn trách móc Hiên Viên Diệp nhưng đột nhiên nhận ra bản thân mình không hề cảm thấy tức giận.

Khi nhìn sang Hiên Viên Diệp, nàng bỗng thấy sửng sốt.

Lúc này trong đôi mắt của Hiên Viên Diệp có vài phần mông lung, vài phần hoảng hốt khi nhìn nàng.

Đáng chết nhất chính là vẻ mặt tràn đầy ủy khuất của hắn khi nhìn nàng.

Vẻ mặt ấy như đang lên án , như muốn nói rằng nàng quá thô lỗ.

Ủy khuất ư? Nàng không hề ủy khuất hắn, hắn ủy khuất cái gì chứ?

Không phải đều là nữ nhân chịu thiệt, nữ nhân ủy khuất trong những lúc như thế này sao?

Nàng có chút hoài nghi , không biết có phải mình đang nhìn lầm rồi không.

Nhưng, Mạnh Phất Ảnh cũng hết sức khẳng định, bản thân mình không nhìn lầm, trong đôi mắt của Hiên Viên Diệp lúc này đang tràn đầy ủy khuất, còn có chút vô tội, nhiều nhiều đáng thương.

Trời ơi! giết nàng đi, đường đường một đại nam nhân như vậy sao lại có biểu tình ủy khuất như thế chứ, nhưng kỳ lạ là không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, ngược lại làm cho lòng nàng dâng lên cảm giác tội lỗi.

“Đau.” Hiên Viên Diệp hơi nhíu mày, khóe môi mím lại, giọng nói tràn đầy đáng thương lại một lần nữa nhấn mạnh, lên án Mạnh Phất Ảnh. Thành thật mà nói, biểu tình hắn lúc này như thể tiểu hài tử đáng thương cần được người lớn che chở, nhưng người ‘’lớn’’ này lại tàn nhẫn đẩy hắn ra.

Ủy khuất, đáng thương, thương tâm , siêu cấp vô tội.

Đôi mắt kia, còn hào phóng nháy nháy thêm vài cái, càng đem cái phần vô tội cùng ủy khuất biểu hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, không nhúc nhích, nháy mắt thân người như cứng lại, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên.

Đây, thật sự là Hiên Viên Diệp sao? Nếu không phải nàng tận mắt thấy, nàng thật không thể tin được.

Hiên Viên Diệp sẽ nói đau sao? Vừa xong khi nàng băng bó vết thương cho hắn nhất định là đau hơn hiện tại gấp mấy lần,thế mà cũng không nghe hắn hừ lấy một tiếng, lúc này chẳng qua bị nàng giật một chút, thế mà lại kêu đau?

Hơn nữa biểu tình của hắn lúc này làm cho nàng thật sự không thể tin được, nàng thật nghi ngờ, Hiên Viên Diệp có phải bị hồ đồ rồi không?

Hắn cố tình, nhất định là như vậy rồi. Khi nhìn hắn như vậy Mạnh Phất Ảnh cả người càng không được tự nhiên, như thể nàng là một người tàn nhẫn xấu xa, không để ý đến sự sống chết tiểu hài tử.

“Đau quá.” Thật đáng chết, Hiên Viên Diệp lại tiếp tục nhẹ giọng kêu lên, thanh âm yếu ớt , vô lực, lại có chút đè nén, vừa nghe đã khiến người khác đau lòng.Cặp mắt vô tội mà ủy khuất kia vẫn như cũ quật cường nhìn Mạnh Phất Ảnh.

Được rồi nàng nhận thua, nam nhân này là vô địch trong khoản này, nếu lại bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng sẽ thật sự tưởng mình là người không chuyện ác nào không làm.

“Để ta xem.” Âm thầm thở ra một hơi, Mạnh Phất Ảnh từ từ đi tới trước giường, người hơi cúi, muốn xem xét vết thương của hắn.

Miệng vết thương hết thảy đều hoàn hảo, không có gì khác thường, xem ra vừa rồi không bị chạm đến.

“Không sao cả.” Mạnh Phất Ảnh trong lòng lại tràn lửa giận, rõ ràng không sao. Hắn đang đùa nàng ư?

Mạnh Phất Ảnh hung hăng trợn mắt nhìn hắn, ngữ khí cũng có chút bực bội, rõ ràng không có việc gì, lại giả vờ đang rất đau lừa gạt nàng, làm hại nàng tưởng rằng mình đã thương tổn hắn, thật sự là đáng giận.

Hiên Viên Diệp nhìn bộ dáng hung ác của nàng, thân mình lại hơi rụt lại, khóe môi mấp máy , sau đó gật gật, cực kì vô tội, cực kì ủy khuất nói, “Nơi này đau.”

Biểu tình giờ phút này, tựa như tiểu hài tử bị bệnh, bị bộ dáng dữ tợn của đại nhân dọa sợ, tràn đầy vẻ đáng thương.

Á… Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, lại bởi vì vẻ ủy khuất vô tội của hắn, cảm thấy chính mình đã trở thành ác nhân.

Bất quá, nóng như vậy, nhất định sẽ đau đầu, Mạnh Phất Ảnh thu hồi biểu hiện tà ác, thay vào đó là biểu tình hiền hòa, tay nhỏ bé nhẹ nhàng để lên trán hắn, trán hắn vẫn như cũ, nóng phỏng tay.

Nàng khẳng định hắn sốt hơn 39 độ, trên 39 độ chắc sẽ không chịu nổi. Khi đó toàn thân vô lực, đau đớn, không điều khiển được ý nghĩ, không thể suy nghĩ bình thường.

Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, cuối cùng cho kết luận: lúc này Hiên Viên Diệp nhất định bị nóng đến bị hồ đồ rồi . Do đó mới có thể khác thường như thế, mới có biểu tình khiến nàng nghẹn họng trân trối như lúc này.

Có lẽ do chất độc vừa được bức ra nên sốt cao, về sau sẽ từ từ giảm. Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng đã cho hắn uống dược để hạ sốt, dược liệu ở thời đại này dù sao cũng không có hiệu quả nhanh như các loại thuốc tây hiện đại, nhất định không hạ sốt nhanh như vậy.

Nhưng nàng tin tưởng nhất định ngày mai hắn sẽ giảm sốt.

Sốt cao như vậy, nhất định rất thống khổ, nghĩ đến đây, tâm Mạnh Phất Ảnh cũng mềm nhũn ra, bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng lau trán hắn, thấp giọng hỏi, “Như vậy, sẽ thoải mái hơn.”

“Ừ” Hiên Viên Diệp liên tục gật đầu, nhu thuận nghe lời như một đứa nhỏ.

Mạnh Phất Ảnh hơi run sợ một chút, con ngươi tràn qua một tia cười khẽ, xem ra hắn đúng là đã bị thiêu đến hồ đồ rồi , hắn hiện tại rất giống một đứa bé, đột nhiên cảm giác hắn như vậy kỳ thực rất đáng yêu .

“Ngoan, ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không đau nữa.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng dỗ hắn giống như đang dỗ tiểu hài tử, trước kia khi có bệnh nhân quá xúc động nàng cũng sẽ đi khuyên một chút, dỗ dành một chút.

“Đau.” Hiên Viên Diệp lại như cũ nhất quyết không ngừng nói, hơn nữa vẫn chỉ nói một chữ đơn giản như vậy, giọng nói kia như một đứa nhỏ đang làm nũng.

Mạnh Phất Ảnh lại ngẩn người ra, đầu óc hắn không phải bị cháy hỏng rồi chứ, bằng không vì sao chỉ nói mỗi chữ này. Hơn nữa, phản ứng này, thực sự rất giống phản ứng của một đứa bé.

Trong lòng đột nhiên kinh hãi, nàng cấp tốc cúi người dùng trán của nàng để lên trán của hắn, dùng trán kiểm tra chính xác hơn dùng tay nhiều.

Trán nàng vừa chạm vào trán hắn, thân mình Mạnh Phất Ảnh trở nên cứng đờ, nóng quá. Có thể nào vì nóng quá mà thật sự làm đầu óc của hắn hỏng rồi không.

Trong lòng cũng không khỏi càng thêm lo lắng.

Mà nàng vừa định đứng dậy thì lại lần nữa bị Hiên Viên Diệp kéo vào trong ngực. Lúc này, còn chặt hơn lần trước.

Không đợi nàng phản ứng kịp, lại nghe hắn nhỏ giọng nói, “Như vậy thoải mái hơn.”

Trong thanh âm kia, mang theo vài phần thỏa mãn, như một tiểu hài tử đã được thỏa mãn, hơn nữa còn mang theo một chút làm nũng.

Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, cuối cùng cũng nhịn được ý muốn đẩy hắn ra.

Nghĩ đến hắn bị nóng thành như vậy nên mới hồ đồ , nàng cần gì phải so đo với hắn, mà nàng cũng biết, bản thân mình lúc này đang dán thật chặt vào hắn, tuy rằng cả hai người đều mặc y phục, nhưng vẫn có thể giúp hắn giảm nhiệt.

Vốn đây cũng là một cách hạ sốt.

Lúc này hắn cảm thấy thoải mái như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nếu hắn sốt cao hơn nữa chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Mạnh Phất Ảnh nghĩ như vậy thì mềm lòng, thân mình cũng theo ý nghĩ mà mềm nhũn ra, cũng không suy nghĩ gì nữa mà tùy ý để hắn ôm thật chặt.

Giằng co một ngày nàng cũng cảm thấy thật mệt mỏi, liền nhẹ nhàng điều chỉnh thân mình, từ từ nằm xuống cạnh Hiên Viên Diệp .

Hiên Viên Diệp không tiếp tục kháng nghị mà phối hợp với động tác của nàng, giống như theo bản năng quay người ôm lấy nàng, nhất quyết không buông ra.

Hai người như vậy thoạt nhìn vô cùng thâm tình, Mạnh Phất Ảnh thấy mình có chút thất thố nhưng lại nhủ với bản thân là Hiên Viên Diệp đang bị sốt nên không biết gì, nếu không một người vừa cuồng vọng vừa cường đại như hắn sao có thể ỷ lại nàng như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm Mạnh Phất Ảnh cũng bình thản trở lại , ôm thì ôm, dù sao vẫn còn đang mặc y phục, hơn nữa, hiện tại hắn đang vô ý thức.

Nhưng do nàng nằm ngửa, mắt hơi nhắm lại nên không nhìn thấy, trên khóe môi Hiên Viên Diệp đang từ từ xuất hiện một nụ cười đắc ý.

Ý cười kia, không hề lạnh như băng, ngược lại mang theo vài phần mềm nhẹ khác thường, như đang hạnh phúc thỏa mãn, nữ nhân này tuy rằng cường ngạnh nhưng là lại dễ mềm lòng. Ha ha…

Lúc này đầu hắn rất đau, cảm thấy hơi mơ hồ nhưng cũng vẫn nhận biết được tất cả, hắn là người tập võ, sao có thể để mình dễ dàng đánh mất ý thức.

Thật ra lúc Hiên Viên Diệp hôn nàng cũng đã có chút mơ hồ, lúc ấy dựa vào xúc động nguyên thủy nhất, cảm thấy môi của nàng ở gần, dựa vào một loại bản năng mà hôn nàng, hôn rồi muốn ngừng mà không được, đến khi nàng đột nhiên đẩy hắn ra, làm vết thương của hắn đột nhiên đau đớn, mới khiến hắn thanh tỉnh lại.

Nhưng sau đó hắn thừa nhận hắn đã giả bộ, bản thân mình cũng có chút ý đồ, nghĩ rằng nàng là người dễ mềm lòng nên mới cố ý giả bộ…

Mạnh Phất Ảnh trong lòng hắn từ từ đi vào giấc ngủ, còn hắn lại cố gắng giữ mình tỉnh táo, sợ ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể bảo vệ nàng, cũng may cơn sốt cũng dần dần giảm đi.

Tuy mồ hôi toát đầy người, quần áo dính vào cơ thể, làm cho hắn không thoải mái, nhưng hắn lại không buông nàng ra, vẫn ôm nàng thật chặt, thậm chí luyến tiếc không muốn đứng dậy, sợ đánh thức nàng, sợ phá hủy sự ấm áp khó có được này.

Trời dần tối, Mạnh Phất Ảnh từ từ tỉnh lại, còn chưa mở to mắt, liền cảm thấy một bàn tay, từ từ lướt qua gương mặt nàng, sau đó dời đến yết hầu của nàng.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm cả kinh, nhưng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định là Hiên Viên Diệp muốn kiểm tra thân phận của nàng.

Cũng không vội vã mở mắt, tiếp tục giả bộ ngủ. Bởi vì, đối với việc ngụy trang của mình, nàng rất tin tưởng hắn sẽ không phát hiện ra .

Bàn tay Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng lướt qua cổ của nàng, từ từ chuyển đến yết hầu, tay hơi áp chế, thử thăm dò, lục lọi, sau đó động tác đột nhiên cứng đờ.

Đôi mắt Hiên Viên Dạ hơi trầm ngâm, vì sao? Sao lại không có chút khác thường, tay kia của hắn theo bản năng hướng về yết hầu của bản thân mình, thật sự giống nhau, không có nửa điểm bất đồng.

Sao có thể như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn lầm, chẳng lẽ là ngụy trang, nhưng vật này cũng có thể làm giả sao? Nếu là giả, nhất định có thể nhìn ra được nhưng đây dường như là yết hầu thật, không thấy giống giả chút nào.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hắn luôn luôn tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng nàng chính là người hắn muốn tìm, nhưng yết hầu của nàng, phải giải thích như thế nào đây?

Ánh mắt hắn, lại nhìn vành tai nàng, nữ hài tử đều có lỗ tai, nhưng nàng thì lại không có, không hề có chút dấu vết nào.

Mẫu thân của Mạnh Phất Ảnh sinh nàng ra không bao lâu thì qua đời, mà nàng lúc còn rất nhỏ lại bị hạ dược, vẫn luôn si si ngốc ngốc, ai còn đi chọc lỗ tai cho nàng. Thậm chí đến y phục bình thường nàng cũng không được chăm chút.

Tay Hiên Viên Diệp cứng đờ, hơi do dự, sau đó tiếp tục chuyển xuống dưới, từ từ dời về phía trước ngực của Mạnh Phất Ảnh.

Trước ngực một mảnh bằng phẳng, không nhô lên chút nào, còn bằng phẳng hơn mấy phân so với hắn, căn bản là nhìn không ra bất cứ dấu vết gì đây là một nữ nhân.

Nhưng tay hắn vẫn từ từ đè lên, toàn thân lập tức cứng đờ, ngực nàng không hề mềm mại, hơn nữa còn cứng hơn ngực hắn.

Hiên Viên Dạ lập tức nghĩ có thể nàng dùng băng vải che ngực lại, nhưng cũng phải cảm giác được sự mềm mại chứ, vì sao không cảm giác được sự mềm mại của nữ nhi chút nào?

Hiên Viên Diệp lại chìm vào trầm ngâm, thậm chí có chút hoảng hốt.

Hắn không biết, Mạnh Phất Ảnh không chỉ quấn ngực thật chặt, mà còn bỏ thêm vài thứ vào băng vải, nếu sờ qua thì tương đối cứng rắn.

Do vậy làm sao hắn cảm thấy mềm mại được .

Hiên Viên Diệp chăm chú nhìn quần áo nàng, sâu trong mắt, mang theo vài phần trầm tư, đang suy nghĩ có nên trực tiếp cởi quần áo của nàng để kiểm tra lại không.

Mạnh Phất Ảnh cảm giác được thời cơ đã đến, đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười, sau đó nửa thật nửa giả nói, “Vương gia, không cần tiếp tục kiểm tra nữa.”

Lời nói đó có chút thô tục, nhưng lại thành công làm cho Hiên Viên Diệp ngẩn ra, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn vào nàng, trầm giọng nói, “Tỉnh.”

Xem ra, nàng đã sớm tỉnh, chỉ là đang giả bộ ngủ.

“Bị vương gia sờ tới sờ lui như vậy, ta có thể không tỉnh sao?” Mạnh Phất Ảnh hơi hơi liếc mắt, có chút áo não nói,giống như đang lên án hắn làm nàng tỉnh dậy vậy, nhưng lại như không quá để ý chuyện hắn sờ loạn trên thân thể nàng, chỉ tùy ý nhắc nhở hắn một câu.

Nghĩ đến lời nói lúc trời tối hôm qua của hắn, có lẽ đó chỉ là nói mơ, nhưng vẫn vô cùng ngoan tuyệt, nói bắt được nàng thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.

Mà khi hắn thanh tỉnh, khẳng định sẽ càng thêm ngoan tuyệt, càng thêm vô tình hơn khi mơ hồ.

Bởi vậy, nàng không thể để cho hắn nhìn ra thân phận của nàng, hơn nữa, hiện tại nàng cũng không muốn làm cho Hiên Viên Diệp thấy được bộ dáng thật sự của mình. Không muốn làm cho những người trong Hiên Viên vương triều thấy bộ dáng chân chính của nàng, bởi vì nàng luôn cảm giác được trong Hoàng Cung đang tồn tại một âm mưu nào đó.

Cứ như vậy đi, nàng trở lại kinh thành đã, nếu Thái hậu thật sự ngã bệnh thì nàng sẽ lưu lại chữa cho Thái hậu, nếu thái hậu không có chuyện gì, nàng sẽ nghĩ cách rời đi, do vậy hiện tại nàng không thể để Hiên Viên Diệp nhìn ra được thân phận của nàng.

Nàng biết Hiên Viên Diệp vẫn luôn hoài nghi nàng, nhưng nàng cũng tin tưởng, sau khi Hiên Viên Diệp kiểm tra yết hầu của nàng, kiểm nghiệm ngực của nàng, phần hoài nghi kia nhất định sẽ bị đánh bay. Hắn lúc trước 10 phần khẳng định thân phận của nàng, giờ phút này chỉ sợ không dám khẳng định nữa.

Đôi mắt Hiên Viên Diệp lóe lên kinh ngạc, không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn nhớ hôm qua hắn hình như đã hôn nàng, hơn nữa hình như hôn rất say đắm, nhưng giờ nàng là nam nhân, hắn thực sự nghi hắn có vấn đề.

Nhưng đây chẳng qua là ảo giác nhất thời của hắn, hắn vẫn luôn nhớ rất rõ ràng chuyện hôm qua, nhưng lúc này lại có chút mơ hồ, không biết thật sự đã xảy ra hay chỉ là mộng.

Mạnh Phất Ảnh không để ý đến hắn nữa mà đứng lên sửa sang lại y phục của mình.

” Hôm qua Bổn vương có làm chuyện gì khác thường với Thần y không?” Đôi mắt Hiên Viên Diệp gắt gao nhìn theo nàng, tỉ mỉ quan sát động tác của nàng. Môi khẽ nhích, đột nhiên hỏi.

Mạnh Phất Ảnh trì hoãn chưa trả lời, chỉ sửa sang lại y phục, hơi dừng lại, cũng may lúc này nàng đang đưa lưng về phía Hiên Viên Diệp nên hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng, âm thầm thở ra một hơi, sau đó không chút để ý nói, “Có đấy, lúc trời tối hôm qua Vương gia cứ ôm ta không chịu buông, nói như vậy sẽ thoải mái hơn, có thể là do sốt quá cao.”

Mạnh Phất Ảnh tránh nặng tìm nhẹ, hai tròng mắt hơi lóe lên, xem ra hôm qua Hiên Viên Diệp bị thiêu đến hồ đồ, không nhớ rõ mình làm gì, nếu Hiên Viên Diệp thanh tỉnh thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy , sao có thể hôn nàng.

Không khỏi âm thầm thở ra một hơi, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng tựa hồ có một chút nặng nề, rầu rĩ, hít thở không thông.

Đầu lông mày Hiên Viên Diệp nhíu lại, chăm chú nhìn bóng lưng nàng, nhưng không tiếp tục hỏi nữa.

Mạnh Phất Ảnh cũng không nói gì nữa, nhất thời, cả hai đều trầm mặc.

Bởi vì lo lắng đến bệnh tình của Thái hậu, hơn nữa cũng sợ Thái tử đuổi tới nên bọn họ vội vã quay về Hiên Viên vương triều, sau khi nhanh chóng thu thập một chút, dùng xong điểm tâm thì lập tức lên đường.

Hiên Viên Diệp không biết tìm từ đâu tới một con ngựa, sau khi hắn nhảy lên lưng ngựa thì đưa một tay về phía Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt như cười như không nhìn nàng, hoàn toàn quên mất chuyện sáng nay.

Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra, hơi do dự, cùng hắn cưỡi một con ngựa ư, hai thân thể sẽ có rất nhiều tiếp xúc, bỏ qua quan niệm nam nữ khác biệt, trong khi tiếp xúc như vậy, khó đảm bảo hắn sẽ không phát hiện sơ hở của nàng, nên Mạnh Phất Ảnh lo lắng mà không nghĩ đến việc phải lên ngựa.

Bản thân mình chưa hề nói không thể cưỡi ngựa nhưng Hiên Viên Diệp chỉ tìm một con. Trong lòng âm thầm ảo não, Hiên Viên Diệp không hề hỏi nàng có bết cưỡi ngựa không, hắn rõ ràng là cố ý mà.

Vì đang lo lắng cho Thái hậu, cũng sợ người của Thái tử đuổi theo, nên Mạnh Phất Ảnh cắn chặt răng, áp chế buồn bực trong lòng, từ từ đưa tay mình ra.

Mày Hiên Viên Diệp nhăn lại trước vẻ bất mãn của nàng, nắm tay nàng, dùng sức kéo nàng lên lưng ngựa, để nàng ngồi ở trước mặt mình, thật tự nhiên ôm nàng vào trong lòng.

Hiên Viên Diệp khẽ cười, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hắn luôn luôn tin tưởng vững chắc vào cảm giác của mình.

Dù cho nàng ngụy trang thế nào, inh thế nào, hắn đều phải từ từ lột những lớp ngụy trang đó ra.

Mấy ngày tiếp theo đều hết sức thuận lợi, người của Thái tử cũng không đuổi theo, có lẽ người của tổ chức Săn Bảo đã chặn bọn họ lại.

Nhưng không hiểu sao cũng không thấy Tốc Phong đuổi kịp . Đáng nhẽ Tốc Phong phải rất nhanh đuổi kịp bọn họ, huống chi, Hiên Viên Diệp có lưu lại ám hiệu cho Tốc Phong dọc theo đường đi, chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu, ngay cả Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy ám hiệu này cũng như lọt vào trong sương mù không biết là có ý gì.

Hiên Viên Diệp rõ ràng cũng hơi lo lắng cho Tốc Phong, nhưng lại không thể dừng lại, cũng không thể trở lại tìm hắn, chỉ hi vọng mình hắn có thể thoát hiểm.

Đến ngày thứ sáu, cuối cùng cũng đã tới kinh thành của Hiên Viên vương triều. Người của Thái tử đúng là đã gặp người của tổ chức Săn Bảo, hơn nữa lúc ấy Đông Phương Sóc không biết từ đâu có được tin tức, dẫn người ra khỏi thành, muốn cứu Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh, đúng lúc gặp được người của Thái tử.

Vốn là muốn bắt sống Thái tử, chỉ là không nghĩ đến, thủ hạ của Thái tử lại cực kì trung thành, liều mạng bảo hộ Thái tử rời đi. Đây là lý do vì sao Thái tử không đuổi theo Hiên Viên Diệp nữa.

Khi đến trước Kinh thành, con mắt Mạnh Phất Ảnh hơi lóe lên, nơi này, dù sao cũng là chỗ ở đầu tiên sau khi nàng đến Cổ đại, hơn nữa, nơi này có người quan tâm nàng, tự nhiên là có rất nhiều lưu luyến, đặc biệt là đối với Thái hậu.

Nghĩ đến Thái hậu, con ngươi nàng không khỏi trầm xuống, trên đường trở về, Hiên Viên Diệp đi rất nhanh, có đôi khi trên mặt hiện lên sự sốt ruột, nàng lập tức hiểu được rằng Thái hậu bị bệnh thật, vì vậy nàng không để ý đến mệt nhọc, vẫn luôn gấp gáp, thậm chí không có được một giấc ngủ ngon.

Giờ đến được Kinh thành rồi , nàng lại hận không thể bay ngay vào Hoàng Cung, nhìn Thái hậu rốt cuộc như thế nào rồi!

Hiển nhiên Hiên Viên Diệp cũng rất vội, trực tiếp giục ngựa vào thành, thủ vệ cửa thành tất nhiên nhận ra hắn, không dám cản trở. Dọc theo đường đi, người đi đường cũng ồn ào tránh đường, nhường ra một lối đi cho hắn.

Trước kia Hiên Viên Diệp rất ít khi giục ngựa như bay trong kinh thành, hôm nay là ngoại lệ.

Vừa về đến Hoàng Cung, Hiên Viên Diệp trực tiếp mang Mạnh Phất Ảnh vào Vĩnh Thọ Cung của Thái hậu.

Người khác không biết Mạnh Phất Ảnh, nhưng lại nhận ra Hiên Viên Diệp nên không người nào dám ngăn cản.

Lúc này, Hoàng Thượng cùng Nhu phi cũng đang cùng ở Vĩnh Thọ Cung. Hiên Viên Diệp cứ như vậy lôi kéo Mạnh Phất Ảnh đi vào làm ọi người trong phòng đều ngây ngốc nhìn hai người.

Hoàng Thượng cùng Nhu phi cũng nhìn về phía Hiên Viên Diệp, sau đó chuyển đến Mạnh Phất Ảnh đang bị Hiên Viên Diệp lôi kéo.

“Diệp Nhi, ai vậy, sao ngươi lại mang hắn đến Vĩnh Thọ Cung.” Nhu phi sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói, thanh âm trầm thấp mềm nhẹ, lại mang theo vài phần không đồng ý, Vĩnh Thọ Cung là nơi nào, sao có thể tùy tiện để cho người ngoài tiến vào.

“Hiện tại thân mình Hoàng nãi nãi rất suy yếu, ngươi như vậy không sợ ảnh hưởng đến lão nhân gia sao?” Nhu phi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang bị Hiên Viên Diệp lôi kéo, cả người hơi run lên một chút, sau đó bất mãn nói.

“Đây là Thần y nhi thần đặc biệt mời tới từ Bắc Nguyên, là để chữa bệnh cho Thái hậu.” Con ngươi Hiên Viên Diệp hơi lóe lên, nhưng rất nhanh buông thõng xuống, cực kì cung kính trả lời.

Mạnh Phất Ảnh cũng hơi ngẩn ra ,đối với lời nói của Nhu phi, Hiên Viên Diệp thật đúng là nói gì nghe nấy, ở trước mặt Nhu phi hắn luôn thuận theo như vậy, nếu không phải tận mắt thấy thì nàng thật không thể tin nổi.

“A, vị này chính là Thần y của Bắc Nguyên sao? Thật không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, tốt, tốt, thật sự là hậu sinh khả uý.” Nhu phi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ôn nhu cười khẽ. Trong giọng nói không chút nào che dấu sự tán thưởng.

“Nhanh nhanh vào đây xem bệnh cho Thái hậu đi.” Sau khi khen ngợi, Nhu phi mới vội vàng nói, ý bảo hạ nhân mang Mạnh Phất Ảnh vào.

“Ồ, hắn chính là Thần y trong truyền thuyết sao, quả thực chữa bệnh như thần sao?” Đầu lông mày Hoàng thượng hơi nhăn lại, hiển nhiên không tin tưởng cho lắm.

“Thỉnh phụ hoàng để Nhi thần mang Thần y vào.” Hiên Viên Diệp không buông tay, trực tiếp kéo Mạnh Phất Ảnh đi vào nội đường.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm cả kinh,Thái hậu là người biết rõ bộ dáng này của nàng, nếu nàng đi vào, Thái hậu thấy nàng nhất định sẽ vui vẻ, kích động, Hiên Viên Diệp giảo hoạt này nhất định sẽ xác định được thân phận của nàng . Nhưng lúc này không cách nào tránh hắn được, chỉ có thể kiên trì, cùng hắn đi vào, huống chi, trong lòng nàng cũng đang lo lắng cho Thái hậu.

Nhu phi không hiểu sao cả người khẽ run lên một chút, môi hơi hơi giật, nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà để Hiên Viên Diệp vào phòng ngủ của Thái hậu.

Khi vào phòng, Hiên Viên Diệp ôn nhu nói, “Thái hậu, Diệp Nhi mang theo Thần y Bắc Nguyên tới xem bệnh cho người đây.”

Thái hậu đã sớm nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng sau khi nghe được lời của hắn, lại sửng sốt một chút, theo bản năng đầu lông mày nhướn nhẹ, chuyển mắt nhìn về phía Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh.

Khi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh, Thái hậu đột nhiên kinh ngạc, đây không phải là Ảnh nha đầu sao? Khuôn mặt thật của Ảnh nha đầu bà tuy rằng chưa hoàn toàn nhìn thấy nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Ảnh nha đầu trở thành Thần y khi nào vậy ? Nhưng dù không phải Thần y, chỉ cần Ảnh nha đầu của bà trở về thì tốt rồi. Tuy trong lòng Thái hậu đang tràn đầy kích động vui sướng, nhưng lại đem sự kích động cùng vui sướng đó cực lực che dấu đi, chỉ vô lực nói, ” Bệnh này của Ai gia chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được…”

Mạnh Phất Ảnh nhìn Thái hậu suy yếu nằm trên giường, mũi liền có chút khó chịu, mà nghe được lời này của Thái hậu, càng thêm đau lòng, càng thêm thương tâm.

Mạnh Phất Ảnh trog lòng dâng lên cảm giác mất mát, Thái hậu chẳng phải đã nhìn thấy khôn mặt thật này của nàng rồi mà, tại sao lại không nhận ra nàng?

Hay do người cố ý để cho những người khác xem ?

Khi Hiên Viên Diệp nhìn thấy trong mắt của Thái hậu chỉ có sự bình tĩnh cùng bất đắc dĩ, trong lòng cũng có chút sửng sốt, ẩn sâu vài phần nghi hoặc và ngoài ý muốn.

Bỗng khóe môi Nhu phi khẽ nhếch lên một chút, tuy nhiên lại lập tức nhẹ giọng nói, “Thần y, nhanh xem bệnh cho Thái hậu đi.”

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh kìm nén cảm giác muốn khóc, đi tới trước giường Thái hậu, thực tế nàng cũng không biết bắt mạch nên căn bản không nhìn ra Thái hậu rốt cuộc bị bệnh gì, hơn nữa vì tâm tình quá xúc động , nàng cũng không dám mở miệng hỏi một số chuyện, sợ mình chỉ cần mở miệng thôi sẽ bật khóc.

Khi tay nàng đưa về phía Thái hậu, Thái hậu lại lập tức cầm lấy tay nàng, khẽ run lên.Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu rõ, Thái hậu đã nhận ra nàng, có thể vì tránh những người khác, nên cố ý làm như không biết.

Nhưng rốt cuộc Thái hậu tránh ai? Trong phòng lúc này cũng chỉ có Nhu phi cùng Hiên Viên Diệp? Là tránh Nhu phi, hay Hiên Viên Diệp?

Thái hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó vô lực nói “Haiz, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, để cho Thần y tỉ mỉ xem xét cho ai gia.”

Nhu phi sửng sốt, đầu lông mày thoáng nhăn lại, nhưng cực kì thuận theo, từ từ lui ra ngoài, khi đi đến trước cửa, nói với Hiên Viên Diệp, “Diệp Nhi, lui ra thôi, không cần quá lo lắng.”

Hiên Viên Diệp cũng theo sau Nhu phi đi ra ngoài.

Đợi khi bọn họ đều rời khỏi, Thái hậu mới hạ giọng nói “Ảnh nha đầu, con rốt cục đã trở lại.” Lúc này trông tinh thần của Thái hậu đã khá hơn nhiều.

“Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh cũng nhịn không được nữa, mũi ẩn ẩn đau xót, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Nha đầu ngốc, Hoàng nãi nãi không phải không có chuyện gì sao, lúc con đến bệnh của Hoàng nãi nãi cũng tốt hơn rồi.” Thái hậu nhẹ nhàng vỗ tay của nàng, thấp giọng an ủi, trong thanh âm biểu lộ sự vui sướng, nhìn thấy Ảnh nha đầu trở về, tâm tình của bà tốt hơn nhiều rồi.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, trong lòng không khỏi có vài phần áy náy, nói vậy Thái hậu mấy ngày nay nhất định rất lo lắng cho nàng, lần này sinh bệnh nàng chỉ sợ cũng không thoát khỏi liên quan, lại thấp giọng nói, “Hoàng nãi nãi, thực xin lỗi, là Ảnh nhi không tốt, đều do Ảnh nhi…”

“Được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nếu đã trở lại thì không được rời đi nữa, ở lại cùng Hoàng nãi nãi đi. Ảnh nha đầu mỗi ngày ở bên ngoài, Hoàng nãi nãi lo lắng đến ăn cơm cũng không vô, ngủ cũng không được.” Thái hậu mượn cơ hội này nói, thật không hổ là Thái hậu, rất biết điều khiển người khác, bà đưa ra yêu cầu như thế lại lấy ngữ khí như vậy, làm cho Mạnh Phất Ảnh không thể cự tuyệt.

Mạnh Phất Ảnh hơi suy nghĩ, sau đó gật đầu khẳng định, “Vâng, Ảnh nhi sẽ không đi nữa, Ảnh nhi ở lại cùng Hoàng nãi nãi.”

Chẳng sợ bị Hiên Viên Diệp sẽ nhận ra, cho dù bảo nàng thừa nhận thân phận,cho dù Hiên Viên Diệp có tức giận như thế nào nữa thì nàng cũng sẽ không rời đi .

“Ừm, thế mới ngoan, về phía Diệp Nhi thì con cứ yên tâm, Hoàng nãi nãi sẽ nói với nó, nó chỉ tức giận chút thôi, sẽ không thật sự gây khó dễ cho con đâu.” Thái hậu cũng hiểu được lo lắng trong lòng Mạnh Phất Ảnh, lại nói, “Hoàng nãi nãi cam đoan sẽ không để cho nó xúc phạm con.”

Đầu lông mày Mạnh Phất Ảnh nhíu lại, ý này của Thái hậu là bảo nàng gặp mặt Hiên Viên Diệp sao? Như vậy Thái hậu đang tránh Nhu phi à?

Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa muốn đối mặt với Hiên Viên Diệp , mặc dù biết, hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, nhưng có thể kéo dài đến lúc nào hay lúc ấy, huống chi, nàng nghĩ, nếu thật sự phải gặp mặt Hiên Viên Diệp thì cũng phải theo bộ dáng cũ của Mạnh Phất Ảnh, chứ không phải bộ dáng bây giờ.

Lúc trước nàng không thừa nhận mà giờ lại thừa nhận, thì có khác gì là kẻ lừa gạt, huống chi, nàng cũng không muốn để cho những người khác biết bộ dáng chân chính của nàng.

Nàng càng ngày càng cảm giác được, Hoàng Cung này, có quá nhiều nguy hiểm, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Ngay cả Thái hậu mà cũng phải khôn khéo, cũng phải hành hành xử cẩn thận, huống chi là nàng.

Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút, sau đó thấp giọng nói,”Thái hậu, con không muốn gặp hắn nhanh như vậy, hơn nữa con muốn khôi phục bộ dáng trước kia mới xuất hiện trước mặt mọi người.”

“Ừm, như vậy cũng tốt.” Lần này, Thái hậu đáp ứng ngay, không hề do dự chút nào, kỳ thực bà cũng không muốn để cho Ảnh nha đầu để lộ khuôn mặt thật ra, trong lòng bà cũng có rất nhiều lo lắng tuy rằng bây giờ những lo lắng ấy vẫn còn chưa có chứng cứ xác thực, vẫn chưa quá chắc chắn.

“Nhưng Diệp Nhi thông minh như vậy chỉ sợ con sẽ không giấu nó được bao lâu.” Khi Thái hậu nhắc tới Hiên Viên Diệp, trong đôi mắt ẩn ẩn ý cười, đối với Diệp Nhi, bà tuyệt đối tin tưởng năng lực của hắn . Thật ra bà hy vọng cho 2 người bọn họ sẽ ‘’ chân chính’’ gặp nhau, như vậy bà cũng yên tâm hơn.

Mạnh Phất Ảnh hiểu ý Thái hậu, cảm thấy lời nói của Thái hậu rất đúng, trước tình hình này nàng rất khó có cơ hội rời đi.Thái hậu nói không sai, tuy rằng sáng hôm đó sau khi Hiên Viên Diệp phát hiện yết hầu nàng không giống như được làm giả nên không khẳng định thân phận của nằng giống như trước, nhưng nàng tin tưởng, theo như năng lực Hiên Viên Diệp, chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra thân phận của nàng.

Nàng không muốn hắn phát hiện ra thân phận của nàng , nàng cũng chưa muốn bại lộ bộ dáng chân chính xuất hiện trước mặt hắn, xuất hiện trước mặt mọi người.

Nàng cảm thấy Thái hậu cũng có ý nghĩ giống nàng, cũng thêm khẳng định Thái hậu biết chuyện gì đó, mà chuyện đó nhất định liên quan đến nàng, nhất định bất lợi cho hắn.

Hiện tại, quan trọng nhất là bệnh của Thái hậu, do vậy nàng muốn dùng thân phận bây giờ để có thể chữa bệnh cho Thái hậu.

Sau đó, Mạnh Phất Ảnh cùng các Thái y lúc trước đã kiểm tra cho Thái hậu cùng bàn bạc, dù sao, nàng cũng không hiểu về bắt mạch, mà bây giờ không có phương tiện kỹ thuật hiện đại, không thể kiểm tra được, nhưng những vị Thái y cổ đại này lại rất tinh thông bắt mạch linh tinh, do vậy Mạnh Phất Ảnh thập phần khiêm tốn thỉnh giáo bọn họ.

Trải qua một ngày thương thảo, Mạnh Phất Ảnh cuối cùng cũng kê thuốc dựa trên các chứng bệnh của Thái hậu, phải từ từ điều dưỡng, tuy rằng không thể hoàn toàn trừ tận gốc bệnh căn, nhưng sống thêm vài năm cũng không thành vấn đề, dù sao, Thái hậu cũng đã lớn tuổi rồi.

Sau khi Thái hậu uống xong thuốc, khí sắc rõ ràng khá hơn nhiều, đương nhiên cũng có hơn một nửa nguyên nhân bởi vì Mạnh Phất Ảnh trở về, tâm tình buông lỏng, vui vẻ nên tinh thần cũng tự nhiên tốt hơn.

Mạnh Phất Ảnh ban ngày sẽ ở Vĩnh Thọ Cung, buổi tối sẽ ở phòng mà Thái y viện chuẩn bị cho.

Vì bệnh của Thái hậu đã chuyển biến tốt đẹp nên các vị Thái y ở đây hết sức bội phục nàng, hết sức tôn trọng và nghe theo lời của nàng.

Nhưng không hiểu sao Mạnh Phất Ảnh luôn cảm thấy có một đôi mắt từ một nơi bí ẩn gần đó giám sát nàng, là một loại giám thị cực nguy hiểm, không biết rốt cuộc là loại người nào đang ‘’ để ý ‘’ nàng ?

Hiên Viên Diệp từ khi về tới Hoàng cung thì lại khôi phục bộ dáng lạnh băng như trước, không còn nói chuyện với bộ dáng lưu manh vui đùa như trước nữa.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Hiên Viên Diệp đều đến Vĩnh Thọ Cung, cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nhìn Mạnh Phất Ảnh vội vội vàng vàng, trong đôi mắt cũng nhàn nhạt ẩn chứa sự trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

Dù sao sau buổi sáng phát hiện yết hầu của Mạnh Phất Ảnh, trong lòng hắn vẫn không thể lý giải được vấn đề này, Tốc Phong đã trở lại, nhưng Lưu Nguyệt không trở về, vì trong khi nàng cùng người của Thái tử đánh nhau, hắn đã bị thương nên đã quay về tổ chức Săn Bảo dưỡng thương.

Hắn đặc biệt cho Tốc Phong đi hỏi Lưu Nguyệt, có thể làm giả yết hầu giống thật như đúc không.

Lưu Nguyệt trả lời là không có khả năng. Kỹ thuật dịch dung của Lưu Nguyệt, hắn tuyệt đối tin tưởng, trong giang hồ, tuyệt đối không có ai hơn, ngay cả Lưu Nguyệt cũng nói không thể, như vậy…

Mà khi trở về, biểu tình của Thái hậu cũng làm cho hắn cực kì thất vọng, hắn vốn cho rằng Thái hậu biết bộ dáng thực này của nàng, khi nhìn thấy nàng, nhất định sẽ vui sướng, nhưng một điểm phản ứng khác thường cũng không có, ngay cả mấy ngày nay, nàng ở cùng Thái hậu cũng không tìm thấy điều gì khác thường.

“Mẫu hậu, khí sắc của ngườii thật sự tốt hơn nhiều, thật không hổ là Thần y, quả thực có tài Diệu Thủ Hồi Xuân.” Hôm nay Nhu phi lại tới thỉnh an Thái hậu , vui vẻ nói, hào phóng khen ngợi Mạnh Phất Ảnh.

Hoàng Thượng cũng cực kì vui vẻ nhìn Mạnh Phất Ảnh, tràn đầy tán thưởng, “Đúng vậy, đúng là là Thần y thật sự, trẫm nhất định phải ban thưởng cho Thần y mới được.”

Hiên Viên Diệp ngồi ở một bên vẫn không lên tiếng, đang từng chút từng chút thưởng thức trà trong tay mình, giống như lần đầu tiên Mạnh Phát Ảnh nhìn thấy.

“Hoàng Thượng, người muốn thưởng cho Thần y như thế nào?” Nhu phi cười khẽ với Hoàng thượng, tùy ý hỏi.

Hoàng Thượng hơi giật mình, nhất thời ngây ngẩn cả người, lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh hỏi, “Thần y, ngươi muốn gì?”

Hoàng Thượng tôn trọng nàng nên hỏi nàng muốn cái gì ư?

“Theo ý kiến nô tì, tốt nhất là để Thần y ở lại Hiên Viên vương triều, phong cho Thần y một phong hào.” khóe mắt Nhu phi hơi cong lên, nụ cười càng thêm ôn nhu, nhưng lời của Nhu phi lại làm ọi người ở đây sửng sốt.

Ngay cả tay cầm chén của Hiên Viên Diệp cũng dùng nhiều sức hơn.

Mày của Mạnh Phất Ảnh hơi nhăn lại, không rõ Nhu phi rốt cuộc thật sự rất đơn thuần hay che dấu quá sâu, phong hào đâu có thể tùy tiện nói phong là phong? Ngay cả phụ thân của nàng, cũng phải trải qua nhiều năm nỗ lực, nhiều lần huyết chiến, vào mấy năm trước mới được phong Hầu vương .

“Phong hào sao có thể tùy tiện phong?” Sắc mặt Thái hậu cũng hơi trầm xuống, thanh âm yêu thương bình thường giờ cũng có chút tức giận. Nếu để cho Ảnh nha đầu được phong hào, lại cùng Diệp Nhi trở Vương phủ thì thật phiền toái. Hơn nữa Ảnh nha đầu bây giờ là nữ giả nam trang, làm không tốt chính là tội khi quân, Nhu phi là đơn thuần hay là ngốc, hoặc là…

Nhu phi ngẩn người, thân mình hơi rụt về phía sau một chút, hơi sợ hãi, cẩn thận nói, “Là nô tì suy xét không chu toàn, Thái hậu không nên tức giận, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”

Trong thanh âm mang theo sự ảo não cùng áy náy.

“Mẫu hậu, nàng là loại người nói nhiều chứ không có ác ý, người cũng đừng so đo cùng nàng.” Trên mặt Hoàng thượng tuy rằng cũng có vài phần bất mãn, nhưng vẫn mở miệng cầu tình cho Nhu phi.

“Được rồi, ai gia mệt mỏi, các ngươi đều lui xuống đi, để cho ai gia nghỉ ngơi.” Thái hậu hơi khoát tay bảo bọn họ rời đi.

Hoàng Thượng nâng Nhu phi dậy, ôm Nhu phi ra ngoài, nhưng Hiên Viên Diệp vẫn chưa đi, vẫn ngồi ở đó nhìn bóng lưng Nhu phi rời đi, xem ra tốc độ của hắn cần phải nhanh hơn mới được, cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ sinh chuyện.

Đến khi thân ảnh Nhu phi cùng Hoàng thượng hoàn toàn biến mất, hắn mới từ từ quay lại, nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, khóe môi khẽ cong, đột nhiên từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Vừa rồi phụ vương nói đến ban thưởng, thật sự là sơ sót của bổn vương, Thần y là do bổn vương mời tới, muốn thưởng cũng nên do bổn vương thưởng, Ngạo Lâm Sơn Trang có một suối nước nóng thiên nhiên, nghe nói, suối nước nóng kia đặc biệt có tác dụng, bổn vương mời Thần y cùng bổn vương đến đó một chuyến, cảm tạ thần y chữa bệnh cho Thái hậu, Thần y cũng có thể thuận tiện nghiên cứu công hiệu nước nóng ở đó.”

Biểu tình trên mặt hắn vẫn lạnh như băng, thanh âm cũng lạnh lùng giống như bình thường, không có quá nhiều tình cảm, nhưng tay cầm chén của hắn lại hơi cứng lại.Đây là cách thử trực tiếp nhất, hắn tin tưởng, dùng biện pháp này nhất định có thể kiểm tra có phải là nàng hay không .

Nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút khẩn trương, có chút sợ hãi đó không phải là nàng, dù sao lúc trước cũng có nhiều chuyện đều phủ nhận nhận định trong lòng hắn.

Mặc dù luôn luôn tin tưởng cảm giác của mình, nhưng lại không cách nào xem nhẹ những chứng cứ trước mắt.

Mạnh Phất Ảnh ngớ ra, những thứ trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Mời nàng đi tắm suối nước nóng ? Muốn cảm tạ nàng thì sao lại mời nàng đi tắm, hơn nữa lại là tắm cùng hắn ?

Hắn đây là đang cảm tạ nàng sao? Rõ ràng đang thử dò xét, đang chỉnh nàng.

Nàng biết, không đáp ứng là không có khả năng, không đáp ứng chứng minh ngươi chột dạ.Nhưng nếu thật sự tắm cùng hắn, tất cả ngụy trang của nàng không phải đều bị lộ hết sao?

Được, Hiên Viên Diệp, xem như ngươi lợi hại.

Khóe môi Thái hậu cũng khẽ nhếch lên, xem ra Diệp Nhi rốt cục không đợi được, bà thật không ngờ Diệp Nhi sẽ nghĩ ra chủ ý như vậy.

Lần này, xem Ảnh nha đầu còn có thể dấu diếm như thế nào.

Hai mắt bà từ từ nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, đã thấy Mạnh Phất Ảnh hơi hơi gật gật đầu, thấp giọng nói, “Vậy thì đa tạ nhã ý của Vương gia.”

Hiên Viên Diệp không ngờ nàng sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy,sâu trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, phần khẩn trương trong lòng cũng càng thêm rõ ràng, nhưng lại như cũ trầm giọng nói, “Được, bổn vương ngày mai sẽ đến đón ngươi.”

Mặc kệ như thế nào, hắn đều khó có khả năng lùi bước, mặc kệ phải hay không phải, hắn đều muốn đích thân chứng minh.

“Nha đầu, ngươi thật sự muốn cùng nó tắm suối nước nóng sao ?” Sau khi Hiên Viên Diệp khi rời đi, Thái hậu nhịn không được thấp giọng hỏi, khóe môi còn mang theo tia cười khẽ khác thường.

‘’Vâng ‘’Mạnh Phất Ảnh có chút áo não trừng mắt nhìn Thái hậu, nàng sao có thể không hiểu tâm tư của người. Lớn tuổi như vậy rồi, thế nhưng…

“Ha ha…” Thái hậu không cho là đúng, khẽ cười, “Chỉ cần Ảnh nha đầu không sợ, ai gia thật sự rất mong đợi.”

Haizzz, Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, nhìn nụ cười ái muội của Thái hậu, trong lòng càng thêm buồn bực, Thái hậu đương nhiên mong đợi bởi bà hận không thể đem Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp trói thành một khối.

Mạnh Phất Ảnh tất nhiên không có khả năng thực sự cùng Hiên Viên Diệp tắm suối, trừ phi nàng điên.

Mấy ngày nay nàng đều tính toán khôi phục bộ dáng trước kia xuất hiện trước mặt mọi người.Lúc trước nàng uống thuốc thay đổi giọng nói, mấy ngày nay không uống âm thanh cũng từ từ biến trở lại, do vậy hai ngày nay nàng rất ít nói chuyện, muốn nói chuyện cũng cố ý đè nén, khi trả lời Hiên Viên Diệp, nàng thực sự sợ hắn sẽ nghe ra.Cũng may Hiên Viên Diệp dường như có việc không yên lòng nên không hề phát giác ra.

Nàng biết, nếu nàng muốn dùng bộ dáng lúc trước xuất hiện trước mặt mọi người thì thân phận Thần y này ném cho ai bây giờ ? Thân phận này cũng không thể đột nhiên biến mất, vì bệnh của thái hậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, mọi người, bao gồm cả Hoàng Thượng, đều khó có khả năng để cho ‘Thần y’ rời đi.

Hơn nữa, nếu Thần y đột ngột rời đi, mà nàng lại xuất hiện vào đúng lúc này , khẳng định cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi, đặc biệt kẻ nào đó có tâm.

Hai ngày nay, nàng cảm thấy, người âm thầm giám thị nàng càng ngày càng chặt chẽ.

Do vậy, nàng đã sai Thanh Trúc đi tìm một người biết dịch dung, làm ra một mặt nạ giống nàng y hệt, khi nàng lấy thân phận thật thì Thanh Trúc dịch dung thành nàng bây giờ.

Thanh Trúc là người của Thái hậu bên cạnh mình, do vậy mấy ngày nay, Thái hậu gọi nàng ấy tiến cung cũng không có ai hoài nghi gì.

Thanh Trúc từ trước tới nay luôn bình tĩnh, lại biết võ công, rất quen thuộc nàng, mấy ngày nay cũng cực kì bắt chước bộ dáng khi là Thần y của nàng, do vậy sẽ ko lộ ra sơ hở gì, hơn nữa, với võ công của Thanh Trúc, nói không chừng có thể bắt được người luôn âm thầm giám thị nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Phất Ảnh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, nàng khôi phục bộ dáng Mạnh Phất Ảnh trước kia, thoa mặt đen sẫm, đổi lại nữ trang, lẳng lặng đứng ở một bên Thái hậu.

Mà Thanh Trúc đã dịch dung thành bộ dáng Thần y, đang kiểm tra cho Thái hậu, không thể không nói, Thanh Trúc bắt chước rất giống, hơn nữa vóc dáng Thanh Trúc cũng khá giống nàng, nàng cũng không nhìn ra được sơ hở gì.

“Nghệ Vương Gia đến.” Đúng vào lúc này, tiếng Thái giám đột nhiên truyền đến. Hiên Viên Diệp nói lời giữ lời, thật sự tới đón nàng cùng đi tắm suối.

Tuy hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, tuy đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe tiếng Thái giám truyền đến, thân mình Mạnh Phất Ảnh vẫn hơi cứng lại, mà khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp đứng ở cửa, tay nắm chặt, lòng bàn tay nàng rịn ra một chút mồ hôi.

Nàng không biết, kế tiếp Hiên Viên Diệp sẽ đối đãi với nàng thế nào? Nghĩ đến lần đó trong lúc hắn mơ hồ nói câu kia, trong lòng lại càng thêm khẩn trương. Mà lần đó, Hiên Viên Diệp chỉ đang hoài nghi nàng.

Hiện thời, dung mạo cũ của nàng đã trở lại, vậy chỉ sợ hắn…

Nhưng Thái hậu đã nói, người tuyệt đối sẽ không cho phép Hiên Viên Diệp làm càn, nếu Hiên Viên Diệp làm chuyện gì quá phận, Thái hậu sẽ ngăn cản, tuy nhiên Mạnh Phất Ảnh lại cảm thấy lời của Thái hậu không có nhiều sức thuyết phục.

Việc Hiên Viên Diệp muốn làm, người khác có thể ngăn cản sao?

Nhưng chuyện nên tới vẫn sẽ tới, nàng dù muốn tránh cũng không thoát.

Khi Hiên Viên Diệp thấy nàng, thân mình đột nhiên cứng đờ, bước chân cũng đột nhiên ngừng lại, đứng ở ngoài cửa, chỉ có đôi mắt chăm chú nhìn nàng.

Cũng chỉ chăm chú nhìn nàng như vậy, không nói gì, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, nhất thời làm cho cả đại sảnh nháy mắt trở nên yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta thở không nổi.

Trầm mặc thật lâu, thật lâu.

“Diệp Nhi, con tới thật đúng lúc, Ảnh nha đầu đã trở lại.” Thái hậu rốt cục nhịn không được, mở miệng nói, nhưng nhìn bộ dáng Hiên Viên Diệp, trong lòng cũng có chút bồn chồn, kế tiếp Diệp Nhi không biết sẽ làm như thế nào đây? Dù sao mọi chuyện là do Ảnh nha đầu đào hôn, dù là ai cũng không thể bình tĩnh mà chống đỡ.

Rốt cuộc Hiên Viên Diệp cũng bước vào cửa, từ từ đi vào bên trong, từng bước một hướng về Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt vẫn gắt gao khóa chặt Mạnh Phất Ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi