THẦN Y PHỤC THÙ!


"Kẻ này, không thể tuỳ tiện trêu chọc!"
Còn về phía Lăng Việt, sau đó hắn trở lại đại khách sạn Giang Châu nghỉ qua một đêm.

Sáng ngày hôm sau, như thường lệ rời giường đi ăn điểm tâm.

Tú Nhi cất bước đi tới, trên đôi chân dài của cô mặc một đôi tất màu da, đưa cho Lăng Việt một phần tư liệu.

"Thiếu chủ, đây là danh sách những người hôm qua ở buổi đấu giá quyên tặng."
Lăng Việt nhấp một ngụm nước trà súc miệng, nhận lấy bảng danh sách rồi nhìn lướt qua.

Khi ánh mắt của hắn rơi vào một cái tên, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Trong bầu không khí có chút tĩnh lặng làm cho Tú Nhi cảm giác trong ngực có chút khó chịu.

"Thiếu chủ...!Ngài...?"
Lăng Việt đem bảng danh sách để xuống bàn, lạnh nhạt hỏi:
"Bác hai của tôi, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Hồi bẩm Thiếu chủ, ba năm trước đây bác hai của ngài bị điều đến Yến Kinh làm việc, hiện tại cả gia đình của ông ấy đều định cư tại Yến Kinh!"
Lăng Việt nheo mắt lại, quang mang trong mắt chớp động.

"Tôi thật sự hiếu kỳ, năm năm trước đây, làm sao Hoa gia lại có thể biết sự tình trong nhà chúng ta.

Nếu như chỉ dựa vào Trần Bá Thiên, khẳng định là không có khả năng biết được.

Dù sao Trần Bá Thiên cũng không biết thân phận của mẹ tôi.


Cho dù là biết, ông ta cũng không biết chuyện Thiếu gia Hoa gia theo đuổi mẹ của tôi!"
Tú Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình:
"Thiếu chủ! Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi bác hai của ngài? Thế nhưng dù sao ông ta cũng là huynh đệ của cha ngài, làm sao có thể làm chuyện như thế được?"
Lăng Việt cười lạnh.

"Quyền lợi có thể làm con người mờ mắt.

Đừng nói là huynh đệ, dù có là máu mủ của mình, cũng không đáng giá nhắc tới! Bây giờ bác hai và chú ba, ai là không có cuộc sống xa xỉ? Còn ông nội của tôi thì sao? Là phải ở trong thôn dùng tiền trợ cấp của dân nghèo mà sống qua ngày, cô không thấy nực cười sao?"
Tú Nhi thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thương hại đối với Lăng Việt.

Cô không có được tình thương gia đình, nhưng đem so sánh với loại tình cảm gia đình này của Lăng Việt, so với không có như cô thì thật là đáng buồn.

"Thiếu chủ, ngài có muốn phái người đem ông ta bắt tới? Tỉ mỉ thẩm vấn một phen?"
"Không cần vội.Hai ngày nữa, là ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội! Cô lấy danh nghĩa của tôi, gửi hai tấm thiệp mời bọn họ đến."
"Vâng! Thiếu chủ!"
"Sau khi ăn xong, cô bảo Minh Thừa đi theo tôi một chuyến tới ngân hàng Giang Châu, đem những vật phẩm hôm qua trong buổi đấu giá về."
"Thiếu chủ, Minh gia sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi chỉ dạy cho Trương Văn Hách, nói sau này làm việc không để Thiếu chủ mất mặt."
Lăng Việt khẽ cười một tiếng
"Cái tên này thông minh ra không ít.

Nếu như thế, cô hãy cùng ta đi một chuyến đi!"
"Vâng, thưa Thiếu chủ."
Lăng Việt ăn hết điểm tâm, đổi một bộ quần áo khác đi xuống lầu.


Tú Nhi vẫn còn ở trên lầu thu xếp một ít đồ gì đó.

Không khéo, Lăng Việt mới vừa tới đến lầu một, vừa vặn gặp phải chú ba đang đi tới.

Ông ta dường như đi cùng với ông chủ của mấy cửa hàng đến khách sạn ăn cơm.

Nhìn thấy Lăng Việt, có chút giật mình.

"Lăng Việt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lăng Việt sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Thì tôi vốn ở chỗ này mà."
"Chi phí khách sạn lớn ở Giang Châu đắt như vậy, mày...!A đúng, tao nhớ ra rồi, hôm qua, Tiểu Tuyết nói với tao, mày với Mục gia tiểu thư Mục Y Nhân đang hẹn hò với nhau."
"Có liên quan gì với chú sao?"
"...."
Chú ba nhíu mày, hai tay đặt sau lưng, bày làm ra tư thái của bậc trưởng bối, nói:
"Lăng Việt, Dù sao tao cũng là chú ba của mày, mày nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng bậc trưởng bối! Nên nhớ việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ đâu!"
"Làm sao nào? Bây giờ ông mới nhớ ra ông là chú của tôi rồi? Là bởi vì tôi là cháu của ông? Hay là bởi vì, tôi là bạn trai của Mục Y Nhân?"
"Mày — —!"
Sắc mặt chú ba liền lúc xanh lúc trắng.

"Lăng Việt, mày thật không biết tốt xấu! Đừng tưởng rằng có Mục Y Nhân làm chỗ dựa thì có thể tùy ý làm bậy! Tao đã nói với mày, là cho người cha đã mất của mày một chút mặt mũi, nếu như không nể mặt của nó thì cho dù mày có là ông chủ tập đoàn cũng không xứng nói chuyện trước mặt tao!"
Lăng Việt gật gật đầu.

"Lời này tôi tin.


Dù sao bây giờ ông cũng là trưởng bối!"
"Hừ!!"
Chú ba nhẹ hừ một tiếng, chỉnh sửa lại quần áo, một mặt ngạo nghễ nói tiếp.

"Mày biết là tốt!"
Nhưng ngay sau khi ông ta vừa dứt lời tron, Lăng Việt trực tiếp vung bàn tay của mình đánh tới.

"Phành"!
Nương theo âm thanh vang lên, chú ba liền ngã xuống đất.

"Mày — —! Cái đồ mất dạy này, mày dám đánh tao?"
Chú ba ôm lấy mặt biểu hiện không thể tin.

Lăng Việt từ trong túi móc ra một trương khăn ướt, một bên xoa tay, một bên cười lạnh.

"Đánh ông là nhẹ, lần sau còn dám ở trước mặt tôi lên mặt ngông cuồng, tôi sẽ còn đánh ông.

Đánh cho đến khi gặp tôi không dám nói gì mới thôi!"
"Lăng Việt, xem như mày lợi hại! Mày nhớ kỹ cho tao, sự việc hôm nay không kết thúc dễ dàng như vậy đâu! Tao sớm muộn sẽ cho mày biết, kết quả của việc dám đánh tao ngày hôm nay!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.

"Tôi luôn sẵn lòng chờ ! Nhưng mà có chuyện khác nhắc nhở ông, bảy ngày sau là đại thọ 70 của ông nội, ông và bác hai tốt nhất ngoan ngoãn trở về, chúc thọ ông nội.

Nếu như không đến, hậu quả...!ông tự biết!"
Đang khi nói chuyện, Tú Nhi đã đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Lăng Việt.

"Thiếu chủ, đồ vật chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!"
Lăng Việt gật gật đầu.


"Chúng ta đi!"
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, chú ba ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta nắm chặt ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt, chửi bới nói:
"Tiểu Tạp chủng! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tao cho mày mặt mũi, mày ngược lại không biết tốt xấu, lại còn dám đánh tao! Mày chờ đó cho tao, sớm muộn cũng có một ngày, tao sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết không xong!"
...!
Lúc này bên trong ngân hàng tình hình vô cùng căng thẳng!
Mấy chục chiếc xe cảnh sát, đem ngân hàng Giang Châu bao vây thành mấy vòng, mấy con đường xunh quanh cũng đã được căng dây cảnh báo, cấm dân thường tiến vào trong.

"Những người ở trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, tranh thủ thời gian hai tay ốm ôm đầu, cút ra đây cho tôi.

Nếu còn không ra, thì các ngươi ở trong đó chờ chết đi!"
Đang la lối om sòm chính là một cô gái tóc ngắn mặc trên mình trang phục cảnh sát, tư thế hiên ngang.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ khiến cho không ít người thèm thuồng.

Nhưng mấy gã cảnh sát xung quanh, lại không có một cáidám nhìn lén cô .Hiển nhiên, thân phận của cô không tầm thường, mấy tên cảnh sát quèn làm sao có thể với tới.

Không bao lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến tới, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest Tây, Trên mình toát ra vài phần uy nghiêm.

"Quách Tử Di, chuyện gì xảy ra? Làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ngươi có phải muốn ta bị Thị trưởng mắng chết?"
Quách Tử Di nhún nhún vai.

"Cục trưởng, không trách tôi được ! Ai biết được tại Giang Châu của chúng ta sẽ xuất hiện một đám cướp? Bọn chúng giả dạng thành người hôm qua tham dự đấu giá từ thiện, cầm công chứng giả đến nhận lấy vật phẩm đấu giá, sau khi bị phát hiện lại tóm lấy mấy người làm con tin! Với lại trong tay bọn chúng còn có vũ khí nóng, tôi không điều người tới thì còn có cách nào khác sao?"
"Bọn đáng chết khốn kiếp này! đồ vật của Buổi đấu giá từ thiện cũng dám động! Quách Tử Di, cô thân là đội trưởng.

Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, những con tin bên trong và vật phẩm của buổi đấu giá từ thiện một người cũng không được chết một cái cũng không được thiếu! Thiếu một thứ, hoặc là chết một người, ta lấy cô ra hỏi tội!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi