THẦN Y PHỤC THÙ!


Khách sạn Giang Châu, Lăng Việt mở ra hai mắt, một đôi mắt sáng như sao, bắn ra hai đạo màu xanh thăm thẳm vào trong bóng đêm.

Tú Nhi đã sớm đứng ở bên cạnh lên tiếng nói:
"Thiếu chủ, Từ Long đã trở về, đang ở ngay khách sạn Từ thị!"
"Mấy người Trương Đạo Sơ bọn họ cũng đều ở đó sao?"
"Đi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đang đợi Thiếu chủ ra lệnh."
"Vậy thì...!Đi thôi."
...!
Lúc này, bên trong khách sạn Từ thị, bầu không khí dạ hội đang tưng bừng nhộn nhịp.

Được Từ Long giới thiệu, không ít phú hào Giang Châu đều ào ào vây quanh mời rượu Trầm Vạn Thông.

Trầm Vạn Thông không uống rượu, mà bên người có thư ký chuyên môn thay hắn ta uống thay.

Nhưng không có ai dám tùy tiện nói gì.

Tây Bắc Vương ba chữ, đã có phân lượng lớn như thế rồi!
Tuy Từ Long thân là gia chủ Từ gia Giang Châu, sao lại có thể so sánh với Tây Bắc Vương, vẫn là chênh lệch không nhỏ.

Hai người nếu thật muốn so sánh, thì giống với một người là cô nhi không có cha không có mẹ.

Mà một người lại giống như con em quý tộc, sau lưng có là cao nhân phù hộ!

Lần này, nếu không phải Không Động muốn thu phục Từ Long, mượn nhờ tay Từ Long khống chế toàn bộ Giang Châu, chỉ sợ Trầm Vạn Thông cũng sẽ không khách khí với Từ Long như vậy.

Sau khi đi chúc rượu một vòng, Từ Long khoát khoát tay,đuổi khéo mấy người phía sau muốn đến tiếp tục mời rượu, sau đó lôi kéo tay Trầm Vạn Thông, hướng tới một đám người phía sau đi đến.

"Trầm huynh đệ, tôi dẫn cậu đi xem huynh đệ dưới trướng của tôi.

Về sau tôi còn muốn đem mấy người bọn họ đưa vào Không Động, tu võ tập đạo.

Đến lúc đó, mong rằng Trầm huynh có thể chăm sóc bọn họ nhiều hơn một chút."
"Từ huynh cũng không cần khách khí với tôi, tôi đã nói rồi, người nhà của huynh, cũng là người nhà của tôi, tôi làm sao có thể sẽ bạc đãi bọn họ được chứ?"
Khuân mặt già nua của Từ Long cười làm những nếp nhăn bên trên mặt giãn ra.

"Tốt tốt tốt, lão nhị, lão tam, mấy người các ngươi đến đây, mau dẫn lấy bọn nhỏ tới bái kiến Tây Bắc Vương."
Mấy người vừa được gọi tên ào ào tiến lên cùng nhau hướng về Trầm Vạn Thông cúi đầu mời rượu.

Lúc này, Từ Long không khỏi nhíu mày, trên mặt nghi ngờ nói:
"Cái thằng bé Bắc Thần kia đi nơi nào rồi? Tại sao không trông thấy nó?"
Mấy người nhìn nhau, nói:
"Lão gia Bắc Thần có chút không thoải mái, cho nên ở phía trên phòng nghỉ ngơi, không đi xuống."
Từ Long bỗng nhiên nổi giận!
"Đồ hỗn xược Có chút không thoải mái thì có thể không xuống? Nó không biết buổi tối hôm nay là ngày gì? Huống hồ, Tây Bắc Vương ở đây, nó giám không để mặt mũi ta ra gì sao! Bắt nó xuống đây!"
"Vâng!"
Rất nhanh, Từ Bắc Thần liền bị người gọi xuống, cậu ta cúi đầu, đi đến bên cạnh bên người Từ Long, một mặt xấu hổ nói:
"Ông nội cháu xin lỗi."
Từ Long xanh mặt hỏi:
"Ngươi cúi đầu xuống làm gì? Ngẩng đầu lên."
Từ Bắc Thần chậm rãi ngẩng đầu, nửa bên mặt sưng lên giống như đầu heo, xem cực kì khôi hài.

Nhưng Từ Long lại trừng to hai mắt.

"Mặt của ngươi, chuyện gì xảy ra?"
Từ Bắc Thần đỏ mặt, ánh mắt có chút né tránh.

"Buổi trưa hôm nay, có người ở trong khách sạn gây nháo, sau đó...!cháu đi ngăn lại, kết quả bị người ta đánh!"
"Cái gì? Ngay tại Giang Châu, thế mà còn có người dám cả gan đánh cháu trai Từ Long ta? Là ai đánh? Sao không bắt hắn lại?"
Mặt Từ Bắc Thần càng thêm đỏ.

"Người...!Người lại chạy mất! Nhưng mà cháu đã phái người đuổi theo tra xét!"
"Cái gì? Mày...!mày đúng là ngu dốt! Ngày bình thường rất thật thông minh, hôm nay làm sao lại không dám ho lên một tiếng? Làm cho ta với Từ gia mất mặt ngay trước mặt Tây Bắc Vương, ta thật muốn đánh chết mày!"
Nói xong, ông ta liền đưa bàn tay lên, định đánh một phát vào khuôn mặt đang sưng phù lên của cậu ta!
Trầm Vạn Thông liền vội vàng tiến lên giữ chặt tay của ông ta.


"Từ lão ca, hậu sinh vãn bối khó tránh khỏi có chút sai lầm.

Từ lão ca bớt giận, tối nay hãy lấy đại sự làm trọng!"
Từ Long lạnh hừ một tiếng.

"Lần này nể mặt Tây Bắc Vương, ta tha mày một lần, còn không mau cám ơn Tây Bắc Vương?"
"Cảm...!Cám ơn Trầm gia."
Trầm Vạn Thông cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay.

"Không có việc gì, đi ra phía sau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Người đâu, tìm cho cậu ta hai khối đá lạnh chườm lên."
Từ Long lắc đầu.

"Mấy đứa cháu này của tôi, không biết tranh giành! Về sau nếu tôi già lẩm cẩm, mong rằng Trầm huynh có thể chiếu cố một chút miễn cho bọn ngu xuẩn này, bị người ngoài khi dễ."
"Từ huynh khách khí.

Chỉ cần ngươi đem Giang Châu, hiến cho Không Động, Không Động tự sẽ chiếu cố đến Từ gia! Về sau cho người tiến nhập bồi dưỡng được một hai người cao thủ, quét ngang Giang Châu xem ai dám khi dễ Từ gia ông?"
"Đúng, Trầm huynh đệ nói không sai, giờ tôi sẽ đi tuyên bố."
"Đi thôi."
Hai lão hồ ly, nhìn nhau cười một tiếng, Từ Long hai tay đặt sau lưng, mấy đứa con cháu liền đi theo sau, đi đến chỗ trên đài cao đã sớm bố trí.

Ông ta ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, phía dưới đang ầm ĩ sập sình, nhanh chóng an tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn lên phía ông ta.

Từ Long nhìn lướt mọi người phía dưới, khóe miệng giương nhẹ, biểu hiện vô cùng đắc ý!

Phấn đấu cả một đời, có thể xưng bá một châu, xem khắp giang hồ, Từ Long hắn cũng như là người có địa vị!
Trăm năm về sau, cái tên Từ Long này, cũng được tiếp tục lưu truyền xuống!
Bởi vì từ nay về sau, Từ Long đã không còn là Từ gia Giang Châu.

Mà chính là Giang Châu Vương!
Nghĩ tới đây, ông ta thêm hăng hái, cả người dường như đều trẻ đi mấy tuổi vậy.

"Tối nay ở chỗ này, có con cháu Từ gia, cũng có các phú hào to nhỏ khắp Giang Châu! Có thể nói, hiện tại tinh anh chèo chống Giang Châu khắp mọi nơi đều hội tụ ở nơi này!"
"Nhưng Từ Long tôi hôm nay, mời các vị tới đây, không phải là để tôi bày tiệc mời khách, cũng không phải là để nghênh đón Tây Bắc Vương đến! Mà chính là có một chuyện trọng yếu muốn tuyên bố!"
Mọi người nhìn nhau, tiếng ồn ào nghị luận vang lên.

Từ Long nhìn thấy phía dưới vang ong ong, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Phóng mắt khắp toàn bộ Giang Châu, có ai có thể giống ông ta như vậy? nói có mấy câu, liền có thể để các nhân vật trọng yếu khắp Giang Châu, khiếp sợ cùng tò mò.

Cũng chỉ có Từ Long, dậm chân một cái, liền có thể để Giang Châu lung lay dữ dội!
Thực lực như thế,Từ Long muốn phải khiêm tốn cũng khiêm tốn không được.

Nhân sinh như thế, còn cầu mong gì?
Nghĩ tới đây, ông ta lại lần nữa ho nhẹ một tiếng, khoát khoát tay, đè xuống thanh âm của mọi người, nói:
"Kể từ hôm nay, Từ Long tôi cũng là đệ tử thế tục của phái Không Động Tây Bắc! Không Động phong tôi làm Giang Châu Vương! Từ nay về sau, sự việc thế tục to nhỏ ở Giang Châu đều do tôi quản lý! Mà Giang Châu từ nay về sau, cũng là môn hạ phái Không Động! Những phú hào to nhỏ các ngươi, từ nay về sau, đều có họ có tên, tất cả mọi người là đệ tử đệ Không Động!"
Lời vừa nói ra, nhất thời đưa tới một trận sóng to gió lớn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi