THẦN Y PHỤC THÙ!

Chương 75

Trương Văn Hách ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo lại với nhau, châm một điếu thuốc lá, lộ ra bộ dáng đại ca.

“Tôi vừa mới nghe ông nội nói, anh là Thiếu chủ gì gì nhỉ?”

Lăng Việt khẽ nhíu mày.

Tuy nói hai người tuổi tác tương tự nhau nhưng tính khí của cậu ta rõ ràng là tính khí của một đứa trẻ, nói chuyện cũng có chút ngông cuồng.

Điều này khiến hắn hơi có chút không vui, Tú Nhi ngược lại là thay hắn mở miệng nói:

“Thiếu chủ nhà tôi là Quỷ Cốc thiếu chủ, cậu nói chuyện phải tôn kính một chút!”

Trương Văn Hách cười ha ha, gạt tàn thuốc xuống mặt đất.

“Được được được, ai bảo các vị là khách quý của Trương gia chúng ta cơ chứ? Người đâu, đến pha trà cho vị thiếu chủ này.”

“Thiếu gia, lão gia vừa mới pha trà cho vị công tử này rồi ạ!”

“Chút chuyện này thì tính là gì chứ? Lập tức đem hai lạng trà ngon của ông nội đưa đây cho tôi!”

“Vâng!”

Thị nữ rất nhanh chóng pha thêm một bình trà mới, Trương Văn Hách bưng lên một chén, cười nhạt nói:

“Trà này có tên Đại Hồng Bào là đặc sản của núi Vũ Di, mà lại là ở trong đó là trà toàn bộ đều là hàng cực phẩm, để được loại trà cực phẩm này thì phải trải qua mười tám công đoạn chế tác mới được. Người bình thường không có phước uống nó đâu cậu nếm thử đi nào, mùi vị cũng không tệ. Nếu như ra khỏi của của Trương gia chúng tôi, đoán mấy người cũng không có cơ hội để uống đâu!”

Nói xong, cậu ta hung hăng uống một hớp lớn, hai mắt híp lại, trên khuôn mặt toát ra một vẻ say mê.

“Thơm quá! Loại trà ngon này khi uống cũng không giống nhau, uống một ngụm, răng môi lưu lại hương thơm thông đến bên trong ruột. Haizz, tại sao anh lại không uống? Anh uống nhanh đi, loại trà này của ông nội tôi chỉ cho tôi có hai lạng mà thôi, giá trị cũng không nhiều lắm, chỉ có 10 triệu thôi, đừng lãng phí!”

Lăng Việt im lặng không nói, nhưng mà Tú Nhi thì là nhẫn nhịn nửa ngày cũng nhịn không được mở miệng nói:

“Trà này… xưa nay Thiếu chủ nhà chúng tôi không uống, chỉ là dùng để ngâm chân”

Trương Văn Hách đang đắc ý uống trà, nhưng khi nghe được lời này đã lập tức phun ra ngoài.

“Phốc — —! Khụ khụ khụ…!”

Cậu ta ho khan mấy lần, không ngừng đấm ở ngực, khuôn mặt đỏ lên vì bị sặc!

“Cô — —! Cô mới vừa nói cái gì? Ngâm chân sao? Cô đang lừa gạt ai đây hã? Cô có biết giá cả của một chén trà này không hã? Chỉ một chén này nếu không có 10 ngàn, cô đừng mong uống được!”

“10 ngàn mà thôi, rất đắt sao?”

Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi nhăn lại, một mặt không hiểu hỏi.

Mà Trương Văn Hách nghe được nói lời ấy, không khỏi có chút mắt trợn tròn.

10 ngàn đối với bọn hắn những kẽ được sinh ra trong gia đình giàu có mà nói, hoàn toàn chính xác không coi là nhiều, nhưng cũng phải xem xét cái tên Lăng Việt sinh ra từ xó xỉnh nào mới được!

Nhưng đây chỉ là một ly trà !

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi