THẦN Y QUÝ NỮ: CƯNG CHIỀU THẤT HOÀNG PHI

Edit+ Beta: Quả Đào Mật

Quý Như Yên chế xong thuốc giải, liền mang theo Cật Hóa rời khỏi không gian của mình.

Về đến bên người Lạc Thuấn Thần, sau đó mọi người nói mấy câu rồi tự đi nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Quý Như Yên ngẩng đầu lên nhìn nhìn bầu trời, thấy sắc trời có chút mờ tối, xem ra sắp mưa to rồi.

Lạc Thuấn Thần ngồi bên cạnh, vừa thấy nàng tỉnh, "Nàng đã tỉnh,ăn trước một chút gì đi."

Nói xong, bưng một chút thịt canh, và mì tới.

" Ai nấu vậy?"

"Đương nhiên là ta nấu rồi."

Lạc Thuấn Thần vương tay cưng chiều xoa tóc nàng, cười nói.

Quý Như Yên có chút ngoài ý muốn, "Chàng cũng biết làm mì à?"

"Ưh, lần trước nàng nói thích ăn mì, nên ta liền học cách nấu."

Lạc Thuấn Thần gật đầu.

Quý Như Yên sửng sốt một chút, đột nhiên mạo một câu, "Thuấn Thần, ta phát hiện, chàng như thế này, nếu ta còn không động tâm với chàng, thì có vẻ không công bằng rồi!"

"Nhưng nàng vẫn chưa từng động tâm."

Lạc Thuấn Thần chớp mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng.

Quý Như Yên đảo cặp mắt trắng dã, cái này có thể trách nàng sao?

Ai bảo bọn họ cưới nhau đều là lợi dụng lẫn nhau, rồi đều có sự đòi hỏi với bên kia?

Hai người căn bản cũng không phải là yêu đương tự do, làm sao nàng có thể động tâm, sau đó ngây ngốc mang thân thể và trái tim mình nộp ra?

Nàng không phải là người như vậy, nàng căn bản không thể động tâm được?

Không để ý đến Lạc Thuấn Thần đang cố gắng giả vờ đáng thương nữa, nàng vội vàng rửa mặt một chút, sau đó nhanh chóng giải quyết đồ ăn, lúc này mới hỏi, " Chỗ Ngũ ca đã sắp xếp xong chưa?"

"Yên tâm đi, ngũ ca làm việc rất có chừng mực, sẽ không làm hỏng chuyện của chúng ta."

Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình chịu trách nhiệm đi do thám tình hình,xem những vùng ven sườn núi Hưng Dương có bao nhiêu nhân mã, sau đó họ mới xắp xếp nhân thủ, trực tiếp đi lên tấn công.

Để khiến một kích này trở thành công kích có sát thương lớn nhất, Túc Thân Vương và Lạc Thuấn Thần đã xắp xếp không ít nhân thủ,chỉ vì công kích này, có thể khiến cho Lạc Thuấn Thần và Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình đều giành được chiến công.

Sau khi tiêu diệt được San Quốc, bọn họ đều có thể được phong vương.

Kể từ khi Túc Thân Vương nhận lời Quý Như Yên, thì xem như mọi chuyện đã hoàn thành được hơn phân nửa.

Quý Như Yên gật đầu, "Vậy là ngày mai hành động?"

"Vâng."

"Túc Vương thúc có nói khi nào bắt đầu tấn công không?"

"Có lẽ là giờ Mão(*) rạng sáng xuất phát, giờ Mão tam khắc(*) phát động công kích."

*giờ Mão: 5h sáng

*giờ Mão tam khắc: 5h45 sáng

"Ta có chút chuyện muốn nói với Túc vương thúc, chàng có muốn đi cùng hay không?"

Quý Như Yên dò hỏi Lạc Thuấn Thần.

Lạc Thuấn Thần có chút ngoài ý muốn, "Chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì, thì sau khi gặp mặt rồi nói."

Quý Như Yên cố tình thần bí, lôi Lạc Thuấn Thần cùng đi ra ngoài tìm Túc Thân Vương.

Túc thân vương đang ở trên một tảng đá lớn, nhìn ra xa xung quanh, nhìn hướng gió, bỗng có loại linh cảm xấu.

Thời tiết như vầy, sợ rằng đêm nay sẽ có một trận mưa lớn.

Lúc bọn họ xuất phát, đều không mang đồ tránh mưa, nếu như xảy ra mưa to mà nói, thì hành động của bọn họ, chỉ sợ sẽ gặp trở ngại.

Sắc mặt của Túc thân vương vô cùng nặng nề, lúc Quý Như Yên đến, liền trực tiếp gọi Túc Thân Vương, "Túc Vương thúc, Như Yên có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không?"

"Cháu nói đi?"

Túc thân vương nhìn nàng, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Lúc này Quý Như Yên này mới chậm rãi nói, " Nỏ Gia Cát thần có thần uy rất mạnh, thế nhưng quân số biên cảnh tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi vạn quân, chúng ta có thể cho bọn hắn một đòn thật mạnh, cũng không thể tổn thương được nhiều người. Cháu định tự mình đi đến núi Hưng Dương của San Quốc một chuyến, sau đó sử dụng một chút phấn độc. Ít nhất để cho từng người trong bọn hắn không còn sức chiến đấu, mới có thể bảo đảm chúng ta, sẽ mang đến cho bọn hắn những tổn thương lơn hơn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi