THẦN Y TÁI SINH


Chu Tâm nhìn thấy gương mặt của người thử test mỹ phẩm thì càng cảm thấy chột dạ, rõ ràng hắn chỉ chỉnh tỉ lệ lệch một chút mà thôi, sao gây ra hậu quả thế này.
Mỗi lần các trung tâm nghiên cứu ra sản phẩm mới, thành phẩm đều sẽ được những người chuyên test mỹ phẩm đến thử, chi phí khá cao.
Tuy vậy, nhưng trước giờ cùng lắm chỉ là kích ứng quá mức, không hề có chuyện như thế này.
Hiện tại hắn ta chỉ có thể cắn chặt việc công thức là của Giang Lâm mà thôi, dù sao trong mắt hắn Giang Lâm chỉ là một tên hộ lý quèn mà thôi.
“Không thể! Hộp kem này sai tỉ lệ… Chưa kể…”
Nói đến đây Giang Lâm nhíu mày nhìn Chu Tâm.
Ánh mắt của anh sắc bén nhìn về phía hộp kem trên tay hắn ta.
“Chưa kể, đây là vết thương do hợp chất khác tạo thành.”
Nhìn gương mặt sưng phồng kia, cùng mùi kem, anh đoán được nguyên nhân.
Chỉ là hiện tại cô gái kia cảm thấy tức giận không thôi, mà Chu Tâm thì chăm chắm đổ thừa do kem.
“Tôi không quan tâm.

Nhìn đi, mặt tôi các người đền được không?”
Lâm Ánh Viên cảm giác nóng rát trên mặt vô cùng khó chịu, lại nghĩ tới lúc thấy gương mặt mình trong gương, cô ta lại càng gấp hơn.
“Trước khi thử sản phẩm cô chắc chắn là không dùng gì khác? Để mặt mộc hoàn toàn? Đã xử lý sạch?”

Giang Lâm nhìn cô chất vấn.
“Này, anh kia, anh ám chỉ gì chứ? Là sản phẩm các người có vấn đề giờ lại đổ là tại tôi sao?”
Cô ta tức giận, đang cho rằng Giang Lâm là muốn tẩy trắng cho công ty mình.
“Cô bình tĩnh, tôi sẽ chữa lành cho cô.”
“Anh nói chữa là chữa được? Hay là muốn đẩy trách nhiệm?”
Lâm Ánh Viên vẫn không muốn, ít nhất cô đang nghĩ bản thân sẽ được một khoản tiền lớn bồi thường.
Trước giờ không phải thế sao?
Các công ty lớn nếu có vấn đề họ sẽ bịt miệng người khác bằng cách này, sao ở đây lại như thế?
Cô ta cũng có kinh nghiệm nhiều năm trong công việc đi dùng thử các sản phẩm ngoài da này.
Chút ít cũng hiểu được!
“Nếu tôi không thể làm gương mặt cô hết sưng đỏ, tôi chịu trách nhiệm bồi thường.”
Giang Lâm nhanh chóng nói.
Cuộc đối thoại quá nhanh, mọi người ở đây vẫn chưa kịp phản ứng.
“Anh Giang này, tôi nghĩ anh không nên tiếp tục, sẽ gây rắc rối cho chúng tôi.”
Chu Tâm lên tiếng, dáng vẻ như chỉ có hắn mới có thể giải quyết.
“Cô này, tôi là Phó phụ trách ở đây, tình trạng của cô tôi sẽ xử lý và có bồi thường.”
Hắn quay sang người phụ nữ, dùng giọng điệu của một người quan trọng nói với cô ta.
Hứa Vân lúc này nhìn Giang Lâm nhẹ giọng nói.
“Anh nắm được bao nhiều phần trăm chữa khỏi cho cô ta.”
Dưới góc độ y khoa, Hứa Vân thấy rõ vết phồng kia e rằng sẽ để lại sẹo, dù chữa trị hết và qua nhiều lần thẩm mỹ cũng không dám chắc là khỏi hoàn toàn.
Giang Lâm lại tự tin chữa khỏi khiến Hứa Vân có chút bất an, nhưng nhớ tới những lần anh trị khỏi bệnh lạ, còn có thể chữa trị tâm lý cho mình.
Lại nghĩ dù sao anh cũng là chồng của cô.
Vậy thì cứ tin tưởng thêm một lần xem sao.

“Nắm chắc.”
Giang Lâm khẳng định, ánh mắt tự tin nhìn cô.
“Hứa tổng, tôi nghĩ cô nên nhìn rõ tình hình, vết phồng kia có thể chữa sao?”
Chu Tâm nhìn thấy Giang Lâm cùng Hứa Vân thảo luận thì lo lắng cô sẽ giao quyền cho Giang Lâm.

“Cái gì chứ? Không thể chữa khỏi? Các người đây là ý gì?”
Lâm Ánh Viên tức giận, lại hoảng sợ vì nghe nói gương mặt không thể chữa.
Dù sao cô ta là phụ nữ, gương mặt không hoàn chỉnh thì sao nhìn người chứ?
“Cô gái, cô yên tâm.

Chúng tôi sẽ tìm mọi cách chữa trị cho cô, ngoài ra sẽ bồi thường cần thiết.”
Chu Tâm biết bản thân lỡ lời, đành phải chữa cháy.
“Ngu ngốc.”
Nhìn dáng vẻ Chu Tâm, Giang Lâm lạnh nhạt nói.
Các nhân viên nhìn thấy Chu Tâm làm chuyện hồ đồ thì càng chán ghét, chỉ là bọn họ thấp cổ bé họng cũng không dám chống lại.
Nếu không, kẻ thù dai như Chu Tâm thì bọn họ sẽ mất việc, dù sao ở đây đãi ngộ khá tốt.
Ngoài Chu Tâm ra, thì Hứa Vân cùng mọi người khá dễ nói chuyện, không tới mức quá khó chịu.
“Anh nói gì?”
“Cô để tôi chữa trị trước, nếu không để qua lát nữa thì không ai chữa được cho cô.

Tôi cam đoan nếu không chữa khỏi sẽ chịu trách nhiệm.”
Giang Lâm trực tiếp bỏ qua Chu Tâm, nói chuyện với Lâm Ánh Viên.
Cô ta ban đầu muốn phản đối, nhưng nghĩ tới nếu gương mặt không chữa trị khỏi thật thì quá toang.
Lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Giang Lâm.
Nội tâm cô ta không hiểu sao lại buông lỏng gật đầu.

“Được.”
“Ở đây có phòng trống chứ?”
Giang Lâm nhìn Hứa Vân hỏi.
“Có.

Mọi người chuẩn bị phòng theo yêu cầu của anh ấy đi.”
Chỉ chờ Hứa Vân đồng ý, mọi người đều đồng loạt làm theo, ai cũng tất bật.
“Chuẩn bị những thứ thuốc này cho tôi.”
Giang Lâm đưa cho cô nhân viên lúc nãy lên tiếng bênh vực mình một tờ danh sách.
Cô gái ngẩng người nhìn anh, sau đó gật đầu rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Theo tôi vào phòng bên kia.”
Hứa Vân lên tiếng, dẫn Giang Lâm cùng Lâm Ánh Viên qua phòng trống đối diện.
“Hứa tổng….”
Chu Tâm định lên tiếng, nhưng sau đó lại bị Hứa Vân quăng cho ánh mắt cảnh cáo, sau đó đành im lặng đi theo.
Ánh mắt hắn hung ác nhìn Giang Lâm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi