THẦN Y THÁNH THỦ

- Cậu, cậu nói gì!

Hai người đứng trước mặt Triệu Chí nháy mắt ngây người, Triệu Chí đứng sau họ, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, nếu không phải Trương Dương đông người, chỉ sợ gã đã chửi ầm lên.

- Vị tiên sinh này, nói rõ một lần nữa là tôi không ác ý, anh thật sự mắc bệnh!

Trương Dương im lặng, nói xong câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quặc.

Hắn có thể hiểu tâm trạng của người đối diện lúc này, nếu đổi lại là hắn, đột nhiên có người ngăn mình lại, nói mình có bệnh, tâm tình của hắn cũng sẽ chẳng thể nào tốt được.

Tiếc là, dù là ở kiếp trước hay ở hiện tại, tiếp xúc giữa Trương Dương với bệnh nhân đều là bị động, hoặc chẳng hạn là tình hình khẩn cấp như kiểu Tần Chính, trước giờ thực sự hắn chưa từng chủ động đi tìm bệnh nhân, giúp người ta chữa bệnh, hắn cũng không biết nên nói thế nào thì tốt.

Đừng nói hắn, hầu hết các bác sĩ hẳn đều không làm chuyện thế này.

Bác sĩ trị bệnh cứu người, không phải nhân viên bán hàng tới tận cửa tiếp thị, làm sao có thể chủ động đi tìm khách hàng, từ xưa đến nay, đều là ai có bệnh, trực tiếp đi bệnh viện tìm bác sĩ khám bệnh, sau đó chữa bệnh, bác sĩ chủ động đi tìm bệnh nhân, có thể nói là rất ít.

Tuy nhiên hiện tượng này không phải không có, trước kia bọn giang hồ bịp bợm cũng thích dọa người như vậy, khi nào cũng phán câu anh có bệnh, phải tổn tài mới có thể thoát nạn, hiện nay xã hội ổn định, loại giang hồ bịp bợm như vậy gần như không có nữa.

- Tôi bệnh?

Triệu Chí không giận ngược lại còn cười, tay lặng lẽ nhấn di động bên hông, gọi điện đi, hai thủ hạ hiện tại của gã đều là nhân viên bình thường, không thể dùng sức mạnh với đám người Trương Dương được.

Sau Trương Dương là hai chàng thanh niên vạm vỡ, nhìn là biết không dễ chọc, rồi lại thêm đám Tần Dũng đã tới nữa.

Lúc Tần Dũng ra ngoài cũng đem theo vệ sĩ.

- Tiên sinh, tôi biết anh không chấp nhận được, nhưng anh thực sự mắc bệnh, mà còn là bệnh nặng!

Trương Dương bất đắc dĩ sờ mũi, tìm hơn một tiếng, hắn mới tìm được bệnh nhân thích hợp, người trước mặt mắc bệnh nặng, hơn nữa còn là bệnh nặng rất phiền phức.

Cũng may bệnh của gã vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến xấu, Trương Dương vẫn còn cơ hội giúp gã chữa trị, người này đối với Trương Dương mà nói, cũng là đối tượng thích hợp nhất cho cuộc tỷ thí ngày hôm nay.

- Được, cậu nói tôi mắc bệnh, rốt cuộc tôi bệnh gì, hôm nay ở con đường trung tâm này nói rõ cho tôi, đúng rồi, đây là số 320!

Triệu Chí lớn tiếng nói, gã là người thông minh, hiện tại điện thoại của gã đang mở, nghĩa là đang báo địa chỉ ra ngoài.

Gã là người có tiền, còn là một tỷ phú, Trương Dương đột nhiên đứng trước mặt nói gã mắc bệnh, còn đưa theo nhiều người như vậy, khiến bản năng đề phòng của gã trổi dậy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trương Dương khẽ thở dài, chậm rãi nói:

- Tôi nói, anh không cần lo lắng, cũng không cần phải sợ!

- Được, cậu nói đi, tôi không lo lắng, cũng không sợ hãi!

Triệu Chí cười lớn, gã tin Ngưu mập nghe điện thoại chắc chắn có thể nghe thấy mấy câu này, gã không nói, cũng báo địa chỉ, Ngưu mập sẽ biết rõ gã gặp phiền phức, nhất định sẽ tới trợ giúp gã.

Gã đang chờ người mình tới, dể tính sổ mấy tên trước mặt.

- Bệnh của anh, là khối u...

- U, sao cậu không nói tôi bị ung thư luôn đi?

Trương Dương mới nói ra, đã bị Triệu Chí cắt ngang, Triệu Chí còn tức giận la lối Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu, tâm tình của Trương Dương hắn có thể hiểu được, nếu đổi lại là hắn, bị người xa lạ nói mình bị u, hắn cũng không chịu được.

Đừng nói gã, chính là Tô Triển Đào và Tần Dũng, cũng trợn to hai mắt.

Tô Triển Đào còn kéo Trương Dương, nhỏ giọng hỏi:

- Trương Dương, anh ta bị u thật à?

- Đúng, nhìn thấy nốt ruồi không, chính là nó đấy!

Trương Dương nhỏ giọng trả lời, hiện nay hắn muốn làm thế nào để Triệu Chí tin mình, đồng ý để mình chữa trị cho gã, nếu bệnh nhân không đồng ý, hắn cũng không thể nào cưỡng ép được đúng không nào?

Trương Dương cũng không phải bác sĩ bệnh viện tâm thần, ở đó mới có chuyện cưỡng ép.

- Nốt ruồi cũng có thể là khói u sao?

Mắt Tô Triển Đào lại trừng to.

Tô Triển Đào không phải bác sĩ, không biết những chuyện này, tuy nhiên nốt ruồi anh ta đã thấy nhiều rồi, ngay trên người anh ta cũng có, chỉ có điều không to được như nốt ruồi của Triệu Chí thôi.

Nhưng dù có khủng bố thế nào, thì đó cũng là nốt ruồi, Tô Triển Đào xuất thân không chuyên căn bản không ngờ, nốt ruồi cũng sẽ trở thành khối u, hơn nữa còn là nốt ruồi trên mặt.

Sau khi giải thích cho Tô Triển Đào, Trương Dương quay đầu lại, nói với Triệu Chí:

- Tôi chỉ có thể nói, hiện tại nó là khối u, vẫn chưa chuyển biến xấu hoàn toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục, chưa đến một hai năm sau sẽ thực sự trở thành ung thư!

Giọng Trương Dương không nhỏ, câu nói lần này của hắn ai cũng nghe được.

Lúc nói trong lòng Trương Dương cũng có chút bất đắc dĩ, những lời này là sự thực, nhưng nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, rõ ràng đều không tin hắn, ngay cả Tần Dũng đi theo hắn mà cũng vậy.

- Mày mới bị ung thư đấy, khốn kiếp!

Triệu Chí bất chấp đối phương nhiều người hơn mình, tức giận, gã là người có tiền, bị người đi đường nguyền rủa bị ung thư, làm sao mà chịu được.

Trong lòng gã, Trương Dương kia đang nguyền rủa gã bị ung thư.

Hai thủ hạ vội ôm gã lại, tránh voi chẳng xấu mặt nào, không Triệu Chí mà hành động, hai anh chàng lực lưỡng kia cũng bước lên trước, lúc này mà động thủ bọn họ nhất định thua thiệt.

Không thể không nói, Tô Triển Đào nhất thời nảy sinh suy nghĩ, bỏ tiền mời vệ sĩ cũng có tác dụng nhất định.

Trương Dương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

- Tiên sinh, thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng, có phải da của ông thường xuyên bị lở, dùng thuốc cũng không ăn thua, sau đó nó tự khói, sẽ biến thành nốt màu đen?

Đang tức giận triệu chí đột nhiên sững sốt, hai người đang ôm gã cuối cùng cũng thở ra, cảm xúc của Triệu Chí cũng khôi phục.

- Đúng là có, rồi sao?

Triệu Chí gật đầu, trong lòng nghĩ, không phải mấy người này biết rõ về mình đấy chứ, cứ nghe người ta nói trước đã.

Gần cả năm qua, trên người gã đúng là có bị lở loét, rất ngứa, còn hơi đau, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê đơn thuốc, gã cũng uống, sau đó đôi khi khỏi, đôi khi vô dụng, nhưng sau đó chỗ lỡ loét sẽ tự khỏi.

Còn nữa, da chỗ đó thật sự hơi đen hơn những chỗ khác một chút.

Trương Dương lại hỏi:

- Còn nữa, nốt ruồi trên mặt anh, mấy tối gần đây hơi đau, nhưng không đau lắm!

- Tôi thừa nhận là có, làm sao cậu biết?

Triệu Chí thật sự kinh ngạc, da trên người gã có thể giải thích là người này cố ý nghe,ngóng những người thân của gã đều biết chuyện này, hơn nữa gã cũng có đến bệnh viện.

Nhưng chuyện nốt ruồi trên mặt bị đau, là chuyện gần đây, trừ gã ra, chẳng ai biết chuyện này.

Trương Dương khẽ thở dài, chầm chậm nói:

- Đây là biểu hiện bệnh của anh, nốt ruồi trên mặt anh là khối u, đây còn giai đoạn đầu, nếu để đến giai đoạn cuối sẽ phiền toái đấy!

- Nốt ruồi của tôi là khối u, sao tôi không biết? Nốt ruồi này theo tôi 40 năm nay, sao giờ cậu nói là khối u?

Triệu Chí đưa tay lên, chỉ vào nốt ruồi trên mặt mình, kêu lớn.

Trương Dương vừa mới nói bệnh trạng kia, còn khiến gã có chút tin tưởng, nhưng nói nốt ruồi là khối u, dù thế nào gã cũng không tin, đừng nói gã, ngay cả Tô Triển Đào đi theo Trương Dương mà cũng có chút hoài nghi.

Một nốt ruồi bình thường đột nhiên trở thành khối u, cái này đúng là làm người ta khó chấp nhận được.

- Thật, tôi là một bác sĩ, sẽ không lừa anh đâu!

Trương Dương lại thở dài, trong lòng bắt đầu nghĩ sao Cơ Hoành Quang lại nghĩ ra cái cách tỷ thí này, lúc này hắn thực sự cảm thấy khó xử.

Tuy nhiên đã đồng ý rồi, cuộc tỷ thí này hắn vẫn phải làm đến cùng, đây là bệnh nhân thích hợp nhất của hắn, không thể nào bỏ qua được.

- Được, cậu không lừa tôi, cậu nói đi, đây là u gì?

Triệu Chí vẻ mặt tươi cười, trong mắt còn mang tia đùa cợt, gã đang tính toán thời gian, từ lúc gã gọi điện tới giờ cũng được một lúc rồi, viện binh của gã cũng sắp tới.

Đợi người của gã tới, nắm quyền chủ động trong tay rồi ra tay cũng không muộn, giờ đến lúc đó gã phải hỏi xem, rốt cuộc Trương Dương có mục đích gì.

- Anh bị ung thư hắc sắc tố!

Trương Dương nhìn gã, chậm rãi nói, ung thư hắc sắc tố là ung thư da, tình hình Triệu Chí hiện nay là ung thư da giai đoạn đầu, hôm nay nếu không phải gặp được Trương Dương, một khi chuyển biến xấu, lúc đó mới thực sự nghiêm trọng.

- Ung thư hắc sắc tố, chưa nghe nói qua, các cậu đã ai nghe nói đến chưa?

Triệu Chí cười to, quay đầu lại, nhìn xem người của mình đến chưa.

Xung quanh đã có người vây xem, rất nhiều người cũng bàn luận, giờ là năm 98, chưa chiếu bộ phim "Phi thành vật nhiễu" (If You Are the One ), không như sau này vì có bộ phim đó, khiến nhiều người biết về chứng bệnh này.

Thậm chí nhiều người đứng quanh, cũng chưa từng nghe nói về căn bệnh này.

Điều này làm Trương Dương cảm thán, khiến thức y học thông dụng còn chưa đủ.

Trương Dương nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, bên cạnh có một hiệu sách, đây là chợ y dược, hiệu sách ở đây, chắc chắn không thể thiếu sách về bệnh ung thư.

Kỳ thực ung thư hắc sắc tố cũng không phải bệnh hiếm, rất nhiều sách giới thiệu, trong tiệm sách này, chỉ cần hắn tìm được sách giới thiệu về căn bệnh này, thì cũng không cần phí sức giải thích nữa.

Nghĩ đến đây, Trương Dương ngẩng đầu, chỉ vào hiệu sách bên cạnh nói:

- Tiên sinh, tôi nói anh không hiểu, vậy đi, ở đây có hiệu sách, chúng ta vào hiệu sách, tôi lấy tài liệu cho anh xem, anh sẽ hiểu được những gì tôi nói đúng không nào?

Triệu Chí vốn muốn lắc đầu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy hiệu sách có số 320, gã vừa báo địa chỉ không phải là ở đây sao, nghĩ lại, gã cũng đồng ý.

Trong tiệm sách có nhiều người, không phải sợ mấy người Trương Dương vào đó đối phó với gã.

Tiệm sách không nhỏ, là một tiệm sách rất lớn, nếu Trương Dương đoán không nhầm, ở đây có nhiều sách y dược, đặc biệt là rất nhiều sách liên quan đến dược liệu.

Muốn đứng trong thị trường dược liệu, học hỏi là việc không thể tránh, mở hiệu sách ở đây rất không tệ.

Một lúc sau, Trương Dương đã tìm được một quyển sách giới thiệu về khối u, những năm nay người bị ung thư ngày càng nhiều, những bộ sách này dần được hoan nghênh, tiệm sách cũng nhập về một ít.

Trong quyển sách này, có một phần giới thiệu về ung thư da khá dài, ung thư hắc sắc tố cũng xuất hiện trong đó, mở ra xem một lát, ánh mắt Triệu Chí không rời, càng đọc càng kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi