THẦN Y THÁNH THỦ

Vương Quốc Hải vẫn luôn theo sát bên Trương Dương khi châm cứu rồi mới dẫn hắn về phòng khám.

Lúc này Vương Quốc Hải không biết nên hình dung thế nào về tâm trạng của mình. Trương Dương lợi hại thật, vừa đến đã giúp ông ta giải quyết xong một vấn đề khó khăn lớn. Xem ra lần này kéo Trương Dương về Khoa Phụ sản là một trong những quyết định sáng suốt nhất của ông ta.

Từ trước tới nay, ông ta đều không nỡ để Trương Dương tuột khỏi tay.

Trương Dương thực sự là một nhân tài, lại còn là một nhân tài giỏi toàn diện. Một nhân tài như vậy, bất kể đến đâu cũng có người muốn giữ hắn lại.

Trở lại phòng khám, công việc của Trương Dương đã được định ra tạm thời.

Hắn là trợ lý của Vương Quốc Hải, sau này phải phụ trách bệnh nhân Hoàng Cúc là được, những việc khác tạm thời đều không cần hắn làm.

Mỗi tuần Trương Dương chỉ làm việc hai lần, mỗi lần chỉ nửa ngày. Chỉ phụ trách một bệnh nhân cũng chẳng sao, tình trạng bệnh của Hoàng Cúc cũng không cần hắn ngày nào cũng phải đến trông nom.

Cứ như vậy, công việc của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đối với sự sắp xếp công việc như vậy, Trương Dương không có ý kiến gì. Nếu bệnh viện có việc gì cần đến hắn thì hắn sẽ đến giúp giải quyết một số vấn đề nan giải của bọn họ.

Lần khám bệnh vừa rồi, hắn còn châm cứu cho bệnh nhân rất lâu, nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khám mới đó mà đã sắp năm giờ chiều rồi.

Còn chút thời gian trước khi tan ca, Trương Dương chào hỏi mọi người trong phòng khám rồi đi thẳng ra ngoài.

Vương Quốc Hải lúc này không có ở đây. Ông ta đi đến phòng làm việc của Viện trưởng. Ông ta muốn tự đi báo cho Viện trưởng tin tức tốt lành là một trong hai vấn đề khó khăn lớn của Khoa Phụ sản đã được giải quyết xong, để cho Viện trưởng cũng vui lây.

Trương Dương đi ra ngoài, tất nhiên không có ai phản đối cả, rất nhiều người đều đang thán phục.

Từng có rất nhiều thực tập sinh đến bệnh viện của bọn họ. Những thực tập sinh mới đến này ai cũng phải nơm nớp lo sợ. Khi mới đến có vẻ vô cùng chịu khó, khi không có việc gì làm liền quét tước vệ sinh, hoặc là ngoan ngoãn ngồi ở đó.

Thực tập sinh giống như Trương Dương, ngày đầu tiên đến đã tự do đi lung tung thì có thể nói gần như chưa từng có.

Tuy nhiên nói gì thì nói, Trương Dương và những thực tập sinh kia hoàn toàn khác nhau. Không có một thực tập sinh nào vừa mới vào bệnh viện đã gây được nhiều sự chú ý như hắn. Càng không có người nào vừa mới vào bệnh viện đã giải quyết được một vấn đề khó khăn đến thế.

Trương Dương cũng không biết suy nghĩ của những người này. Hắn đi đến phía phòng phẫu thuật.

Sắp đến năm giờ rồi, theo dự tính thì mẹ của Nam Nam đang làm phẫu thuật. Nếu không có chuyện gì thì đến đó xem cũng không sao. Những thân nhân của bệnh nhân bình thường đều rất lo lắng khi tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân.

Phòng phẫu thuật cùng tầng với phòng khám. Chẳng mấy chốc Trương Dương đã đi tới Phòng phẫu thuật.

Bên hành lang dài phía ngoài phòng phẫu thuật, Nam Nam, Cố Thành, Hồ Hâm, Tiểu Ngốc và cả Mễ Tuyết đều ở đó, ngoài ra còn có hai người đàn ông rất lực lưỡng và một đám người già trẻ lớn bé đều lo lắng ngồi đợi trên ghế dựa ở bên ngoài.

Nhóm của Mễ Tuyết đều xin nghỉ học để đến. Mẹ Nam Nam phải phẫu thuật. Bọn họ học hết tiết thứ nhất đã chạy đến, nếu có gì cần hỗ trợ thì bọn họ cũng đều có thể giúp đỡ.

-Trương Dương!

Mễ Tuyết là người đầu tiên phát hiện ra Trương Dương. Thấy Trương Dương mặc áo khoác trắng, đôi mắt của cô còn ngời sáng hơn bình thường.

Bọn Hồ Hâm, Cố Thành cũng đều nhìn về phía Trương Dương, hai mắt tròn xoe. Trương Dương mặc áo blu trắng của bệnh viện trông rất có phong thái của bác sĩ.

Thực ra đây cũng không phải lần đầu mọi người mới nhìn thấy Trương Dương mặc loại áo này. Trước đây khi nhà trường tiến hành một số thực nghiệm thì các sinh viên cũng mặc áo blu, song khi đó căn bản không phải là cảm giác giống như thế này.

-Trương Dương, anh đã đến rồi!

Nam Nam vội vàng đã đi tới, hai người đàn ông cường tráng kia cũng đi theo Nam Nam và còn tò mò nhìn Trương Dương.

Hai người này là một già một trẻ. Ông già nhìn thoáng qua chừng năm mươi tuổi, người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, y phục của hai người đều rất bình thường nên khi đối mặt với Trương Dương hình như có chút câu nệ.

Hai người này và Nam Nam đều có chút giống nhau.

-Ba, anh hai, đây chính là Trương Dương, bạn học của con. Chính anh ấy đã giúp đỡ nên mẹ mới được sắp xếp phẫu thuật nhanh như vậy. Nếu không có anh ấy thì ca phẫu thuật lần này đã không được thực hiện rồi.

Nam Nam vội vàng giới thiệu Trương Dương cho hai người thân. Qua cách xưng hô, Trương Dương không bất ngờ gì vì hắn đã đoán được hai người này là người nhà của Nam Nam.

Mẹ của cô ấy đang phẫu thuật ở trong kia. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, không nên chỉ có mình Nam Nam đến đây. Nguồn: http://truyenfull.vn

-Cháu Trương, cháu Trương, cảm ơn cháu, thật sự rất cảm ơn cháu!

Ba của Nam Nam vội bước tới, muốn đưa tay lên bắt tay Trương Dương nhưng đến nửa chừng lại rụt tay về.

Tay của ông ấy hơi bẩn, trên thực tế đến chiều khi sắp làm phẫu thuật thì ông ta mới đến bệnh viện, cả người đều chưa sửa sang gì.

Chủ yếu là do ở nhà có rất nhiều việc, không thể chỉ bởi vì đi khám bệnh mà bỏ bê việc nhà lại được. Ông ta và thằng còn đều phải làm xong việc nhà mới chạy đến được. Trước đó đã có một mình Nam Nam ở đây là đủ rồi.

-Chú khách sáo quá! Chúng cháu đều là bạn học của Nam Nam, lại là bạn thân nữa, đây cũng là điều nên làm!

Trương Dương cười ha hả, chủ động đưa tay lên nắm tay ba của Nam Nam.

Bất kể là kiếp trước hay hiện tại, Trương Dương nhìn người đều không phân biệt sang hèn, chỉ cần tính tình tốt là được. Nam Nam là bạn tốt của hắn, người nhà của cô, Trương Dương tất nhiên không coi như người ngoài.

Ba của Nam Nam nở nụ cười trông rất phúc hậu, chất phác. Anh trai của Nam Nam cũng vội nắm lấy tay của Trương Dương.

Trương Dương là bác sĩ của bệnh viện, lại còn giúp thu xếp ổn thỏa ca phẫu thuật của mẹ y. Trong mắt y, hắn chính là một ân nhân nên tỏ vẻ rất ân cần.

Cả nhà Nam Nam đều ở nông thôn. Thành tích học tập của anh trai cô trước đây cũng không tốt nên sớm đi làm thuê. Cả nhà cùng chu cấp cho Nam Nam đi học.

Nam Nam rất chịu khó cố gắng, cuối cùng đã đỗ Đại học. Đại học Trường Kinh tuy rằng không phải là một trong những trường Đại học hàng đầu của quốc gia nhưng cũng là trường khá nổi tiếng ở trong tỉnh. Chất lượng dạy và học ở nông thôn vốn rất khiêm tốn nên có thể làm một sinh viên đã là điều rất không dễ dàng.

Nam Nam như vậy cũng trở thành niềm tự hào của cả nhà. Bây giờ thấy Nam Nam đi học có được nhiều bạn tốt như vậy, còn có thể giúp đỡ cho người mẹ sinh bệnh nữa nên bọn họ đều rất yên tâm.

-Người nhà của Phương Vân!

Cửa phòng mổ đã mở ra, một y tá đeo khẩu trang đi từ phía trong ra gọi.

Tất cả mấy người cùng đứng lên, Nam Nam, ba và anh trai đều vội vàng xúm tới.

-Tôi là con gái của cô Phương Vân, mẹ tôi thế nào rồi?

Nam Nam vội vàng hỏi, ba và anh trai cô cũng lo lắng ra mặt. Trương Dương nhìn thời gian. Bây giờ cũng vừa đúng lúc kết thúc ca mổ. Y ta đi ra hẳn là để thông báo kết thúc ca mổ. Như vậy là phẫu thuật đã rất thành công.

-Phẫu thuật rất thành công. Mọi người hãy chuẩn bị lấy vài người, lát nữa sẽ đưa bệnh nhân vào phòng bệnh!

Y tá nhẹ nhàng gật đầu nói. Trương Dương đoán không sai, kết thúc ca mổ thuận lợi, y tá tới là để thông báo.

-Thật sự cảm ơn, cảm ơn các chị!

Nam Nam ngây người ra rồi lập tức sung sướng reo lên. Dù là tiểu phẫu nhưng dẫu sao cũng là phẫu thuật nên trên thực tế khi mới bắt đầu, bọn họ đã lo lắng rất nhiều, bây giờ có thể trút được gánh nặng rồi.

-Được, được, chúng tôi lập tức đi ngay!

Ba của Nam Nam cũng vui mừng nói. Sau khi phẫu thuật, mẹ Nam Nam vẫn chưa tan hết thuốc tê nên cần vài người dùng cáng khiêng lên xe đẩy. Ở đây có nhiều người già nên có nhiều xe đẩy.

Ba và anh trai của Nam Nam, còn có Hồ Hâm, Cố Thành và Trương Dương đều đi vào bên trong. Khi Trương Dương bước vào, cô y tá đeo khẩu trang còn nhìn theo hắn một cái, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

-Anh có phải là Trương Dương hay không?

Cô y tá bỗng nhien thốt lên hỏi. Trương Dương thoáng ngạc nhiên, quay đầu lại nghi ngờ nhìn cô.

-Tôi là Trương Dương, còn cô là?

Giọng của y tá này đối với hắn rất lạ, hơn nữa ở bệnh viện hắn có rất ít người quen. Bên khoa Phụ sản này càng ít hơn nên hắn không nhớ ra được cô y tá này là ai.

-Thật là anh không? Tôi tên là Hồ Diệp, là y tá ở đây. Khi chúng tôi dẫn bệnh nhân chuẩn bị mổ thì bị anh ngăn lại. Nếu không có anh thì bệnh nhân kia đã gặp nguy hiểm rồi.

Cô y tá trẻ kéo khẩu trang xuống, có vẻ khách khí và vui mừng.

Người mà cô nói tới chính là cô bé gái mà Trương Dương vừa mới xuyên việt về đã cứu được. Lúc ấy ở đó còn có bác sĩ và y tá, chỉ có điều Trương Dương vẫn luôn chú ý đến bệnh nhân mà không để ý đến người bên cạnh.

Bây giờ ngẫm nghĩ một lát, bên cạnh bệnh nhân lúc đó hình như có một y tá trẻ.

-Là cô à? Tôi là thực tập sinh mới ở khoa Phụ sản. Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi!

Trương Dương cười thân thiện, cô y tá Hồ Diệp thì gật đầu thật mạnh, tỏ ra càng vui mừng hơn.

Tin Trương Dương sắp đến bệnh viện, bọn họ đã nghe từ sớm rồi. Hồ Diệp kể cho đồng nghiệp của cô không chỉ một lần về chuyện Trương Dương cứu người lúc trước, về tay nghề châm cứu kì diệu của Trương Dương, người đã khiến cô sùng bái vô cùng.

Chỉ với mấy chiếc kim bình thường đã cứu được bệnh nhân ngay cả có làm phẫu thuật cũng vô phương cứu chữa. Điều này chính là một kì tích trong mắt rất nhiều người.

Từ đó về sau, Trương Dương chính là một người mà cô rất sùng bái. Nghe nói Trương Dương sẽ đến bệnh viện làm việc, cô còn từng nghĩ khi nào thì có thể gặp lại Trương Dương. Tiếc là tin tức truyền đi sớm, Trương Dương vì bận chuyện khác mà mãi vẫn chưa đến.

Điều này làm cho cô nghĩ rằng Trương Dương không đến nữa. Thật không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây. Hơn nữa Trương Dương còn làm cùng khoa với cô ở bệnh viện này.

-Tôi đi vào trước, đó là mẹ đẻ bạn học của tôi. Tôi đi giúp họ một tay!

Trương Dương cũng không biết suy nghĩ trong lòng của cô y tá này, chào hỏi rồi cười ha hả, lập tức đi vào trong phòng giải phẫu.

Bên trong Hồ Hâm và còn có cả anh trai của Nam Nam, bọn họ đang theo sự chỉ đạo của bác sĩ, khiêng bệnh nhân đi. Ca mổ rất thành công, sau khi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sau hậu phẫu là có thể xuất viện.

Có Trương Dương ở bệnh viện, việc điều trị hậu phẫu không cần lo lắng, ít nhất bệnh viện cũng chiếu cố ưu tiên đặc biệt cho bọn hắn.

Trương Dương không phải loại người cổ hủ, ngoài năng lực của bản thân ra còn có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của bạn bè. Những chuyện như vậy hắn có thể làm được. Thực ra ở kiếp trước có không ít chuyện tương tự, bất cứ ai đều có thể chiếu cố giúp đỡ người nhà của mình.

Đã quá năm giờ rưỡi, Trương Dương coi như đã tan ca. Hắn trở lại phòng khám điểm danh, cất quần áo đi rồi quay trở lại phòng bệnh.

Điều này cũng khiến người khác cảm thấy ái ngại, thật sự rất hiếm khi gặp một thực tập sinh tự do như Trương Dương. Từ khi bệnh viện được xây dựng cho đến nay, người như hắn chỉ có một, sau này có xuất hiện ai giống như thế nữa không thì còn không rõ.

Trương Dương không biết những người này đang bàn tán về mình, mà dù có biết cũng chẳng sao. Hắn đã từng làm thực tập sinh rồi và còn làm việc ở bệnh viện trong suốt một thời gian dài như vậy. Bây giờ bắt hắn quay lại cuộc sống vất vả của một thực tập sinh lần nữa thì hắn nhất định không hề mong muốn.

Như vậy là tốt nhất, điều Trương Dương muốn chính là không bị trói buộc, được tự do tự tại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi