THẦN Y THÁNH THỦ

-Ở trong này?

Mễ Tuyết kinh ngạc nhìn Trương Dương, không lâu sau, liền cười khanh khách ở đó.

Tiếng cười của cô, cũng thu hút bọn Tiểu Ngốc và Nam Nam, Hồ Hâm tới. Vừa rồi Mễ Tuyết và Trương Dương thầm thì, bọn họ cũng không nghe thấy gì.

-Cười lớn như vậy, bên trong thật sự có gì thì làm thế nào?

Trương Dương trong lòng đột nhiên dâng lên một ý đồ xấu, ha hả cười một tiếng, hỏi Mễ Tuyết một câu.

-Vậy được, chúng ta hãy đánh cuộc, bên trong có thứ đồ gì thì em thua. Không có thì anh thua, được không?

Mễ Tuyết ngừng cười, tuy nhiên trên mặt vẫn mang một tia tươi cười khoái trá.

Rất hiển nhiên, cô chê cười lời nói vừa rồi của Trương Dương. Tuy nhiên lời nói của cô lại đúng ý của Trương Dương. Trương Dương đang có chủ ý như vậy.

-Chuyện gì vậy, vì sao lại đánh cuộc?

Nghe thấy hai người đánh cuộc, Hồ Hâm lập tức chạy tới, cái tính thích góp vui của anh ta thật không thể sửa được.

Mễ Tuyết nói lại một lần lời vừa rồi của Trương Dương. Lúc nói lại mỉm cười, lần này không chỉ bọn họ, Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng để lộ vẻ mặt tươi cười.

Trương Dương nói như vậy, thật giống lúc bọn họ còn nhỏ. Luôn hy vọng có được bảo bối từ nơi mình chưa thấy bao giờ.

Ví dụ như, hôm nào đó phát hiện một hộp kẹo phía dưới ngăn kéo tủ, hay lúc đang đi trên đường thì nhặt được hai quả trứng gà. Quá một chút thì là đột nhiên phát hiện một hộp đựng đầy tiền trong thùng rác.

Đây đều là tưởng tượng, hoặc là ảo tưởng. Lúc nhỏ rất nhiều người đều vậy, một suy nghĩ ngây thơ chất phác rất đáng yêu.

-Được, anh cược với em. Người nào thua sẽ phải đáp ứng một điều kiện của đối phương.

Mễ Tuyết tự mình đòi đánh cược. Trương Dương sao có thể từ chối. Vụ cá cược này, hắn chắc trăm phần trăm thắng.

Trước tiên chưa nói tới chuyện bên trong có phải giống như bệnh nhân đó ở kiếp trước nói, có thứ đồ tốt. Trương Dương ít nhất có thể khẳng định bên trong có thứ đồ gì đó, điều này ngang với việc đứng ở thế bất bại.

-Tôi cũng đánh cuộc, tôi giống Mễ Tuyết, đánh cuộc bên trong không có gì.

Hồ Hâm lại kêu lên, lần này anh ta không đứng về phía Trương Dương. Trong cuộc cá cược này xem ra Trương Dương tất thua. Đây chỉ là tác phẩm điêu khắc ngà voi, cho dù ngà voi là rỗng ở trong, thì bên trong có cái gì cũng sớm bị người ta lấy ra rồi.

-Tôi cũng tham gia, tôi cá Mễ Tuyết thắng.

Tiểu Ngốc tính tình rất hoạt bát. Hồ Hâm cũng tham dự rồi, cô đương nhiên cũng không muốn bỏ qua. Hơn nữa lần này hai người rất khó mới đứng cùng nhau, cùng một chiến tuyến.

Hai người bọn họ tham gia. Nam Nam và Cố Thành cũng không ngoại lệ, tất cả đều nhập vào, cùng đứng về phía Mễ Tuyết.

Năm đấu với một, tạm thời Trương Dương bị rơi vào hoàn cảnh không mấy thuận lợi. Sáu người bọn họ, không có ai tin tưởng Trương Dương.

Thật ra Cố Thành vẫn nghĩ tới, trong này có lẽ sẽ có thứ gì đó khiến Trương Dương giành phần thắng. Nhưng anh ta chỉ đắn đo một chút, lý tính nói cho cậu ta biết, chuyện này cơ bản không thể xảy ra.

Hơn nữa Nam Nam đã lựa chọn ủng hộ Mễ Tuyết, anh ta cũng không thể đứng về phía Trương Dương.

-Được, tôi nhận lời đánh cược của các cậu. Đừng hối hận là được, bây giờ tôi mở cái đế luôn.

Trương Dương cười ha hả, năm người tự tìm đến chỗ chết, hắn đương nhiên không phản đối. Tuy nhiên trong năm người đánh cuộc, hắn chỉ để tâm tới Mễ Tuyết.

Đồng ý một việc, chuyện này là gì, đúng là rất nên cân nhắc.

Cái hộp kim châm trong túi vải của Trương Dương, từ sau khi mang ngân kim ra ngoài, hắn cơ bản mỗi lần ra ngoài đều mang một hộp, để chuẩn bị sẵn khi cần dùng.

Lúc lấy ra hộp kim châm, Trương Dương lại nghĩ tới bộ kim dùng ở kiếp trước.

Bộ kim đó dùng nguyên liệu đặc biệt chế tạo ra, phối hợp với nội kình của hắn thì càng có hiệu quả to lớn. Nguyên một bộ kim châm đã ngốn của hắn đến hơn trăm ngàn. Cuối cùng lúc tai nạn liền biến mất luôn.

Bộ kim đó, là hắn tìm người ở miền Nam chế tạo ra. Hiện nay hắn đã không thiếu tiền nữa, chỉ là không biết người đó còn không, có cơ hội sẽ đi làm một bộ khác.

Một bộ châm thuận tay, đối với Trương Dương thì giống như binh khí của hắn, có thể khiến hắn càng thêm lợi hại.

Lấy ra một cây châm thô nhất, Trương Dương lúc này mới tập trung tinh thần, cẩn thận gỡ cái đế ra.

Đây chính là tác phẩm điêu khắc ngà voi đáng giá mấy chục ngàn, còn là đổ cổ nữa. Trương Dương không thể để nó bị hủy trong tay mình, nhất định phải cẩn thận mới được.

May là cái đế này là ở phía sau, ngoài việc hơi phiền phức, không có bất kì ảnh hưởng gì tới giá trị của toàn bộ tác phẩm điêu khắc.

Đây cũng là duyên cớ mà kiếp trước người ta tại sao lại tặng đồ vật này cho hắn. Không nói đến vật giấu bên trong, giá trị của tác phẩm này cũng rất cao. Là một tác phẩm nghệ thuật cổ đại tinh xảo.

Trương Dương từ từ chọn, lúc này nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn lên. Giám đốc điều hành Lương Yến cũng mang một bình rượu tới.

-Trương Dương, mọi người đây là?

Nhìn thấy mấy người ngồi cùng nhau, cô cũng có vẻ rất tò mò.

-Chúng tôi đánh cuộc.

Hồ Hâm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói một câu. Kỳ thật tất cả mọi người đều quen nhau. Bọn Hồ Hâm theo Trương Dương tới đây nhiều lần, cũng đều biết Lương Yến.

Tuy nhiên người thực sự khiến Lương Yến nhớ, chỉ có mình Trương Dương.

-Đánh cuộc?

Ánh mắt Lương Yến trừng to. Hồ Hâm lập tức nhỏ giọng giải thích việc đánh cược khi nãy. Sau khi nói xong, anh ta lại tập trung chú ý xem Trương Dương gỡ cái đế ra.

Cuộc đánh cược này, khiến Lương Yến cũng cảm thấy rất mới lạ. Sau khi để bình rượu xuống, tò mò nhìn.

-Lỏng ra rồi, lỏng ra rồi.

Cố Thành nhỏ giọng kêu. Cái đế bị Trương Dương gảy dần dần lỏng ra. Anh ta vội vàng nhắc mọi người chú ý.

Nhanh vậy đã nới lỏng được cái đế, đây đều là công lao của Trương Dương. Nếu là người khác thì chắc không được.

Đây là kết quả do hắn rót nội kình vào bên trong châm, dùng cường lực thăm dò. Những người khác đều không có nội lực như Trương Dương. Muốn đẩy cái đế ra như hắn, ít nhất phải lâu gấp mấy lần.

Nhẹ nhàng thở ra, động tác tiếp theo của Trương Dương càng cẩn thận hơn.

Cái đế từ từ bị nứt ra, phần điêu khắc ngà voi phía trên cũng không bị bất cứ tổn hại nào, muốn làm được như vậy thật không dễ chút nào.

Bên trong ngà voi vừa lộ ra, thoạt nhìn không đẹp như bên ngoài, còn có chút màu nâu. Dù sao cũng không phải chỗ dã được gọt rũa như bên ngoài. Tuy nhiên đây đúng là ngà voi, là ngà voi Châu Á chính hiệu.

Cái đế rút cục rơi ra, bảy người, sáu cái đầu đều chen tới phía trước.

Người duy nhất không chen là Trương Dương. Hắn không hiếu kì như mấy người này.

-Không thể thế.

-Đúng là có cái gì đó?

-Sao lại như vậy?

Mấy người kinh sợ đồng thanh kêu lên. Thanh âm lớn nhất chính là của Hồ Hâm. Sau khi mở đế ra, bọn họ rõ ràng nhìn thấy bên trong có thứ đồ gì đó bị bao bởi một màu đen tuyền.

Cho dù đây là thứ gì, bên trong có nó thì cũng chứng minh là họ thua.

Mấy người lúc này mới ngẩng đầu lên. Trên mặt ai cũng có chút chấn động. Đặc biệt là Mễ Tuyết, lúc này đang kinh ngạc nhìn Trương Dương, như nhìn người ngoài hành tinh.

-Thật sự là có cái gì đó?

Trương Dương cười to một tiếng. Đây cũng chỉ là cố ý giả vở, bên trong thực sự có thứ gì đó, hắn rất vui mừng.

Điều này chứng tỏ người tặng hắn bức điêu khắc ngà voi ở kiếp trước không lừa hắn. Nếu không lừa hắn, đây rất có thể là bảo bối đó, một bảo bối rất quý báu, rất quý báu.

-Trương Dương, cậu có phải đã sớm biết bên trong có cái gì đó không?

Tiểu Ngốc xoay đầu lại, hỏi Trương Dương một câu. Nam Nam và Mễ Tuyết cũng gật đầu theo. Chuyện này thật sự khiến bọn họ không thể tin nổi.

Bên trong bức điêu khắc ngà voi này, thật sự có dấu thứ gì đó.

-Tôi cũng đâu phải thần tiên, tuy nhiên trong rất nhiều tiểu thuất cổ văn, thường xuyên nói có người dùng ngà voi để giấu mật thư. Tôi tùy tiện đoán vậy, mọi người muốn đánh cuộc. Tôi cũng đành phải đánh cuộc với mọi người. Cho dù thua cũng chẳng sao.

Trương Dương mỉm cười lắc đầu. Lúc này đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, kiếp trước hắn đã biết bên trong có thứ gì đó.

Chuyện này cũng không biết giải thích thế nào.

-Ra vậy, số cậu cũng may thật.

Tiểu Ngốc nhíu nhíu mày, bộ mặt như quả mướp đắng. Thức ăn vừa đem lên cũng không có hứng ăn. Ngay cả Hồ Hâm cũng chưa động đũa.

Sáu người đánh cuộc, năm người thua một người. Bọn họ đúng là mất hết nhuệ khí.

-Bên trong là cái gì?

Lương Yến đột nhiên nói một câu, cô không tham gia đánh cuộc, nên không có cảm giác gì. Lúc này chỉ có hứng thú tìm hiểu bên trong ngà voi là cái gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

-Đúng, Trương Dương, mau lấy ra nhìn, xem rốt cuộc là cái gì, có phải là vàng không?

Hồ Hâm cũng nhanh chóng kêu lên. Trương Dương nhướng mắt lên, trí tưởng tưởng của anh ta thật là phong phú. Không ngờ nghĩ trong ngà voi giấu vàng.

Trước tiên không nói tới phân lượng của vàng, theo giá cả vàng hiện nay, vàng giấu bên trong không nhất định có trị giá cao hơn so với ngà voi kia. Vậy đó là chuyện hoàn toàn không cần thiết.

-Không thể là vàng, có phải mật thư như Trương Dương nói không.

Ánh mắt Mễ Tuyết cũng sáng lên. Cô lý trí hơn Hồ Hâm. Biết vàng mà đặt bên trong thì sẽ gia tăng trọng lượng, cũng không cần thiết làm vậy.

Lời cô nói, khiến Tiểu Ngốc và Nam Nam đều gật đầu theo. Dù sao vừa rồi Trương Dương cũng đã nói vậy

-Tôi lại có cảm giác không giống. Hay cậu lấy ra xem rút cục là cái gì?

Lương Yến lắc lắc đầu, trực tiếp nói với Trương Dương một câu.

-Được, chờ một chút, tôi lấy ra.

Trương Dương gật đầu, trong lòng còn bật cười vì nghĩ tới suy đoán của bọn Mễ Tuyết. Cái gì mà mật thư hắn nói khi nãy, chỉ là tự dưng nghĩ ra một lý do, không ngờ các cô ấy tin thật.

Kỳ thật đây cũng là sự tò mò của con người. Lý do mà Trương Dương nói đã thành công trong việc thu hút sự tò mò của bọn họ. Ngay cả Lương Yến khi nãy cũng tin, chỉ là cô ấy lí trí hơn một chút, cảm giác đó không giống mật thư.

Mấy người, đều chăm chú nhìn Trương Dương cẩn thận lấy thứ đồ màu đen bên trong ra.

Thứ đồ này không dễ lấy ra. Nó dính rất chắc bên trong thành của ngà voi. Như vậy thì lúc cầm lên sẽ không có cảm giác gì. Trừ phi Trương Dương dùng nội kình dò xét mới có thể phát hiện ra điều không bình thường.

Phải đề phòng làm hỏng thứ đồ này, lại phải đề phòng làm hỏng thành bên trong của ngà voi. Thời gian lấy thứ đồ này ra của Trương Dương còn lâu hơn thời gian phá cái đế ra.

Ước chừng sau khoảng hơn 10 phút, hắn mới dùng ngân trâm đẩy được thứ đó ra. Thực sự lấy thứ đồ màu đen này ra.

Đồ vật này đặt trên bàn, mọi người mới nhìn rõ hình dạng thực sự của thứ đồ thần bí giấu trong ngà voi này.

Đây là một vật phẩm hình bầu dục cao bảy tám cm, rộng bốn năm cm. Còn màu đen chỉ là một tầng vải dầu, vải dầu bao ngoài thứ đồ bên trong.

Lấy thứ đồ ra, cũng chưa thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. Ngược lại bọn họ càng tò mò. Thứ đồ bên trong lớp vải dầu này rút cục là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi