THẦN Y THÁNH THỦ

7 ngày sau, ông cụ Tạ đứng trước cổng Tạ gia, đích thân tiễn Trương Dương.

Cộng thêm ba ngày trước, lần này Trương Dương đã ở biệt thự Tạ gia 10 ngày, hắn cũng quen với việc này, kiếp trước khi hắn khám bệnh tại nhà, có lúc còn ở nhà người ta cả tháng trời.

Có điều Mễ Tuyết rất nhớ nhà, đặc biệt là nơi nay lại cách nhà gần như vậy.

Sau khi nói chuyện với ông cụ một lúc lâu, Trương Dương mới lái xe đi, Mễ Tuyết ngồi bên ghế phụ, ghế sau đặt chiếc lồng thủy tinh.

Mấy ngày nay, được hoan nghênh nhất ở biệt thự Tạ gia không phải hai người bọn họ mà là tiểu Tia Chớp.

Tia Chớprất thông minh, thường xuyên làm những hành động nhỏ đáng yêu chọc những người xung quanh cười, hơn nữa nó có rất nhiều tiểu xảo, nhiều đứa trẻ trong Tạ gia đều xin thả Tia Chớp ra chơi chung với mọi người.

Yêu cầu này của chúng, dĩ nhiên là Trương Dương không đồng ý.

Bất kể là Trương Dương ha Mễ Tuyết, đều từ chối yêu cầu thả Thiểm Điện ra, thậm chí ông cụ Tạ gia đã đích thân yêu cầu một lần, nhưng cũng không được, đây là chuyện không thể thương lượng.

Uy lực của Tia Chớp quá lớn, thả nó ra đồng nghĩa với liều mạng, không thể nào đùa với tính mạng của con người được.

Để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trương Dương còn cố ý nhờ Tạ Huy kiếm một ổ khóa đặc chế, ngoại trừ Trương Dương có chìa khóa, ngoài ra không ai có thể mở được cái lồng này.

Phòng của hắn cũng cố ý thay khóa, ngăn ngừa những đứa trẻ nghịch ngợm chạy vào, thả Tia Chớp đi.

Khả năng này không phải là không có, nếu thực sự để chuyện này xảy ra, đến lúc đó không phải mình Trương Dương gặp họa, cả nhà họ Tạ sẽ gặp xui xẻo theo.

... ...

- Bác sĩ Trương, mấy câu khách khí tôi không nói nhiều nữa, đây là chi phiếu 20 triệu, cậu cất kỹ.

Tạ Huy đích thân đưa Trương Dương xuống núi, khi đến dưới chân núi, Tạ Huy lấy từ trong người một tờ chi phiếu, đưa cho Trương Dương.

Ông cụ Tạ sau khi được Trương Dương chữa trị vài ngày đã hồi phục rất tốt, ông cụ Tạ đã có thể tự đi được một mình, cũng không cần phải uống canh sâm mỗi ngày như trước đây.

Ngoài ra họ cũng đã cho người kiểm tra sức khỏe ông cụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giấy kiểm tra sức khỏe chứng minh, sức khỏe ông cụ thực sự phát triển theo chiều hướng khỏe mạnh, sức khỏe của cụ rất tốt.

Bác sĩ Liễu kia mấy hôm trước cũng có ghé, cũng rất kinh ngạc trước tình hình khôi phục của ông cụ, còn tìm đến Trương Dương hỏi rất nhiều vấn đề.

Cuối cùng bác sĩ Liễu khâm phục rời đi, còn nói với người của Tạ gia sau này ông không cần tới nữa, y thuật của Trương Dương không hề kém hơn so với ông, hơn nữa Trương Dương có nhân sâm ngàn năm, nhất định có thể chữa được bệnh cho ông cụ.

Lời của bác sĩ Liễu cộng với kết quả kiểm tra sức khỏe khiến người trong Tạ gia hiểu được, Trương Dương đúng là một cao thủ thâm tàng bất bộ, điều này càng khiến họ không dám chậm trễ.

- 20 triệu, có phải hơi nhiều quá không?

Cầm chi phiếu, Trương Dương nhẹ giọng hỏi.

- Không nhiều, không nhiều, căn cứ theo ước định của chúng ta lúc trước, nhân sâm ngàn năm của ngài bao nhiêu năm, tôi trả tiền khám bệnh cho ngài bấy nhiêu!

Tạ Huy vội vàng xua tay, sau khi nói xong ngừng một chút, lại nói tiếp:

- Nhân sâm ngàn năm của ngài chắc chắn hơn 2000 năm, tôi cũng không biết cụ thể bao nhiêu năm, trả cho ngài thế này vẫn còn hơi thấp!

Tạ Huy đúng là không biết nhâm sâm của Trương Dương cụ thể bao nhiêu năm, cuối cùng sau khi thương lượng với Tạ Phi, mới quyết định đưa cho Trương Dương 20 triệu tiền khám bệnh.

Nói thật, 20 triệu thật sự không ít, kiếp trước Trương Dương đi khám bệnh tại nhà, lần cao nhất cũng chưa được như thế.

- Vậy thì được, tiền này tôi nhận, anh cũng yên tâm, tôi đã nhận tiền của anh, bệnh của ông cụ tôi nhất định sẽ chữa khỏi!

Trương Dương suy nghĩ, sau đó mới bỏ chi phiếu vào trong túi áo.

- Vậy phiền ngài rồi, ngài cần thứ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, nếu tôi không ở đây thì là đang ở Trường Kinh!

Tạ Huy nhanh chóng gật đầu, anh ta vội vã đưa tiền cho Trương Dương cũng vì sợ Trương Dương chữa được một nửa rồi thôi.

Giờ bác sĩ chữa bệnh chính cho ông cụ Tạ đã là Trương Dương, họ vẫn chưa đưa thù lao gì cho Trương Dương, nếu Trương Dương có bỏ đi không quay lại họ cũng chẳng có cách nào khác.

Nếu vì điều này mà Trương Dương tức giận, đối với họ mà nói càng không tốt, cho nên Tạ Huy mới vội vàng đưa tiền chữa bệnh trước.

Tiền khám bệnh này quả không thấp, tuy nhiên lần này cũng khác trước đây, cho nên Trương Dương nhận tiền mà chẳng lo lắng gì.

Lần chữa bệnh này, phải dung loại nhân sâm ngàn năm thiên tài địa bảo, thuốc Trương Dương phải dung nhân sâm ngàn năm để chế, bản thân có có thể nói vô cùng quý giá.

Chỉ riêng loại linh dược giá trị này đã không thể nào dùng tiền để đánh giá được.

Tuy nhiên 20 triệu quả nhiên cũng không ít, đối với Trương Dương mà nói cũng đủ để trả chi phí chữa bệnh lần này, hơn nữa như hắn đã nói, tiền hắn đã nhận, bệnh nhân hắn chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Đây cũng là y đức cơ bản của hắn.

Đưa tiền xong, Tạ Huy vui vẻ rời đi, Trương Dương lái xe, chuẩn bị đi vào trong huyện.

Họ không về trường, mà trực tiếp về nhà Mễ Tuyết, hơn nữa lần này Trương Dương còn lấy thân phận con rể tương lai của người ta để về nhà, dĩ nhiên phải chuẩn bị một ít lễ vật rồi.

Chuyện Trương Dương được 20 triệu tiền khám bệnh, Mễ Tuyết biết rất rõ.

Kết quả là cô chết lặng, lần trước 20 triệu, lần này lại 20 triệu, Mễ Tuyết tin, tương lai sẽ còn có rất nhiều 20 triệu đang chờ Trương Dương.

Trước kia cô còn có chút lo lắng, nhưng sau lần trải qua tại nạn sinh tử, Mễ Tuyết không còn để ý đến chuyện này nữa.

Trương Dương đã vì cô mà không màng đến sinh mệnh, cô còn gì để lo lắng nữa.

Huyện dưới chân núi là huyện Thanh Nhai, Trương Dương định mua vài món quà ở đây, hắn không thể mua ở nhà Mễ Tuyết được.

Thị trấn huyện Thanh Nhai không lớn, may có có một cái chợ cũng khá to, Trương Dương và Mễ Tuyết đi đến chợ, dạo mua vài thứ.

Lần mua sắm này, khoảng 10.000 gì đấy, rất nhiều túi to túi nhỏ, xe của Trương Dương nhét cũng không nổi, cuối cùng phải thuê thêm một chiếc để chở đồ.

Mễ Tuyết cứ nói là mua nhiều quá, nhưng Trương Dương lại chẳng nghe, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt cha mẹ, phải thể hiện đầy đủ thái độ, lúc đầu hắn đã hỏi Mễ Tuyết nhà có bao nhiêu người, người lớn trẻ con hắn đều chuẩn bị quà đầy đủ.

Thất Trương Dương để tâm như vậy, cuối cùng Mễ Tuyết cũng không khuyên nữa, nhưng trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.

Nhà Mễ Tuyết ở huyện Liệt Sơn, cách huyện Thanh Nhai chỉ vài chục cây số, hai huyện kỳ thực ở sát nhau, còn cùng nằm trong một thành phố.

Chỉ lái xe 40 phút, Trương Dương đã từ huyện Thanh Nhai đến huyện Liệt Sơn, hắn lái chiếc Mercedes Benz đến huyện Liệt Sơn trông quá bắt mắt, trên đường đi không biết bao nhiêu người đã quay đầu lại nhìn và bàn luận.

Có không ít người nhận ra chiếc xe, một huyện nhỏ làm gì có được chiếc xe tốt như thế, mấy chiếc Mercedes-Benz BMW có thể nói là bình thường rất khó nhìn thấy, có vài người thích xe, còn đuổi theo phía sau để ngắm.

- Trương Dương, tới rồi, phía trước là nhà em!

Vòng qua giao lộ, đến một ngõ nhỏ, Mễ Tuyết nhẹ nhàng kêu lên, càng gần đến nhà, trong lòng cô càng kích động, đồng thời còn có chút bất an.

Lần này cô đưa cả bạn trai về, đã vậy trước khi về nhà còn chẳng báo trước một tiếng.

Trương Dương nhìn phía trước, phía trước một một căn nhà khóa cũ, tuy nhà hơi cũ nhưng rất lớn, hơn nữa còn có sân.

Trương Dương cua qua, chiếc xe nhanh chóng dừng trước ngôi nhà cũ, Mễ Tuyết xuống xe, lập tức chạy qua gõ cửa.

- Ba, mẹ, con về rồi đây!

Mễ Tuyết vỗ vào cửa sắt, tiếng kêu lớn, con gái hay nhớ nhà, đi học một thời gian dài, cuối cùng cũng được về nhà.

Trương Dương cũng xuống xe, giúp tài xế xe tải khuân đồ, chiếc xe này là thuê, người ta hôm nay còn phải về.

- Người anh em, bạn gái của cậu cũng được đấy, chỗ này thuộc Ủy ban nhân dân huyện, trong nhà cô ấy chắc chắn có người làm quan!

Người lái xe vừa khuân đồ, vừa hâm mộ nói với Trương Dương.

- Thuộc Ủy ban nhân dân huyện ?

Trương Dương hơi sững sờ, lại nhìn chung quanh một lần, căn bản chẳng thấy có vẻ gì như anh kia nói, kể ra thì cũng chỉ quẹo vào một con ngõ nhỏ đã đến, ngay cả cổng bảo vệ cũng chẳng có.

- Đúng, tôi hay qua Liệt Sơn, tôi biết chỗ này, ở đây toàn là chỗ cho quan chức ở!

Tài xế gật đầu, khẳng định nói, trong mắt anh ta lại toát lên tia hâm mộ.

Anh ta chỉ hâm mộ, không nghĩ gì nhiều.

Trương Dương tuổi trẻ, nhiều tiền, nhìn cách hắn tiêu tiền và lái xe là biết, Mễ Tuyết xinh đẹp, nhà có người làm quan, xem ra là ông trời tác thành cho họ.

Cổng nhanh chóng được mở ra, bên trong có một phụ nữ tầm 40 buổi bước ra, người phụ nữ này tuy nhìn hơi lỡn tuổi, nhưng có thể nhận ra khi trẻ nhất định là một mỹ nữ.

Hơn nữa cô và Mễ Tuyết hơi giống nhau, thân phận của cô cũng không khó đoán.

- Mẹ, con về rồi!

Trương Dương đang nghĩ, Mễ Tuyết đã lao tới người phụ nữ, người phụ nữ nhìn thấy Mễ Tuyết cũng rất vui, nhìn chiếc xe Mercedes Benz đang dừng trước nhà và đống quà đang được chuyển xuống.

- Mẹ, để con giới thiệu, đây, đây là Trương Dương, bạn trai của con!

Mễ Tuyết vội vàng kéo tay mẹ, khi giới thiệu Trương Dương, mặt cô hơi hồng lên.

Lần đầu tiên giới thiệu người trong lòng mình với người nhà, tim cô đập rất nhanh, hơn nữa còn hơi căng thẳng.

- Cháu chào cô ạ, đáng lẽ cháu và Mễ Tuyết đã về sớm, nhưng do có chút việc, thành ra trễ thế này mới đến!

Trương Dương lễ phép khom người, người phụ nữ này so với hắn ở kiếp trước chẳng lớn hơn bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là mẹ của Mễ Tuyết, hơn nữa hiện nay Trương Dương cũng đã hoàn toàn thích ứng với danh phận này.

- Đến rồi thì tốt, cứ vào nhà đã!

Mẹ Mễ Tuyết có vẻ rất kinh ngạc, dường như còn có chút bối rối, nhưng vẫn mời Trương Dương vào nhà.

Cô không nghĩ con gái sẽ đưa bạn trai về, lúc nói câu này, trên mặt cô còn có chút lo lắng.

- Mễ Tuyết, em đưa cô vào trước đi, để anh đưa mấy thứ này vào!

Tài xế xe tải chỉ giúp hắn dỡ đồ xuống, nhưng không giúp hắn chuyển vào, những chuyện vặt này đích thân hắn phải làm.

Cũng may đồ đạc nhiều, nhưng cũng không quá nặng, Trương Dương cũng có sức khỏe, chỉ trong chốc lát, đã đem thùng lớn thùng nhỏ, túi lớn túi nhỏ chuyển vào nhà.

Chuyển hết đồ vật vào nhà, Trương Dương mới cẩn thận đánh giá nhà Mễ Tuyết.

Sân rất lớn, ở giữa là ngôi nhà ba gian, ba gian nhà cũng không nhỏ, đều là một phòng khách một phòng ngủ.

Nhà lớn như vậy, lúc này Trương Dương bắt đầu tin lời của tài xế xe tải nói, đây là ngôi nhà thuộc Ủy ban nhân dân huyện, nhà của người bình thường không lớn như vậy, hiện nay ở huyện, hầu hết nhà cấp đều là nhà cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi