THẦN Y THÁNH THỦ

Tài xế xe taxi nhìn nhìn về phía sau, anh Long đột nhiên trừng mắt lườm anh ta. Ngay lập tức anh ta lại quay đầu đi.

- Lời không nên nói, việc không nên làm hãy nhớ kỹ cho tôi. Anh bạn, tôi nhớ biển số xe của anh rồi.

Anh Long hung dữ nói với tài xế taxi kia một câu dọa dẫm. Anh lái xe lập tức gật đầu như bổ củi thể hiện sự đồng ý.

Anh lái xe vốn định lát nữa sẽ báo cảnh sát. Nghe xong câu này, anh ta không còn tâm tư nào. Nếu đắc tội với tên côn đồ này thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.

Nhà anh ta có đến mấy miệng ăn, không dám làm như vậy. Nó đã nhớ biển số xe của anh ta, anh ta cũng không dám mại hiểm như vậy. Bây giờ anh ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chủ chiếc xe BMW kia thôi.

- Cậu em Chu này, việc này thì không phải do tôi làm. Tuy nhiên tình hình bây giờ hơi khác, anh em chúng tôi rất mạo hiểm. Số tiền cậu đưa lúc trước hình như hơi thiếu.

Anh Long khoác tay Chu Dật Trần, cười ha hả. Đối phương có tiền hay không thực ra bọn chúng cũng không bận lòng như vậy. Nếu như người đó có tiền cũng chẳng sao, cùng lắm là bọn chúng chuồn.

Hơn nữa, càng là kẻ có tiền thì càng sợ bọn chúng. Điều quan trọng nhất là đối phương căn bản không phải người ở đây.

Gã chỉ muốn thừa cơ hội này, moi thêm một ít tiền của Chu Dật Trần. Đó là một người nhát gan, ngu gì mà không vòi thêm.

- Anh Long, anh có ý gì?

Chu Dật Trần thất kinh trong lòng, buột miệng hỏi. Hai mươi nghìn tệ là số tiền không ít, hắn ta đã thăm dò giá cả trên thị trường rồi.

- Không có gì, thằng oắt này hơi khó nhằn, tôi muốn cậu trả gấp đôi số tiền ban đầu.

Anh Long nói thẳng. Nói xong còn lộ ra vẻ mặt cáo già, kéo đầu Chu Dật Trần đến trước mặt mình nói:

- Cậu em Chu này, nếu cứng rắn quá thì ngay đến tôi cũng phải tìm đường cao bay xa chạy, khá mạo hiểm đấy. Cậu không thể để cho người anh này một mình tự gánh nguy hiểm đấy chứ hả?

- Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi…

Chu Dật Trần lắp bắp.

- Đó là trước kia, tôi từng hỏi cậu thằng oắt con đó có gia thế gì nhưng cậu lại giấu.

Anh Long đặt tay lên cổ Chu Dật Trần và còn dùng chút sức khiến Chu Dật Trần có cảm giác không thở nổi.

Uy hiếp, rõ ràng uy hiếp, Chu Dật Trần lúc này lại bắt đầu hối hận, đang đâu đi chọc phải những người này này làm gì cơ chứ.

- Được, được, thêm, tôi trả thêm.

Chu Dật Trần vội vàng gật đầu đáp. Hai mươi nghìn tệ với hắn ta mà nói cũng không phải là con số nhỏ, đặc biệt xảy ra chuyện lần trước chuyện. Chú của hắn ta rất thất vọng, bây giờ cho hắn ta tiền tiêu vặt cũng ít hơn rất nhiều.

Còn từ chỗ của bố hắn ta thì căn bản không thể nào lấy được nhiều tiền như thế trong một lần.

Đáng tiếc hắn ta không đáp ứng cũng không được, Nếu không đồng ý, gã anh Long này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa hắn ta trước kia đã nghe nói đủ loại chiến tích của vị anh Long này. Trong lòng Chu Dật Trần lúc này chỉ có sự sợ hãi.

Hắn ta đúng là một người nhát gan.

- Đây mới là anh em tốt chứ, cậu yên tâm. Tôi khẳng định sẽ đánh gãy tay chân của nó.

Anh Long hài lòng vỗ vai hắn ta nói. Lần này thu hoạch rất khá, thêm hai mươi nghìn tệ đủ để cho gã tiêu xài trong thời gian rất dài.

Trương Dương lái xe, Lưu thành ngủ say trên ghế bên cạnh, Mễ Tuyết và ba cô gái kia tạm thời chen chúc ở phía sau.

Bốn cô gái cũng không béo, ngồi ở phía sau cũng không đến nỗi chật chội quá. Trong xe có nhiều cô gái như vậy, còn có mùi thơm phảng phất nữa.

Cần đưa Lưu Thành về đầu tiên, tên này cũng ở gần bệnh viện. Cũng may Vương Dĩnh nhớ chỗ gã ở. Gã thuê một phòng trọ sống một mình. Có rất nhiều thực tập sinh ở bệnh viện đều sống như vậy. Một căn phòng đơn bình thường cũng khá tiện nghi, tiền thuê mỗi tháng cũng chỉ có mấy chục tệ.

Đỗ xe xong, Trương Dương lấy chìa khóa từ người Lưu Thành. Dưới sự chỉ dẫn của Vương Dĩnh, cuối cùng mọi người cũng tìm được phòng ngủ của Lưu Thành và đặt gã nằm lên giường.

- Bác sĩ Trương, hôm nay thực sự cảm ơn anh, lần sau chúng tôi nhất định sẽ mời anh.

Sau khi thu xếp cho Lưu Thành xong, Vương Dĩnh lại có vẻ hơi ngượng ngùng, vội vàng nói một câu.

- Không sao, để tôi đưa các bạn về.

Trương Dương đáp.

Mễ Tuyết, Vương Dĩnh và hai cô gái kia đi cùng Trương Dương đưa Lưu Thành vào đây. Bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Thành, giờ cũng nên đưa bọn họ về rồi.

Trương Dương còn cân nhắc láy nữa xem có nên đưa Mễ Tuyết đi ăn chút gì đó không, vừa rồi quả thật chưa ăn no.

- Không cần đâu, chúng tôi ở rất gần đây, ngay bên kia thôi, đi bộ vài phút là đến mà bây giờ cũng không muộn lắm.

Vương Dĩnh vội vàng lắc đầu nói. Mấy nữ sinh đều thuê ở gần bệnh viện bên cạnh, cùng nhau thuê phòng ở cho tiện.

Trương Dương hướng mặt ngoài nhìn nhìn, lập tức gật đầu:

- Vậy cũng tốt, nếu gần thì tôi sẽ không tiễn các cô nữa. Con đường nhỏ này hơi tối, tôi sẽ đưa các cô đi ra ngoài đi, vừa đúng lúc xe của tôi cũng ở bên ngoài!

Lúc này đã hơn tám giờ tối, ngoài chỗ bọn họ ở đây thì bên ngoài đường đều không có đèn nên hơi tối. Ở chỗ khác có nhiều người, ba cô lại đi cùng nhau nên chắc sẽ không có chuyện gì.

Chủ yếu là các cô đã nói rằng đi đường chỉ mất vài phút, Trương Dương cũng không cần phải khăng khăng đưa bọn họ về.

- Vậy cũng được, đã làm phiền anh rồi bác sĩ Trương.

Lần này Vương Dĩnh không từ chối nữa. Thực ra các cô cũng muốn quan hệ tốt với Trương Dương một chút. Trương Dương có đặc quyền ở Tam Viện, lại rất gần gũi với Cục trưởng cục Y tế. Biết đâu sau này có thể thông qua quan hệ của hắn mà làm cho cô được ở lại Tam Viện làm việc.

Người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình Vương Dĩnh, hai cô gái kia cũng thế.

Năm người cùng nhau hướng ra phía ngoài đi tới, trên đường Vương Dĩnh vẫn cùng Michelle cho nhau lưu trữ phương thức liên lạc, về sau phải nhiều liên hệ, này Vương Dĩnh là một có tâm cơ cô gái, biết đi phu nhân đường lối.

Lưu Thành ở trong một ngõ dân cư nhỏ nên mới có phòng ở tiện nghi như thế.

Sau khi đi ra ngoài có một cái lối nhỏ, chính là loại ngõ ngách trong thành phố. Chỉ đi song song nhiều nhất được hai chiếc xe, cũng không có đèn đường. Những ngõ phố như thế bình thường sẽ hơi ít người nhưng cũng không lúc nào là không có người.

Vừa mới đi ra, sắc mặt Trương Dương liền đột ngột thay đổi. Hắn nhìn thấy rất nhiều người.

Nói chính xác hơn, hắn nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở bên cạnh xe của hắn, trong đó có hai người đang ngồi trên mui xe.

Mễ Tuyết mặt cũng biến sắc. Khi ở quê họ cũng đã gặp trường hợp như thế này. Một đám côn đồ đập phá xe của Trương Dương. Đến bây giờ hắn còn đang lái xe của Tô công tử.

Nếu ngay cả chiếc xe BMW này cũng bị đập phá thì Trương Dương thật không biết ăn nói như thế nào với Tô công tử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đây chính là chiếc xe mà Tô công tử thích nhất. Nếu không phải là hắn thì chắc chắn Tô công tử sẽ không cho mượn xe.

Vương Dĩnh và hai cô gái kia không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng đều sợ hãi ra mặt. Mười mấy người đứng ở quanh xe Trương Dương, còn có mấy người cởi trần xăm đầy mình. Vừa nhìn đã biết bọn chúng không phải là người tốt.

Trương Dương đã bước nhanh hơn. Biết khả năng của Trương Dương nên Mễ Tuyết đi sát theo sau. Bọn họ không sợ những người này, chỉ sợ những người này phá hỏng xe BMW.

Tô công tử liên tục giúp đỡ Trương Dương, còn để xe cưng của mình lại cho hắn. Nếu thật sự để cho người ta đập tan nát chiếc xe thì Trương Dương cũng sẽ ngượng, không có cách gì ăn nói với Tô Triển Đào.

- Vương Dĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?

Hai cô gái kia ngoài kia cũng rất sợ hãi, các cô thầm thì hỏi Vương Dĩnh.

Những người này đứng ở trước xe Trương Dương, hẳn là nhắm vào Trương Dương đấy. Bây giờ các cô quay lại, chạy trốn đi, có lẽ có thể tránh thoát lúc này đây.

Tuy nhiên cứ như vậy thì mối quan hệ mà các cô vừa tạo dựng với Trương Dương sẽ hoàn toàn chấm dứt, thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho Trương Dương khinh thường bọn họ, thậm chí oán hận bọn họ.

Cùng đi ăn với nhau, xảy ra chuyện thì bỏ chạy, không ai thích loại người như thế cả.

- Hiểu Lệ, bạn đi báo cảnh sát và tìm người, tìm bạn học của chúng ta. Hoa Tử, chúng ta cùng đi qua đó!

Vương Dĩnh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng nói một câu, hai cô gái hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Bọn Trương Dương đã chạy tới phía trước, nhóm Vương Dĩnh vội vàng đuổi tới. Cô gái tên Hiểu Lệ vừa ra khỏi ngõ nhỏ liền đi sang phía bên cạnh đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì vọng lại tiếng thét chói tai.

Có người ở trên đường đã chặn cô gái lại.

Những người này biết bọn họ đi cùng nhau, căn bản sẽ không để cho bọn họ tách ra.

- Thằng oắt con, được lắm, có xe xịn, lại có con bồ xinh đẹp như thế này, có thể nhường cho các anh đây mấy đứa được không?

Tên ngồi ở đầu xe chính là anh Long. Chu Dật Trần cũng không có ở đây. Gã đang núp ở góc tối phía xa, hồi hộp theo dõi.

Mặt khác thì gã cũng đang xót ruột như cào, tiếc khoản tiền bốn mươi nghìn tệ kia. Vì trả thù Trương Dương mà gã mất đến những bốn mươi nghìn tệ. Nếu chú của gã mà biết thì thế nào cũng sẽ chửi gã là kẻ phá gia tri tử,

Đáng tiếc là bây giờ gã đã không có đường lui. Nếu không bỏ ra khoản tiền này thì biết đâu gã sẽ còn thảm hơn hơn cả Trương Dương.

Trương Dương không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ quan sát chiếc xe cẩn thận. Vẫn còn may, những người này chỉ mới ngồi lên trên xe mà chưa phá hủy nó.

Trên tay những gã này cũng không có vũ khí gì. Điều này làm Trương Dương bớt lo lắng đi nhiều.

- Các anh là ai, mau tránh ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.

Trương Dương còn chưa nói gì, cô gái tên Vương Dĩnh đã hét to một tiếng. Cô có vẻ rất sợ hãi, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh.

Biểu hiện của cô khiến Trương Dương nhìn thêm một cái, lúc này cô dám nói như vậy thật không dễ dàng gì.

- Báo cảnh sát? Ha ha, cô em này, mấy anh không sợ em báo cảnh sát. Nói thật cho em biết, hôm nay anh đây chính là ngứa mắt cái thằng oắt con này, đến đây để đánh nó đấy

Anh Long vừa nói xong liền nhảy xuống xe, chỉ vào đầu Trương Dương nói.

Ngoài anh Long ra, những thằng khác đã bắt đầu hành động, tay còn cầm côn gỗ chuẩn bị đánh gãy tay chân Trương Dương.

Thực ra bọn chúng mang theo rất nhiều vũ khí nhưng đều để ở trên xe. Anh Long nhìn thấy Trương Dương lái chiếc xe BMW, mặc kệ hắn là người ở đâu đều không định đánh chết, ít nhất cũng không định làm Trương Dương tàn phế.

Cho nên sau khi gã vòi thêm tiền, đối với lời nói của Chu Dật Trần là phải đánh gãy tay chân thì gã chỉ coi như là dạy cho Trương Dương một bài học. Nếu đánh tàn phế thật thì sẽ gây thù oán sâu đậm đến chết, nhà người ta có nhiều tiền như vậy, lại không phải là người địa phương. Nếu chẳng may họ cũng bỏ tiền ra để đối phó mình thì hết nói.

Anh Long thật ra cũng là người thông minh.

Nhưng gã không biết rằng cái tình khôn vặt này của gã hôm nay đã cứu mạng gã.

Quả đấm của gã không có được kết quả như mong muốn là nện thẳng vào mặt Trương Dương mà bị một bàn tay đầy sức mạnh ngăn lại.

Bàn tay này thoạt nhìn rất nhỏ nhưng lại có lực cản lớn vô cùng. Anh Long bị bàn tay này tóm, cảm giác cánh tay dường như không phải là của mình nữa.

- Ai da!

Anh Long bỗng nhiên kêu lên thảm thiết. Gã bị Trương Dương kéo mạnh ra phía sau. Mười mấy gã côn đồ đã xúm lại, nhìn thấy anh Long bị đánh, tất cả đều xông lên về phía Trương Dương.

Trương Dương vừa xoay tay, anh Long lập tức bị bay lên. Hắn nắm lấy người của gã quét về phía bọn chúng. Vài tên lập tức bị ngã nhào xuống đất. Khi anh Long va người vào mấy thằng kia, lục phủ ngũ tạng đều có cảm giác long ra đau đớn khó tả.

Trương Dương lại thu tay về, những người khác bên cạnh lại bị người anh Long quét qua. Hai tên này cũng ngã xuống, giờ chỉ còn lại bốn người đang đứng.

Thừa cơ hội này, Trương Dương cẩn thận nhìn lại chiếc xe BMW.

Hắn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Những gã này chỉ vây quanh xe của hắn chứ chưa đập phá gì. Chiếc xe BMW của Tô công tử vẫn còn may, chưa bị hề hấn gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi