THẦN Y THÁNH THỦ

Bọn họ tổng cộng có 7 người, sau khi bước vào, Thì Phong kia cũng thoáng sửng sốt.

Từ xa y đã nhìn thấy Long Thành, y không ngờ Long Thành sẽ đến đây, sau khi sửng sốt, y lập tức bước nhanh đến chỗ Long Thành.

Y cũng hơi kiêng kỵ Long Thành, nhưng không phải là sợ Long Thành, hai người này là oan gia đối đầu với nhau nhiều năm nay rồi.

Thấy Thì Phong đến, mặt Vương Lão Ngũ biến thành khổ qua đầu tiên, y biết rõ mâu thuẫn giữa Thì Phong và Long Thành, hôm qua bọn họ đều đem xe đến, anh ta tranh thủ thời gian lắp xe Long Thành trước định sau đó sẽ gấp rút đưa qua, tránh hai người đụng mặt nhau.

Đáng tiếc điều đáng sợ đó đã xảy ra, anh ta vẫn chưa lắp xong xe, hai người đã đụng độ nhau rồi.

-Lão Ngũ, sao xe của tôi chưa động đến vậy?

Thì Phong bước qua rất nhanh, y nhìn mấy chiếc xe trước mặt, lập tức nhíu mày. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cho dù Long Thành hay Thì Phong, xe của họ đều yêu cầu Vương Lão Ngũ phải đích thân sửa, sửa xe cần phải có kỹ thuật cao, những người thợ bình thường căn bản không làm được.

-Thì công tử đừng nóng, xe của ngài tôi sẽ nhanh chóng giúp ngài sửa lại thôi!

Vương Lão Ngũ vội vàng tươi cười, lấy trong túi mình một gói Trung Hoa, vội vàng mời mọi người.

Thì Phong không nhận thuốc của anh ta, mắt nhìn Long Thành, rồi mới nói:

-Không được, xe của tôi cần dùng gấp, nhất định phải sửa ngay cho tôi!

Khẩu khí của Thì Phong rất ngang tàng, mặt Vương Lão Ngũ càng thêm đau khổ, anh quay đầu lại nhìn Long Thành.

Anh ta sẽ sửa, tuy nhiên cũng chỉ dám sửa trước cho đám Long Thành một chiếc xe. Bản thân anh ta là người thật thà.

Cho dù Long Thành hay Thì Phong, anh ta cũng không đắc tội nổi, vừa nãy nhìn thấy Thì Phong đến anh ta đã cảm thấy không bình thường rồi, đúng là không sai, phiền thức quả nhiên đã đến.

Long Thành cũng chẳng dễ nói chuyện, lần này người trước mặt lại là Thì Phong nên Long Thành chắc chắn sẽ không đồng ý, lần trước hai người bọn họ suýt đã đánh nhau ở đây, khiến anh ta lo lắng khá lâu.

Lần này chắc hẳn lại có chuyện, hôm nay anh ta lại bị kẹp ở giữa rồi.

Quả nhiên, Thì Phong vừa nói xong, Long Thành đã nói:

-Lão Ngũ, còn không nhanh làm đi, tôi đang cần dùng đấy!

Vương Lão Ngũ vẻ mặt đau khổ nói

-Vâng, vâng, Thì công tử ngài xem?

-Tôi chẳng xem gì cả, lập tức sửa xe của tôi ngay!

Thì Phong hung hăng trợn mắt nhìn Long Thành, Long Thành ở đây, y đã cảm thấy không thích, giờ Long Thành còn đối đầu với y rõ ràng như vậy, khiến y càng thêm khó chịu.

-Thì Phong, tiến bộ một chút được không? Đừng làm Lão Ngũ khó xử, để Lão Ngũ sửa xong xe của tôi trước đã, tôi đưa đến trước mà!

Long Thành thản nhiên nói, Vương Lão Ngũ cảm kích nhìn anh ta.

Kỳ thực, xe của Thì Phong đem đến sớm hơn xe của Long Thành một chút, nhưng sở dĩ Vương Lão Ngũ muốn sửa xe của Long Thành trước vì anh ta cảm thấy Long Thành tương đối tốt, không chút kiêu ngạo.

Không giống với Thì Phong, mỗi lần đến đều la lối ôm sòm, chẳng bao giờ thực sự đối đãi với anh một cách bình đẳng, chắc hẳn trong lòng Thì Phong, anh ta chỉ là một thợ sửa xe, nếu không phải có kỹ thuật sửa xe giỏi, căn bản y sẽ không thèm để ý đến anh ta.

-Long Thành, mày đừng đắc ý, lần trước ai đã bị lật xe, xém chút nữa mất mạng?

Thì Phong căm tức nhìn Long Thành, hỏi, lời của y, khiến sắc mặt Long Thành lập tức trở nên khó coi.

Nói xong câu này, Thì Phong có chút đắc ý, còn quay đầu sang người bên cạnh nói:

-Các cậu biết không, kỹ thuật lật xe của Long công tử tương đối lợi hại, một vòng 360 độ, ba vòng là 720 độ, nếu là người khác sớm đã xong đời rồi, vậy mà Long công tử lại không bị làm sao cả!

-Lợi hại vậy, hôm nào nhất định phải lãnh giáo Long công tử.

-Động tác có độ khó cao chúng ta không học được, chỉ có mình Long công tử làm được thôi!

Hai người bên Thì Phong lập tức nói theo, Thì Phong phá lên cười ha hả.

Mặt Long Thành càng khó coi, nắm tay siết chặt.

Chuyện họ nói xảy ra cách đây mấy năm, đó cũng là một cuộc đua xe ngầm ở Hỗ Hải, lúc đó có rất nhiều người, Long Thành và Thì Phong đều tham gia.

Kết quả lần đó Long Thành lỡ tay, xe bị lật giữa đường, lăn ba vòng, xe hư hỏng nặng, phải báo phế.

Kỳ thực lần đó anh ta cũng bị thương, dương thương khá lâu, chuyện lần đó đã trở thành điều kiêng kỵ của Long Thành, giờ Thì Phong đem việc đó ra nói, rõ ràng là đang khích Long Thành.

-Thì Phong, trước khi nói anh Thành thì tự xem lại mày đi, ai đâm vào rãnh thoát nước, sợ đến mức đái trong quần?

Hoàng Hải đột nhiên hỏi, giọng của Thì Phong đột nhiên im bặt, tức giận nhìn Hoàng Hải.

Chuyện Hoàng Hải nói là một chuyện đáng xấu hổ của y, lúc đó y không đua xe, chỉ ra ngoài đi chơi, chuyện xảy ra ở Kim Lăng.

Lần đó y uống quá nhiều rượu, lại chở người đẹp nên muốn khoe khoang tài lái xe của mình, sau khi uống rượu bèn lái xe ra ngoại thành, phóng như bay.

Kết quả do uống quá nhiều rượu, không ngờ đã lái xe vào rảnh thoát nước thải ven đường, dù y không sao, nhưng rất sợ, thật sự đã tiểu trong quần.

Lần đó có không ít người, sau khi cứu y lên y đã dặn không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng bị ai đó truyền ra, cũng trở thành một chuyện mất mặt nhất trong đời y, cũng là một kiêng kỵ của y.

Giờ Hoàng Hải nói ra chuyện này, rõ ràng là muốn làm y mất mặt.

Tuy nhiên hai bên vốn không hòa thuận, Hoàng Hải mấy hôm trước đã bị người này sỉ nhục một lần, lần này vừa hay có cơ hội tìm lại danh dự.

Thì Phong hung hăng trợn mắt với Hoàng Hải, Hoàng Hải cũng không chút yếu thế.

Thì Phong rất có địa vị ở Kim Lăng, nhưng tay của y không duỗi được xa như vậy, y vẫn không có sức ảnh hưởng đến Trường Kinh.

Hơn nữa, Hoàng Hải ở Trường Kinh còn có đám Long Thành làm chỗ dựa, nếu thằng nhãi này có giở thủ đoạn này ở Trường Kinh thì anh ta cũng chẳng sợ, dù sao Hoàng Hải cũng là Chủ tịch của một công ty có tài sản mấy trăm triệu, cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình.

Thì Phong trừng mắt nhìn Hoàng Hải, mấy người bên cạnh y cũng xông tới.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, Vương Lão Ngũ lùi sag một bên, tiếp tục sửa xe, nhưng vẫn cứ lo lắng nhìn sang.

Anh ta chỉ cùa mong, người hai bên nhanh chóng kiềm chế, nếu thực sự đánh nhau, chưa nói chuyện ai thắng ai thua, chỗ của anh ta sẽ gặp họa đầu tiên.

Hoàng Hải cũng không chút yếu thế, trừng mắt nhìn mấy người trước mặt, Long Thành cũng đứng lên chắn trước mặt anh ta, nắn tay kêu răng rắc.

Lần trước ở đại sảnh khách sạn, Long Thành không muốn người khác cười họ, cho nên mới kéo Hoàng Hải lại nói sau này sẽ giúp anh ta trả thù.

Ở đây là gara sửa xe, không phải nơi công cộng, nếu như đám Thì Phong dám động thủ, anh ta cũng không ngại giáo huấn đối phương một chút.

Sáu bảy công tử miệng cọp gan tỏ này, anh ta chẳng sợ gì.

Bộ dạng của Long Thành khiến Thì Phong hơi do dự.

Thân thủ Long Thành họ hiểu, vài quân nhân xuất ngũ bình thường cũng không phải đối thủ của anh ta, bọn họ nhìn thì đông nhưng sức chiến đấu quá yếu, nếu đánh nhau người thua thiệt sẽ là bọn họ.

Thân thủ Long Thành, cũng là một trong những nguyên nhân khiến y kiêng kỵ, cũng vì điều này mà những lần xung đột trước y chịu thiệt không ít, chịu thiệt nhiều, con người cũng trở nên thông minh hơn.

-Chi, chi, chi!

Khi gươm súng sẵn sàng rồi, Tia Chớp đang chơi đùa bên kia đột nhiên phóng đến, nhảy lên vai Trương Dương.

Sự xuất hiện đột ngột của Tia Chớp hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhìn con chồn đáng yêu, Thì Phong cũng thoáng sửng sốt.

-A, chuột!

Một công tử đứng cạnh Thì Phong đột nhiên kêu lên, bình thường gã sợ cuột nhất, vừa kêu xong gã liền bỏ chạy.

Vô Ảnh bị gã gọi là chuột, cũng đứng yên kêu "chít chít", dường như đang kháng nghị.

Tiếng kêu của nó, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

-Vô Ảnh, về đây!

Trương Dương kêu lên, Vô Ảnh quy đầu lại, thoáng nhìn tên bị dọa chạy mất kia, xoay người, chầm chậm bò về phía Trương Dương.

Con chuột này cũng là thú cưng khiến cho mấy người này hơi kinh ngạc.

Vô Ảnh đi được mấy bước, đột nhiên Thì Phong bước nhanh lên phía trước, nhấc chân giẫm lên Vô Ảnh, y không dám động đến Long Thành, nhưng không hề kiêng kỵ con chuột nhỏ này.

Y đang vô cùng tức giận, muốn giải phóng một chút, y không quen Trương Dương. Nhưng chỉ cần đứng cạnh Long Thành thì đều là kẻ địch của y, y cố ý giết con chuột của hắn nuôi, cũng có thể khiến cho bọn họ tức chết.

Tuy nhiên nói gì thì nói, con chuột màu trắng này đúng là đáng yêu, tiếc là đã chọn nhầm chủ.

Sắc mặt Trương Dương biến đổi, khoảng cách của hắn khá xa, lúc này có muốn ngăn cũng không kịp.

-Bộp!

Thì Phong giẫm mạnh xuống đất, lập tức y nhíu mày, cú giẫm này của y chẳng giẫm trúng gì cả.

Con chuột nhỏ lúc nãy còn đứng trước mặt y, giờ đã chạy đến bên cạnh Trương Dương, đang không ngừng kêu chít chít chít với Trương Dương, giống như đang tố cáo, có người ức hiếp nó.

-Chi chi chi!

Tia Chớp đột nhiên từ vai Trương Dương nhảy xuống, bay thẳng đến chỗ Thì Phong, đưa vuốt cào mặt y.

Cào xong, nó lại lui về, động tác của nó khiến Trương Dương hoảng sợ, tuy Thì Phong đáng giận, nhưng tội không đáng chết, nếu Tia Chớp thực sự cắn y một cái, có thể khiến y chết ngay tại chỗ.

Cũng may Tia Chớp nhớ rõ lời Trương Dương dặn, không cắn người, chỉ dùng móng vuốt cào thôi.

Nọc độc của Tia Chớp nằm ở miệng, trên móng vuốt không có độc, tuy không có độc, nhưng rất sắc, trên mặt Thì Phong xuất hiện mấy vết, máu cũng ào ào chảy ra.

Hai ngày nay, tình cảm của Tia Chớp và Vô Ảnh rất tốt, bây giờ Tia Chớp không còn một mình nữa, chí ít nó có Vô Ảnh ở cạnh cùng chơi đùa.

Đối với Tia Chớp mà nói, Vô Ảnh là đồng bọn tốt nhất của nó, nhìn thấy đồng bọn tốt nhất bị bắt nạt, suýt chút nữa bị người ta giẫm chết, nó đương nhiên phải đi báo thù.

Nếu không phải Trương Dương nhiều lần căn dặn, nó thực sự đã cắn tên nhãi này, cho y nếm sự lợi hại của chất độc của mình.

-Bắt lấy nó, bắt lấy nó cho tao, đánh chết nó cho tao!

Thì Phong ôm mặt, kêu lên thảm thiết, một trảo này của Tia Chớp không nhẹ chút nào, trên mặt y hiện nay vô cùng đau rát, mắt sắp không mở ra được.

Đau đớn trên mặt không phải mấu chốt, quan trọng nhất là một trảo này đã khiến mặt y bị tàn phá, ai biết được sau này có để lại sẹo không.

Dù nam hay nữ, bề ngoài đều được coi trọng, lúc này trong lòng Thì Phong càng thêm tức giận, y không thèm để ý con chồn này là vật cưng của đám người bên Long Thành nữa, giờ y chỉ muốn đánh chết con chồn cưng này.

Sáu người còn lại, lập tức cầm cờ lê lên, lao về phía Trương Dương.

Tia Chớp sau khi giúp Vô Ảnh báo thù, liền nhảy về vai Trương Dương, còn kêu "chi chi chi" với Vô Ảnh, như báo với nó mình đã giúp nó báo thù.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi