THẦN Y THÁNH THỦ

Cửa tiệm không nhỏ, rộng hơn 200 m2.

Bên trong cửa hàng đều bày các loại ngọc khí, trong đó nhiều nhất là phỉ thúy, trang sức, đồ trang trí đều có, ngoài ra bên trong quầy hàng còn bày một ít ngọc Hòa Điền, và các ngọc khí thành phẩm bằng những loại ngọc khác.

Nhìn vài lần, Trương Dương chậm rãi gật đầu.

Ngọc khí của cửa hàng này rất đầy đủ, có không ít đồ, tuy nhiên đều là ngọc khí hiện đại, chẳng phải cổ vật gì.

Trương Dương cũng thích ngọc, nhưng thích ngọc cổ, có một số thứ còn đem theo cảm giác lịch sử tang thương, kiếp trước hắn sưu tầm được không ít ngọc cổ không tệ.

-Ông chủ Lục, tôi giới thiệu với ông, đây là bạn tôi ở Trường Kinh, Trương Dương!

-Trương Dương, đây là ông chủ Lục, ông chủ của Nhã Ngọc Trai!

Hoàng Hải nhận điếu thuốc ông chủ Lục đưa, cười ha hả giới thiệu, Trương Dương cũng quay đầu lại, lẽ phép bắt tay ông chủ Lục.

Ông chủ Lục cũng đối xử với Trương Dương như vậy, nếu không phải Hoàng Hải giới thiệu, thậm chí ông ta còn nghĩ Trương Dương là người hầu, hoặc lái xe, hay thư ký gì đó của Hoàng Hải.

Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương thật sự quá trẻ tuổi, hơn nữa quần áo ăn mặc rất bình thường, trên người còn đeo túi vả, tuy nhiên, con chồn cưng hắn đang ôm thực sự đáng yêu.

Hôm nay quả là Trương Dương ăn mặc rất bình thường, chỉ luận về giá cả thì kém xa mấy bộ hôm trước hắn mặc, mấy hôm trước đều là quần áo hắn mới mua gần đây, dựa theo thưởng thức của Trương Dương kiếp trước mà nói, quần áo hắn mua sẽ không kém.

Nhưng hôm nay hắn mặc bộ quần áo Mễ Tuyết đưa cho hắn.

Cái này họ mua ở chợ đồ cũ Trường Kinh, cả bộ đồ không quá 100 tệ, bộ quần áo này so với những thương hiệu mà Trương Dương chọn đương nhiên khác biệt.

Lại thêm cái túi vải bình thường, muốn được người khác coi trọng cũng không dễ.

Thời đại này những người làm ăn, cho dù làm cái gì cũng đều có ánh mắt rất khôn khéo.

Đặc biệt là bọn họ những người kinh doanh ngọc khí, cấp bậc ngọc khí khác biệt rất lớn, khoảng vài chục tệ cũng có, tốt hơn một chút thì khoảng trên chục ngàn, thậm chí trăm ngàn, vài triệu cũng có.

Khách hàng của họ khác biệt cũng lớn, ông chủ Lục đã gặp qua nhiều khách hàng, sớm đã luyện được nhãn lực, vừa rồi ông ta coi Trương Dương là một thanh niên vô cùng bình thường.

Hoàng Hải cũng là người thông minh, nhìn bộ dạng của ông ta, lập tức hiểu ngay, còn nói thêm:

-Ông chủ Lục, đừng thấy người anh em này trẻ tuổi, cậu ấy là trung y đấy, còn là một bác sĩ trung y rất lợi hại!

-Trung y?

Ông chủ Lục cuối cùng có chút hiếu kỳ, lúc này, bác sĩ giỏi vẫn rất được mọi người tôn kính.

Ông cẩn thận đánh giá Trương Dương vài lần, lần này thật sự đã giúp ông ta nhìn ra được vấn đề.

Trương Dương khác với những người khách bình thường, hắn có vẻ rất tự tin, tựa hồ không có chút kỳ lạ gì với tất cả mọi thứ ở đây, đối với tất cả mọi thứ ở đây đều cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Không giống với những thanh niên khác, sau khi bước vào đều có vẻ hưng phấn, không yên, bọn họ sẽ nhìn những ngọc khí quý giá, sau đó tắc lưỡi lắc đầu khi thấy giá, sau đó sẽ xem những ngọc khí rẻ nhất.

Cuối cùng, có lẽ bọn họ sẽ chọn mua một cái gì đó, nhưng hầu hết họ chỉ đến xem thử mà thôi.

-Anh Hải quá khen, tôi chỉ là một sinh viên trường y, đang học ở đại học Trường Kinh!

Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên hiểu thái độ của ông chủ Lục với hắn.

Người này hơi trông mặt mà bắt hình dong, tuy nhiên bây giờ người làm ăn đều như thế, vẫn còn giữ được lễ phép thì trong lòng Trương Dương căn bản không để ý rồi.

Không để ý, nhưng không có nghĩa Trương Dương sẽ dán cái mặt nóng vào cái mông lạnh của ông ta, người ta đối với hắn như thế nào, hắn sẽ đối xử với người đó như thế.

Không hài lòng, ba câu là đã quá nhiều.

Ông chủ Lục chỉ gật đầu khi nghe Trương Dương giải thích, hóa ra là một sinh viên, chắc có quan hệ gì với gia đình Hoàng Hải nên Hoàng Hải mới dẫn theo.

Người Hoàng Hải thích, không có nghĩa ông ta cũng thích, Hoàng Hải chỉ là một khách hàng của ông ta, có thể giúp ông kiếm được tiền nên ông ta mới khách sáo như vậy.

Trương Dương là ai, ông ta căn bản không để ý tới.

Thấy hai người không ưa nhau, Hoàng Hải cảm thấy không vui, nói thẳng:

-Ông chủ Lục, có hàng mới không?

-Có, đương nhiên là có, Hoàng tổng, chúng ta ra phía sau!

Mặt ông chủ Lục lập tức lộ vẻ tươi cười, gọi Hoàng Hải đi ra sau, Hoàng Hải gọi Trương Dương một tiếng, nói gì thì nói, Trương Dương cũng đi đến chung với anh ta.

Trương Dương cũng chẳng để tâm, ôm Tia Chớp bước theo ra sau, hắn cũng muốn xem thử, nếu không có gì thú vị, hắn sẽ đi dạo phố đồ cổ.

Dù sao ở đây với bên đó cũng gần, khi nào đi gọi điện thoại nói một tiếng là được.

Lần này bọn họ ai cũng có di động, trong mắt nhiều sinh viên của đại học Trường Kinh, di động là thứ xa xỉ, nhưng đối với những người này, di động chỉ là công cụ.

Bên cạnh Nhã Ngọc Trai có một cửa hậu, cửa hậu khá lớn, ông chủ Lục đưa họ đi qua cửa hậu.

Ra khỏi cửa hậu là một con ngõ nhỏ, Trương Dương rất hứng thú với con ngõ này.

Con ngõ này rất cũ, giống như Hỗ Hải những năm 20, 30 vậy, những con ngõ như thế này ở đời sau căn bản không còn nhìn thấy.

Men theo con ngõ đi ra ngoài, một lát sau lại đến một con đường nhỏ, chỗ này hiện nay rất bình thường, rất khó tưởng tượng mấy năm sau lại trở thành khu buôn bán nổi danh của Hỗ Hải.

Đi trên con đường nhỏ không bao xa là một khoảng sân rộng có cửa sắt, bên trong còn có khá nhiều người.

Sau khi đến đây, Hoàng Hải có chút hưng phấn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bước chân của anh ta tự nhiên nhanh thêm một chút, còn thúc giục ông chủ Lục đi nhanh lên.

Trương Dương đánh giá cái sân này, sân rất lớn, bên trong có khá nhiều người, đều đứng thành từng nhóm, ngoài ra còn có một dãy nhà, trong nhà cũng có khá nhiều người.

Ông chủ Lục đưa họ đi đến ngôi nhà kia.

-Ông chủ!

Bọn họ vừa vào trong, lập tức có người bước đến, Trương Dương chú ý, bên ngoài căn phòng này viết một tấm bảng nhỏ, cũng là Nhã Ngọc Trai.

Cùng tên, tuy nhiên ở đây cũ hơn bên ngoài nhiều, khí thế cũng không bằng.

Gian phòng bên cạnh cũng vậy, cũng có một tấm biển nhỏ.

Giả như dãy nhà này không phải ở một chỗ sâu như vậy, Trương Dương sẽ nghĩ đây là một phố buôn bán, tuy bề ngoài trông tệ hơn ngoài kia rất nhiều, nhưng dù sao đó cũng chỉ là bề ngoài.

-Cậu cứ làm gì làm đi, tôi đưa Hoàng tổng đến xem!

Ông chủ Lục phất tay, Hoàng Hải là khách hàng lớn, ông phải đích thân tiếp đãi.

Bước vào trong, Trương Dương phát hiện bên trong không hề giống với bên ngoài.

Nhã Ngọc Trai ngoài kia, bố trí rất xa hoa, bày toàn ngọc khí tinh mỹ, ở đây chỉ có vài khay chứa đồ đơn giản, quan trọng nhất là, trong những khay chứa đồ này đều chứa đá tảng.

Ngoài ra, căn phòng này chỉ khoảng 100m2, trên mặt đất cũng có đủ loại đá, màu sắc của những tảng đá này không giống nhau, lớn nhỏ cũng không đồng đều, làm cho Trương Dương có một cảm giác rất loạn.

Khi nhìn thấy những thứ này, Hoàng Hải càng trở nên hưng phấn, anh ta bảo Trương Dương trông túi giúp, lập tức bước về phía khay chứa đồ, cẩn thận nhìn bề mặt đá.

Túi của Hoàng Hải xách lên khá nặng.

Đương nhiên, nặng đây là đối với người khác, giao cho Trương Dương, một cái túi như vậy chứ 10 cái thì Trương Dương cũng xách chẳng vấn đề gì.

Trương Dương nhìn quanh, trong tiệm ngoại trừ Hoàng Hải, còn có vài người khác.

Những người này đều đến xem đá, có người xem đá trong khay, có người ngồi xổm xem đá dưới đấy, những người này đều có chung một đặc điểm, ai nấy đều cầm một ngọn đèn nhỏ, không ngừng chiếu vào đá.

Có người bên cạnh còn đặt chén nước, thỉnh thoảng còn lau nước lên tảng đá.

Trương Dương thấy nhàm chán, bước đến bên cạnh Hoàng Hải.

Lúc này Hoàng Hải cũng đang quan sát một khối đá lớn, tảng đá đó không nhỏ, bằng quả bóng rỗ, Hoàng Hải chuyển nó từ khay chứa đồ lên bàn, cầm đèn cẩn thận quan sát.

-Anh Hải, tảng đá này có gì hay đâu mà xem?

Nhìn một hồi, Trương Dương không kìm nổi nhíu nhíu mày, hắn biết có người thích sưu tầm kỳ thạch, hắn cũng từng sưu tầm một ít.

Tuy nhiên tảng đá đó rõ ràng không phải kỳ thạch, trong mắt hắn, mấy thứ này chẳng đáng để sưu tầm, chẳng qua chỉ là một tảng đá bình thường thôi.

-Trương Dương, cậu không biết đâu, đây là đá, không sai, nhưng cái này gọi là đổ thạch, không giống với đá bình thường!

Hoàng Hải ngẩng đầu cười cười, giải thích cho Trương Dương.

Đổ thạch?

Trương Dương hơi sửng sờ, cái từ này đối với hắn không hề xa lạ, kiếp trước hắn nghe không ít người nói, hắn biết, đổ thạch chính là Phỉ Thúy nguyên thạch, bên trong có thể lấy được Phỉ Thúy ngọc thạch.

Hắn có một bệnh nhân, chuyên buôn bán đổ thạch.

Hắn cũng đã từng nhìn thấy đổ thạch ở nhà bệnh nhân, tuy nhiên thứ hắn thấy đều rất đẹp, đẹp hơn mấy thứ này nhiều, những đổ thạch đó đều có Phỉ thúy xanh mơn mởn.

Trương Dương cũng không biết rằng, thứ bệnh nhân của hắn đặt trong nhà đã được gia công rồi, hơn nữa đều là những bán đổ liệu không tệ.

Dĩ nhiên thứ đó trông sẽ đẹp mắt hơn, hầu hết phỉ thúy sau khi được lấy ra, không còn phải mang lớp vỏ này nữa, phỉ thúy đó có thể đem đi gia công làm trang sức.

Còn những thứ trước mắt, là đổ thạch đem trực tiếp từ mỏ quặng về, toàn bộ những đổ thạch này đều có nhiều tầng đất đá, thoạt nhìn dĩ nhiên rất khó coi.

-Trương Dương, đổ thạch có thể lấy ra được phỉ thúy nguyên thạch, những trang sức xinh đẹp vừa rồi chúng ta thấy ở tiệm của ông chủ Lục, đều là đá lấy ra từ đây, sau đó được gia công đấy!

Sợ Trương Dương không hiểu, Hoàng Hải lập tức giải thích.

Lúc này vẫn chưa bước qua thế kỷ mới, chưa phải thời đại truyenfull.vn tràn lan, bất kỳ thứ gì đều có thể nhìn thấy trên mạng, anh ta sợ Trương Dương chỉ lo học hành, chưa từng được nghe nói đến thứ này.

-Hoàng tổng nói đúng, đổ thạch dù mang một chữ đổ (cược), nhưng không phải đánh bạc, cái này chủ yếu dựa vào vận khí và nhãn lực, vận khí tốt, một khối đổ thạch có thể giúp người ta kiếm được nhiều tiền, vận khí không tốt, còn có thể phải bồi thường tiền, vì vậy nó mới được gọi là đổ thạch!

Ông chủ Lục cũng giải thích, dù thế nào Trương Dương cũng là người do Hoàng Hải đưa đến.

Nói xong, ông ta dừng một chút, rồi lại nói tiếp:

-Đây là chợ đổ thạch, không chỉ là trung tâm đổ thạch lớn nhất Hỗ Hải mà còn là chợ khá lớn ở các tỉnh đông nam, nơi này không chỉ có những người ở Hỗ Hải tới, mà những người chơi ở các tỉnh xung quanh, muốn chơi cũng tìm đến chỗ chúng tôi!

Lúc nói, vẻ mặt ông ta có chút tự hào, giọng cũng cao lên một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi