THẦN Y THÁNH THỦ

Cảnh sắc của công viên Tùng Thạch Tháp không tệ chút nào, điều quan trọng nhất chính là buổi trưa ở đây rất mát mẻ. Rất nhiều sinh viên sau khi ăn trưa xong đều thích đến đây để nghỉ ngơi.

Hôm nay cũng vậy, sinh viên đến đây tản bộ cũng rất nhiều, từng đôi từng đôi một, còn một nhóm đông như nhóm Trương Dương thì không nhiều.

Ở đây nghỉ ngơi một lát, mấy người lại quay trở về trường học.

Trước 1 rưỡi, Trương Dương và Tiêu Bân cùng đi đến phòng họp của hội sinh viên.

Còn đám Mễ Tuyết thì ngồi trong một quán nước giải khát cách đó không xa. Bình thường hội sinh viên họp cũng không quá lâu. Cho nên đám Mễ Tuyết liền ngồi ở đây đợi Trương Dương, sau đó cùng nhau trở về lớp học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trong văn phòng lúc này đã có mấy người, sau khi Trương Dương và Tiêu Bân đi vào, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ có ba người lên tiếng chào hỏi.

Ba người này, xem như là ba thành viên trung lập, quan hệ với Chu Dật Trần cũng chỉ bình thường, và với Trương Dương thì cũng vậy. Địa vị của bọn họ cũng không quan trọng, hơn nữa tính tình cũng nhạt nhẽo, cho nên Chu Dật Trần không lôi kéo bọn họ.

Người còn lại, không đơn giản là người có quan hệ với Chu Dật Trần nữa, mà chính là người ủng hộ Chu Dật Trần.

Từ điểm đó cũng đó cũng có thể thấy được, Chu Dật Trần là người rất có thủ đoạn, làm Chủ tịch hội khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn khống chế được hội sinh viên rồi, cũng khó trách Trương Dương bị xa lánh, mà thực quyền cũng bị mất đi đáng kể.

Ngồi thêm vài phút đồng hồ, lại có mấy người bước vào, Chu Dật Trần và đám "đệ tử" là những người vào phòng họp cuối cùng, sắc mặt của y còn rất khó coi, dường như vừa phát hỏa xong vậy.

Chuyện buổi sáng có ảnh hưởng rất lớn đối với y, quan trọng nhất là, y biết mình bị Trương Dương lừa, nghĩ đến tin tức được truyền đến từ đồn công an, y liền nổi trận lôi đình, cũng quăng vỡ không ít đồ đạc, ngay cả đám "đệ tử" đi theo y cũng gặp xui xẻo.

Y thông qua quan hệ, tìm một người có khả năng đích thân đến đồn công an "khơi thông", cuối cùng lại điều tra ra không có việc này. Người bạn kia nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của y, thiếu chút nữa khiến cho y không còn lỗ nào để chui xuống.

Việc này ngoại trừ sinh viên trong trường ra thì không có ai ngoài trường biết cả. Bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền "sự tích vinh quang" này của y.

Điều này cũng khiến cho y càng trở nên oán hận Trương Dương hơn.

- Chủ tịch Chu, sắc mặt anh có vẻ không tốt nhỉ? Liệu có phải bị ốm không? Hay là chúng ta hoãn họp lại để nh đến bệnh viện kiểm tra nhé. Sức khỏe là quan trọng nhất, không coi thường được đâu.

Chu Dật Trần vừa mới ngồi xuống, Trương Dương liền cười nói. Rất nhiều người ngẩng đầu lên nhòn Trương Dương một cách kinh ngạc.

Bởi bình thường mỗi lần họp, Trương Dương đều xuất hiện với vẻ mặt căng thẳng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Chu Dật Trần, càng chưa từng chủ động kích thích Chu Dật Trần. Lời nói vừa rồi mang tính trêu chọc là chính, tất cả những người ngồi dưới đều hiểu điều này.

Chu Dật Trần tức tím mặt, y hận rằng không thể bước lên để cho Trương Dương một phát đấm vào mồm. Đương nhiên, điều quan trọng là y có đánh được hay không. Bởi Trương Dương bây giờ không còn là Trương Dương của trước kia nữa.

- Không cần, tôi không sao.

Hít một hơi thật dài, Chu Dật Trần cố nhẫn nại, nói.

Sau khi liếc mắt nhìn mọi người một cái, Chu Dật Trần mới nói:

- Họp luôn đi, hôm nay chỉ yếu là tổng kết công tác trước kỳ nghỉ và bố trí công việc trước khi nghỉ hè.

Không thể không nói rằng, Chu Dật Trần có khả năng làm quan thiên phú. Vừa ngồi xuống đã mở miệng, mang theo một vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên rồi.

Đáng tiếc điều đó căn bản chẳng hề được Trương Dương coi ra gì. Ở kiếp trước, ngay cả quan to cỡ Bí thư Tỉnh ủy hắn cũng đều gặp rồi. Một thầy thuốc giỏi khi nói chuyện với người khác thường chiếm ưu thế hơn.

Bất cứ người nào, cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể khẳng định được mình sẽ không bị bệnh. Khi bị bệnh rồi thì chỉ có thể dựa vào thầy thuốc. Một thầy thuốc giỏi đi bất cứ chỗ nào cũng đều nhận được sự tôn kính.

- Tiêu Bân, tài liệu cậu chuẩn bị thế nào rồi?

Chu Dật Trần vừa nói xong, liền đem mũi súng chĩa vào Tiêu Bân. Đối phó với Tiêu Bân, trước khi nghỉ mùng 1 thấng 5 y đã có ý tưởng rồi, và cuộc họp hôm nay mục đích chính là vì điểm này. Chu Dật Trần muốn diệt trừ tất cả những thế lực của Trương Dương ở hội sinh viên này.

Đáng tiếc, y không thể ngờ được rằng buổi sáng nay ở viện y học kia y lại mất mặt đến thế. Điều này khiến cho y không thể chịu được, cho trên trực tiếp làm khó dễ cho Tiêu Bân luôn.

" Nhịn không được nữa rồi".

Trong lòng Trương Dương cảm thấy buồn cười. Chu Dật Trần biểu hiện rất tốt, dù sao vẫn còn trẻ nhưng lại lợi dụng để gây khó dễ như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác nhỏ mọn.

Loại cảm giác này hiện tại không có gì, về sau gặp phải thời điểm mấu chốt sẽ phóng đại vô hạn, thậm chí còn đem lại phiền toán cho y.

- Tài liệu, tôi…

Tiêu Bân có chút sửng sốt, nói. Tài liệu căn bản là chưa được chuẩn bị tốt, mặc dù cũng đã được Trương Dương sắp xếp, nhưng đối mặt với Chu Dật Trần, cậu ta vẫn có chút bối rối.

Bất kể là nói thế nào thì đây cũng coi như là cậu ta chưa hoàn thành nhiệm vụ.

- Tôi với ta cái gì, tài liệu đâu?

Chu Dật Trần trừng mắt lên, nói.

- Chủ tịch Chu, tài liệu thì có, nhưng hôm nay hình như là tổng kết và sắp xếp công tác cơ mà. Chủ tịch Chu cần tài liệu hoạt động của các hội nhóm làm gì mà gấp thế?

Trương Dương nói. Lần này càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.

Ai cũng biết, bình thường Trương Dương căn bản là không phản ứng lại lời nói của Chu Dật Trần. Không ngờ hôm nay lại như vậy. Điều này không giống với biểu hiện bình thường của hắn.

Tuy nhiên, nghĩ đến câu hỏi ban nãy của Chu Dật Trần, một bộ phận lại có chút thoải mái.

Chu Dật Trần rõ ràng là đang gây khó dễ cho Tiêu Bân. Tiêu Bân là người duy nhất ủng hộ Trương Dương ở hội sinh viên. Nếu như không có người này thì Trương Dương trở thành người cô độc, thậm chí có thể còn bị rời khỏi hội sinh viên nữa.

Lúc này, đổi thành người khác cũng không muốn ra mặt.

Nghĩ như vậy, mấy hội viên trung lập kia lại cảm thấy bi ai, thỏ chết cáo thương. Chu Dật Trần thật sự rất mạnh, bây giờ đến người đối kháng với y là Trương Dương lại trở nên như vậy. Tương lai, nếu như bọn họ không "quy thuận" thì liệu có bị đuổi ra khỏi hội không.

Có ý nghĩ như vậy, bọn họ tự nhiên cũng thông cảm hơn với Trương Dương và trở nên cảnh giác hơn với Chu Dật Trần.

- Hoạt động của các đoàn hội, là một trong những công tác phải tổng kết hôm nay. Hội sinh viên chúng ta tồn tại chính là phục vụ cho số đông các bạn sinh viên. Đương nhiên phải làm rõ những đoàn hội này đã làm những công tác gì, có điểm nào cần phải nhân rộng, điểm nào cần phải khắc phục.

Chu Dật Trần ngẩng đầu nhìn Trương Dương một cái. Y cũng cảm thấy rất bất ngờ với những biểu hiện của Trương Dương hôm nay. Không hiểu Trương Dương muốn làm gì, nhưng vẫn mở miệng phản bác lại.

Ý tứ của y cũng tương đối rõ ràng, chính là hôm nay tao phải đối phó với người của mày, xem mày sẽ làm như thế nào.

- Chủ tịch Chu nhiệt tình với công việc như vậy. Tôi suy nghĩ quá nhiều rồi. Tiêu Bân, đem tài liệu đưa cho Chủ tịch Chu đi, để tổng kết một chút.

Trương Dương cườu nói, khiến cho Tiêu Bân không khỏi sửng sốt. Cậu ta nhìn Trương Dương một cách khó hiểu.

Tài liệu căn bản không được thu thập đầy đủ. Lúc này đưa lên không phải sẽ tạo thành cớ cho Chu Dật Trần sao?

- Cứ đưa đi, tất cả đã có tôi.

Trương Dương thản nhiên cười nói, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất đặc biệt. Được Trương Dương ảnh hưởng, Tiêu Bân cũng chậm rãi gật đầu, trực tiếp đem những tin tức mà trước đó đã thu thập được giao cho Chu Dật Trần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi