Trương Dương cũng không biết rằng, khi hắn rời đi, ở một tòa nhà phía xa xa, có một chiếc kính viễn vọng đang theo dõi hắn.
Ngay lúc đó, trong một căn phòng đằng sau Hoa Đà cư, hai mấy người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn, Trương Tùng phụ trách hiệu thuốc Hoa Đà cư cùng với Tam gia gia của ông ta đều ở đây.
Hai mươi mấy người, đều là con cháu quan trọng của Trương thị Hoa Đà cư, cũng chính là con chái của vị Dược Đồng kia.
Người lớn tuổi nhất là ông lão tóc bạc trắng 70 tuổi, ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa, người này cũng là cháu cả của Dược Đồng, là người có thân phận cao nhất của Trương thị Hoa Đà Cư.
Hôm đó sau khi Trương Dương rời đi, Trương Dương và Tam gia gia của ông đã gọi người trong tộc lại, kẻ lại chuyện này.
Biết được Trương Trọng Cảnh vẫn còn có truyền nhân, tất cả mọi người đều giật mình.
Bọn họ vốn là phân nhánh của Trương gia thánh y, dĩ nhiên hiểu rõ những kế thừa trong tay Trương Dương quan trọng đến mức nào, hoặc có thể nói, mấy thứ này đối với họ có ý nghĩa như thế nào,
Hôm nay, tất cả những thành viên trực hệ gia tộc đều thảo luận.
Truyền nhân Trương gia Hoa Đà cư rất nhiều, tuy nhiên bọn họ không đoàn kết như Tạ gia, đối với bí phương Trương gia Trương Dương đang nắm giữ, người của Trương gia Hoa Đà cư chia ra làm hai phái.
Một phái là kiên trì đoạt lấy bí phương, có bí phương này, bọn họ có thể hoàn toàn thay thế được Trương gia nhất mạch Trương Trọng Cảnh, họ sẽ phát triển huy hoàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bọn họ rất rõ, bọn họ và Trương giá thánh y khác nhau ở bí phương và nội lực, Dược Đồng dù sao cũng chỉ là Dược Đồng, không thể nào dược thừa kế những thứ quan trọng này.
Người của nhất phái, chẳng hạ vị Tam gia gia của Trương Tùng, ông tên Trương Huyễ Tiền, là người có địa vị rất cao trong gia tộc Hoa Đà cư.
Một phái khác là phái ôn hòa, họ không đồng ý dùng phương pháp cưỡng chế để đoạt thứ này.
Bọ họ muốn đàm phán, thông qua phương pháp đàm phán để lấy bí phương, nếu thực sự không được thì dùng cách khác, tuy nhiên phái này không nhiều người, sau vài ngày thì không ít người đã thay đổi suy nghĩ, theo phái cưỡng chế.
Dù là người của phái nào, cũng đồng ý là phải lấy được bí phương từ tay Trương Dương, điều này đối với họ mà nói quá quan trọng.
Cuối cùng hầu hết các thành viên trong gia tộc thông qua quyết định cưỡng chế, quyết định vận dụng nhân tình mà họ chẳng dễ gì có được, nhờ người ta ra mặt ứng phó với Trương Dương.
Trương Dương là người dùng nội lực, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn, điều này họ rất rõ, muốn đối phó với Trương Dương, chỉ có thể mời người lợi hại hơn hắn.
- Người của gia tộc Hiên Viên đã xuất động, kết quả cụ thể thế nào, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ!
Ông lão tóc bạc ngồi ở vị trí chủ tọa khe khẽ thở dài, kỳ thực ông không đồng ý cưỡng chế, đáng tiếc trong gia tộc quyền lực của tiền bối già nhất cũng không cao.
Những người khác đều đồng ý, ông cũng không thể nào làm gì được.
- Anh cả, anh cứ yên tâm, gia tộc Hiên Viên có gia thế nhất trong giới võ học cao cấp nước ta, có người của họ ra mặt, chắc chắn không có sai sót gì đâu!
Lão Tam Trương Huyền Tiền cười hắc hắc nói, trên mặt của y còn mang theo vẻ tự tin.
Bốn chữ gia tộc Hiên viên làm người khác tự tin không ít, bọn họ là truyền nhân Dược Đồng của nhất mạch Trương Trọng Cảnh, dĩ nhiên không xa lạ gì võ học, biết sự đáng sợ của cao thủ nội lực này.
Nhiều năm trước, họ ngẫu nhiên chữa trị được một thành viên quan trọng của gia tộc Hiên Viên, có được một tấm nhân tình.
Ân tình này họ luôn cố gắng duy trì, vì họ biết được sự lợi hại của Gia tộc Hiên Viên, lúc trước nếu không phải trùng hợp, thành vên quan trọng kia bị thương nặng, họ cũng không có cơ hội chiếm được ân tình này.
Y thuật của Gia tộc Hiên Viên không thể so được với họ.
Giờ cuối cùng cũng đến lúc sử dụng ân tình này, việc sử dụng, không ai trong gia tộc họ phản đối, bọn họ đều rõ tầm quan trọng của việc lần này
Nếu thành, bọn họ sẽ giành được phương phá tu luyện nội lực và bí mạch nhất cảnh Trương Trọng Cảnh, bọn họ có thể trở thành gia tộc quan trọng nhất.
Bí phương của nhất mạch Trương Trọng Cảnh rất nhiều, đều có tác dụng vô cùng quan trọng.
Có mấy thứ này, bọn họ có hy vọng giống như gia tộc Hiên Viên, trở thành gia tộc lánh đời, thậm chí có thể kế thừa ngàn năm, có được sức ảnh hưởng rất lớn.
Thứ quan trọng như vậy, sử dụng ân tình này cũng không tiếc.
Ông lão đầu bạc yên lặng gật đầu, ông không nói gì, mọi người cũng đều ngồi đây,người của gia tộc Hiên Viên đã xuất động, họ đều ngồi đây chờ tin tức.
Vì thế hôm nay không mở cửa buôn bán, Hoa Đà cư cũng không kinh doanh.
Trên lầu đang dùng kính viễn vọng quan sát Trương Dương, là người của gia tộc Hiên Viên, họ đã phái một thành viên quan trọng của gia tộc, người đó tên là Long Phong.
Long gia kỳ thực là một nhánh của gia tộc Hiên Viên, bổn gia gia tộc Hiên viên luôn lánh đời ở trong núi, căn bản không ai biết nơi ở thực sự của gia tộc Hiên Viên.
Người trước kính viễn vọng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khá đẹp trai.
Bộ dạng anh ta khoảng 25- 26 tuổi, khoảng bằng Lý Á, Vương Thần, không lớn hơn Trương Dương với Tô Triển Đào bao nhiêu.
Thấy Trương Dương lên xe bus, y cũng xoay người rời đi, khi đi trên tay y chỉ cầm cái túi nhỏ, không cầm theo gì khác.
Không lâu sau, dưới lầu một chiếc xe tải rất bình thường chuyển động, đi theo xe bus của bọn Trương Dương.
- Vương Thần, lần này coi như cậu cũng có thể có nề nếp một chút rồi!
Trên xe bus, mấy người đỡ Vương Thần lên một vị trí thoải mái, vốn người nhà đã chuẩn bị xe cho anh ta, nhưng anh ta từ chối.
Lần này anh muốn cùng đi với mọi người, bất đắc dĩ mới nghĩ ra cách này,
- Tôi nề nếp cậu vui lắm à, đừng quên mấy ngày qua ai đưa cậu đi chơi đấy!
Trên người Vương Thần toàn là băng, không tự cử động được, nhưng may là anh ta còn có thể nói chuyện, lúc này đang oán trách Lý Á.
Anh ta thích chơi, lôi kéo Lý Á cùng chơi đùa không ít, khoảng thời gian trước trong triển lãm xe anh ta làm quen rất nhiều cô nàng, Lý Á cũng thế, rất nhiều cô là do anh tìm cho Lý Á.
Lúc này nghe Lý Á nói vậy, dĩ nhiên là không vui.
Lý Á lập tức phản kích nói:
- Tôi đi cùng anh là vì thấy anh đi một mình tội nghiệp quá thôi!
- Thấy tôi tội nghiệp, vậy thì đừng có nhờ tôi tìm người giúp cậu nữa nhá!
Vương Thần kêu lên, hai người này lúc này rồi mà còn không quên cãi nhau,
- Yên lặng hết đi, muốn chơi thì các cậu cứ đi chơi tiếp đi, chết cũng chẳng ai hỏi đâu, tuy nhiên Lý Á không đi được, cậu đã lấy tiền của chúng tôi rồi thì lo làm việc đi!
Long Thành quát một tiếng, hai người này lập tức ngậm miệng lại, trong lòng họ Long Thành rất có uy vọng.
Nghe hai người này đấu võ mồm, đoạn đường đi cũng khá thú vị, bên kia còn có thế giới của Tô Triển Đào và Dương Linh, họ đang nhỏ giọng trò chuyện.
Những gì họ nói, người khác đều không nghe được, chỉ Trương Dương là nghe rõ ràng nhất.
Sau khi hệ thống thăng cấp, các thuộc tính trên người hắn đều tăng lên không ít, trong đó có thính lực, giờ dù là âm thanh nhỏ nhất hắn cũng nghe thấy,
Nhưng những thứ hắn không muốn nghe, cũng đành phải bất đắc dĩ nghe thấy.
Những câu buồn nôn này chẳng biết Tô Triển Đào học được ở đâu, Trương Dương sắp nổi da gà đến nơi rồi.
Tốc độ xe bus không chậm, chỉ vài giờ là đã gần đến Trường Kinh, họ không ai phát hiện, có một chiếc xe tải tầm thường luôn đi theo sau họ.
Chiếc xe này rất khéo léo, không quá xa cũng không quá gần, hơn nữa thân xe cực kỳ bình thường, rất khó làm người ta chú ý.
Xe bus đi thẳng vào Tam viện Trường Kinh, người nhà Vương Thành đã bố trí xong, Vương Thần có thể tiếp tục ở đây dưỡng thương.
Mấy người đều xuống xe, dù sao bọn họ cũng không đông người, cũng không cần chiếc xe bus này đưa từng người về.
Có Trương Dương đánh tiếng, dĩ nhiên chuyện sắp xếp cho Vương Thần không xảy ra vấn đề gì.
Đừng thấy bình thường Trương Dương không đến bệnh viện, hắn hiện nay hoàn toàn trở thành truyền kỳ của Tam Viện rồi, đám thực tập sinh trước kia đã rời đi, giờ thay một nhóm thực tập sinh khác, Trương Dương chính là chủ đề nhóm này hay bàn luận nhất.
Rất nhiều người sớm đã hiếu kỳ về Trương Dương, đáng tiếc mấy ngày nay Trương Dương không đi làm, họ chỉ có thể bàn luận, suy đoán thực tập sinh kiêu ngạo nhất Tam Viện khi nào sẽ trở về bệnh viện.
Thế nên hôm nay Trương Dương vừa xuất hiện ở bệnh viện, có hơn trăm người đã lén chạy đến đánh giá Trương Dương, cuối cùng lãnh đạo bệnh viện đành ra mặt mới có thể khiến mấy người này quay về vị trí làm việc của mình.
- Trương Dương, hóa ra ở đây cậu nổi tiếng như vậy, nhiều cô gái chạy tới đây lén nhìn cậu!
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Vương Thần, Long Thành trêu ghẹo Trương Dương, trước đây quả không ít nữ y tá cố ý tiếp cận, liếc mắt nhìn Trương Dương.
- Đúng vậy, nhiều cô em xinh đẹp như vấy, một mình cậu quan tâm hết được sao?
Tô Triển Đào ghen tỵ nói, anh ta tự nhận mình cũng được coi là đẹp trai, phong độ, đáng tiếc mấy nữ y tá này căn bản đều chẳng để ý đến anh ta, chỉ tò mò quan sát Trương Dương thôi.
- Cậu ấy không quan tâm được hết, hay là anh giúp cậu ấy đi?
Tô Triển Đào vừa nói xong, đã có người nói với anh ta.
Tô Triển Đào gật đầu heo bản năng, lớn tiếng nói:
- Được, chuyện này không thành vấn đề, vì bạn bè không tiếc mạng sống, tôi là...
Nói đến đây, giọng của anh ta nhỏ đi, quay đầu lại.
Anh nhìn thấy Trương Dương đang căm tức nhìn mình, vừa rồi câu nói kia là Trương Dương nói với anh ta!
- Được, anh cứ đi mà giúp bạn không tiếc mạng sống đi, em đi trước!
Dương Linh tức giận bỏ lại một câu, vừa chào hỏi đám Trương Dương rồi rời đi, thực sự bước ra khỏi bệnh viện.
Tô đại công tử vội vàng đuổi theo, không ngừng tự kiểm điểm, cam đoan trogn lòng chỉ có mình Trương Dương, lúc nãy chỉ cố ý đùa với Trương Dương, xem Trương Dương có phản ứng gì.
Người này thực không nghĩa khí, đã đem Trương Dương ra làm tấm khiên rồi.
- Vương Thần, anh Thành, tôi cũng đi đây, ở nhà có người chờ, mai tôi lại tới!
Tô Triển Đào sau khi đi rồi thì không quay lại, Trương Dương cười với Vương Thần, cũng đứng dậy cáo từ.
Hắn muốn quay về học bù, ngày mai đến cũng không sao.
- Tôi cũng đi, để tiễn cậu đi luôn!
Long Thành đứng dậy, Vương Thành có người nhà của anh ta, ở bệnh viện đã sắp xếp xong, không cần bọn họ ở lại.