THẦN Y THÁNH THỦ

Mọi người chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng lại uống khá nhiều rượu.

Nhưng Trương Dương cũng không khá hơn là mấy, Long Thành không buông tha hắn, còn Hoàng Hải và Lý Á vẫn luôn giúp đỡ Tô Triển Đào.

Ai đến nhà hàng của Mễ Tuyết đều coi như tính vào đầu Trương Dương.

Chờ sau khi về đến nhà, Trương Dương cũng sau lướt khướt, ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, phải dùng nội công vận khí đẩy ép rượu ra mới tỉnh lại được.

Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi đưa Mễ Tuyết đến nhà hàng, Trương Dương liền lái xe đi một mình.

Hắn đi đến nhà của Tô Thiệu Hoa và Cục trưởng Triệu một chuyến, một buổi sáng đã trôi qua nhanh chóng.

Khi đi đến nhà hai người đó thì hắn đều trị liệu phục hồi cho họ. Tình trạng hiện tại của hai người họ rất tốt, không cần châm cứu thường xuyên như trước đây nữa, chỉ cần một tháng một lần là được.

Trương Dương còn để lại một ít thuốc ở chỗ Tô Thiệu Hoa, chính là thuốc mới bào chế được sau khi có được nguyên liệu từ Hoa Đà Cư.

Những viên thuốc này sẽ có ích giúp cải thiện bệnh tình của ông ta. Ngoài ra, Trương Dương còn phải bào chế một loại thuốc tổng hợp khác. Loại thuốc đó có thể giúp Tô Thiệu Hoa khỏi được bệnh. Nhưng Trương Dương cần sản xuất loại thuốc này ở nhà máy chế biến thuốc, tạm thời vẫn chưa thích hợp cho Tô Thiệu Hoa dùng.

Buổi chiều Trương Dương lại đi tới bệnh viện Tam Viện, lần này hắn không xuất hiện với tư cách là bác sĩ thực tập nữa mà chỉ đơn thuần là đến thăm người thân.

Hôm qua bọn hắn đều đã hẹn rõ ràng là chiều hôm nay cùng đi thăm Vương Thần.

Thằng nhóc Vương Thần này đã nằm ở bệnh viện đủ rồi, ngày nào cũng gọi điện thoại cho bọn hắn, bất luận là ai cũng bắt người ta đến thăm y. Một mình y ở bệnh viện buồn bực sắp phát điên lên rồi.

Với tính tình của y như vậy thì ở bệnh viện lâu như vậy chẳng khác gì tra tấn.

- Không thể vô đạo đức như vậy được…

Trương Dương vừa mới đẩy cửa đi vào, Vương Thần liền tức giận hét to lên khiến hắn rất sửng sốt.

Trong phòng bệnh. Lý Á đã đến từ sớm rồi, Hoàng Hải và Long Thành còn chưa tới.

- Sao thế? Đang mắng ai đấy?

Trương Dương đung đưa bó hoa, tươi cười hỏi. Vương Thần cũng đang ngơ ngác nhìn hắn.

- Trương Dương, cậu đã đến rồi, lại đây, mau để cho tôi ôm Tia Chớp một cái, tôi nhớ nó chết mất.

Vương Thần vươn cánh tay ra, nói. Y chỉ có thể cử động một cánh tay, tay kia vẫn còn bó bột.

- Chít chít!

Tia Chớp lập tức nhảy từ trên vai Trương Dương xuống, chạy đến lòng của Vương Thần dạo qua một vòng lại chạy trở về và còn đắc ý nhìn Vương Thần cười, rõ ràng nó có ý đang trêu ngươi y.

- Nhóc con này cũng dám bắt nạt tôi!

Vương Thần vẻ mặt đưa đám kêu lên. Tia Chớp lại nhảy từ trên người Trương Dương xuống, lần này không đi nữa mà dùng cái đuôi của nó ve vẩy vào cổ Vương Thần một cách âu yếm, dường như đang an ủi y vậy.

Động tác của Tia Chớp làm cho Vương Thần mỉm cười, còn cười không ngớt.

Ở phía sau Trương Dương, Long Phong theo dõi tất cảm đang mỉm cười, ánh mắt có chút ngưỡng mộ.

Đi cùng Trương Dương nhiều ngày như vậy, Long Phong cũng dần hiểu Trương Dương hơn, rất nhiều chuyện lúc trước không hiểu thì bây giờ nhìn mãi cũng thành quen.

Ví dụ như Tia Chớp chịu chơi đùa với người thường, thậm chí vui đùa với cả trẻ con, gã cũng rất khó hiểu.

Tia Chớp tuy là linh thú, nhưng vẫn là loài thú có độc. Nếu gia tộc gã có một con linh thú như vậy đi theo thì nhất định sẽ đối xử với nó vô cùng tôn kính giống như đại gia vậy, sao có thể nô đùa tùy tiện với linh thú như vậy được.

Khi mới đầu nhìn thấy Tia Chớp nhảy lên người kẻ khác, gã còn căng thẳng hồi lâu. Gã là người vô cùng rõ ràng khả năng sát thương của Tia Chớp, chính gã cũng từng bị Tia Chớp cắn, suýt chút nữa thì toi mạng.

Sau khi thấy người đó không sao, Tia Chớp đùa nghịch cũng rất vui vẻ, dần dần gã mới yên lòng.

Trong lòng gã thật sự rất hâm mộ những người này, có cơ hội ôm lấy linh thú để vui đùa. Gã cũng muốn ôm Tia Chớp một cái, tiếc là căn bản không có dũng khí này.

Mặt khác Tia Chớp cũng không để cho gã ôm. Bây giờ Tia Chớp không thù Long Phong, nhưng nói chung là vẫn giữ khoảng cách với Long Phong giống như đang đề phòng gã vậy.

- Thằng nhóc này sao thế?

Trương Dương quay đầu lại nhìn Lý Á hỏi, hắn còn nhớ rõ Vương Thần vừa nãy đã mắng chửi người đấy.

- Thằng nhóc này nghe nói chúng ta đi du lịch tập thể, đang chửi đổng kia kìa, nói chúng ta không phải anh em bạn bè, không dẫn theo cậu ấy. Trừ phi chúng ta tìm một cái xe đa năng dẫn cậu ta theo, cùng leo núi. Tôi không dẫn cậu ta đi thì bị nói là vô đạo đức đấy.

Lý Á vừa cười vừa lắc đầu, giải thích.

- Đã trông như thế này mà còn muốn chạy ra ngoài, cậu ta thật là hết thuốc chữa!

Trương Dương cũng vừa cười vừa lắc đầu nói. Người đã trông như xác ướp thế này lại vẫn muốn leo núi, yêu cầu này của Vương Thần mới thật sự là vô đạo đức.

Lúc này, ai dám mang theo y đi ra ngoài chứ.

- Ai hết thuốc chữa?

Cửa lại được mở ra, Hoàng Hải, Tô Triển Đào và Dương Linh cùng nhau từ bên ngoài bước vào, đang nghi hoặc nhìn Trương Dương.

Ba người cũng đều mang theo hoa, phòng bệnh của Vương Thần sắp trở thành phòng trồng hoa đến nơi rồi, khắp nơi đều là hoa tươi.

- Còn có thể là ai nữa ngoài thằng nhóc này ra.

Trương Dương kể lại một lượt những lời Lý Á vừa nói, cả ba người đều bật cười.

Có người tiếp tay, Lý Á bắt đầu phản kích lại Vương Thần để y an tâm dưỡng thương, đừng có cả ngày đều muốn nhảy lên nhảy xuống, bằng không vết thương kia cả đời đều không khỏi được.

Hoàng Hải, Tô Triển Đào thình thoảng còn bồi thêm một vài câu nói Vương Thần khiến y trở nên mặt mày nhăn nhó.

Lát sau, Long Thành cũng tới. Y gật đầu chào Long Phong trước. rồi mới nhập bọn, cùng công khai lên án Vương Thần.

Mấy hôm nay, Long Thành cũng coi như thích ứng với sự có mặt của Long Phong. Y vẫn có sự kính trọng đối với một vị tiền bối trong nội môn, nhưng bình thường có thể xem nhẹ sự hiện hữu của gã mà trở lại với trạng thái bình thường của mình.

Thực ra không chỉ có một mình Long Thành bỏ qua sự có mặt của Long Phong, bọn Tô Triển Đào và Hoàng Hải cũng gần như đều không chú ý người này rồi.

Một người bình thường không nói lời nào, chỉ đi theo Trương Dương từ đằng xa, lâu dần sẽ làm ấn tượng của bọn họ về gã phai nhạt đi nhiều. Bọn họ từng than vãn với Trương Dương là đào đâu ra vệ sĩ kì quái như vậy, nếu đổi lại là bọn họ thì nhất định sẽ không thèm một vệ sĩ như vậy đâu.

Mấy người đều ở lại chơi với Vương Thần đến tận trưa mới ra về.

Ngày xuất phát đã được quyết định, ngày kia sẽ đi, vẫn tập trung ở chỗ đại lý xe ô tô của Dương Linh như trước. Đây cũng là lần cuối cùng bọn họ đến thăm Vương Thần trước khi lên đường.

Lần đi dã ngoại này kéo dài khoảng một tuần. Hơn một tuần không thể đến thăm Vương Thần nên mọi người đều muốn chơi với y lâu hơn một chút.

Vương Thần ngoài miệng nói rất hay, nhưng thực ra y cũng hiểu rõ tình trạng của mình, căn bản không thể nào đi cùng được nên chỉ đành một mình tủi hận ở bệnh viên, mong sao mình sớm khỏe lại.

Còn thời gian hai ngày để chuẩn bị, đối Trương Dương mà nói thì thời gian hơi gấp rút.

Hắn phải chuẩn bị đồ vật này nọ không ít, những người khác chỉ lên núi để đi chơi, không thể ở lại trên núi quá lâu. Hắn thì không như vậy.

Hắn muốn vào núi thử vận may, có khả năng còn phải qua đêm ở trong núi nên nhưng vật dụng cần thiết gì đó tất nhiên cũng nhiều hơn một ít.

Cũng may đời trước từng có kinh nghiệm tương tự nên việc chuẩn bị đồ dùng cũng không phiền phức lắm. Hơn nữa vào núi cũng không cần chuẩn bị đồ ăn đặc biệt cho Tia Chớp, trong núi có rất nhiều rắn độc.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, đã tới ngày xuất phát. Trương Dương đã lái xe đi đến đại lý xe của Dương Linh từ sáng sớm.

Lần này nghĩ tới tính nguy hiểm khi leo núi, Trương Dương không để cho Mễ Tuyết đi theo, viện cớ nhà hàng vừa mới khai trương để giữ cô ở nhà.

Mễ Tuyết vẫn có tâm lý phản đối, nhưng cuối cùng cô cũng nghe theo sự sắp xếp của Trương Dương, ngoan ngoãn ở lại trong nhà.

Ở trước cửa đại lý xe đã có mấy chiếc xe việt dã đỗ ở đó.

Lần này đi ra ngoài có không ít đường núi, mọi người đều lái xe việt dã. Trương Dương không có xe việt dã, tuy nhiên Long Thành đã cho Trương Dương mượn chiếc xe Hummer trước kia trong nhà mình mượn, Trương Dương không cần phải cố ý đi mua một chiếc khác nữa.

Tô Triển Đào cũng không có, nhưng Tô Thiệu Hoa có nên dĩ nhiên là y lái một chiếc của ông chú đi.

Trong đại lý, mọi người đang ngồi đùa vui với nhau. Tô Triển Đào và Dương Linh đều ở đó, Lý Á và Hoàng Hải cũng mới tới, Trương Dương còn nhìn thấy hai người xa lạ.

Hai người kia đều khoảng hai mươi tuổi, một người đeo kính mắt có vẻ rất nhã nhặn, một người thì có hơi béo phì, trông như ông địa vậy.

- Trương Dương, cậu đã đến rồi!

Từ xa Hoàng Hải đã vẫy tay với Trương Dương, mọi người cũng đều đứng lên.

Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Trương Dương liền nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt và quen biết bọn họ, cũng chính ở chỗ này, cũng chuẩn bị đi xa.

Khi đó Trương Dương còn nhớ rõ, Hoàng Hải là một người rất cao ngạo, hình như không thích nói chuyện nhiều với bọn hắn. Chẳng ai ngờ rằng sau này quan hệ của bọn hắn lại trở nên hòa hợp thân thiết như vậy.

- Trương Dương, đến đây để tôi giới thiệu cho cậu một chút!

Chờ Trương Dương đến gần, Hoàng Hải lập tức nhiệt tình giữ chặt hắn nói.

- Đây là Thường Phong, Thường đại công tử, Thường đại công tử công tác ở sở Công an tỉnh. Đừng nhìn vẻ ít tuổi của cậu ta, đã là chánh án rồi đấy, cũng là người duy nhất trong chúng ta làm quan đấy.

Hoàng Hải chỉ vào chàng trai đeo kính mắt nói, Trương Dương thì thoáng sửng sốt.

Chàng công tử này nhất định xuất thân trong gia đình kinh doanh, hoặc bản thân cũng làm kinh doanh. Những người công tác trong thể chế thật sự không có, bình thường đều không có những người đường hoàng như thế này Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Xin chào Trương Dương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Đừng nghe anh Hoàng nói bừa, tôi cũng không phải là quan chức gì đâu, chỉ là đều kiếm miếng cơm ăn thôi!

Thường Phong trực tiếp đưa tay ra với Trương Dương, mặt nở nụ cười sáng lạn làm cho người ta có cảm giác thật ấm áp.

Cậu ta tuyệt đối không giả tạo, rất tự nhiên, bình thường những người như vậy sẽ để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Trương Dương lịch sự bắt tay cậu ta. Anh chàng này cũng rất biết cư xử, chẳng trách ở trong thể chế mà vẫn có mối quan hệ với bọn Hoàng Hải thân thiết như vậy. Nhóm công tử quyền quý của Hoàng Hải đều không quá quan tâm đến những người làm quan chức.

Có thể tới đây, còn có thể cùng đi ra du ngoạn thì nhất định bản thân rất khá rồi.

- Lão Thường lại khiêm tốn rồi, tuy nhiên Trương Dương cậu chớ xem thường vị quan chức này nhé. Cậu ta cũng là tỷ phú có tiếng đấy, bác cả của lão Thường đã đi Đài Loan từ sớm, tạo dựng một phần sản nghiệp kếch xù ở đó, nhưng bản thân mình không có con nối dõi. Hiện tại bác của cậu ta đã qua đời, khối tài sản khổng lồ kia đều cho cậu ta thừa kế rồi nên cậu ta đều giàu có hơn bất kì ai trong chúng tôi.

Hoàng Hải vừa cười nói, còn Thường Phong thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Cậu ta thực sự là người thừa kế di dản, ai bảo bác của cậu ta chỉ có một người em trai, mà ba của cậu ta chỉ có mình cậu ta là con trai. Cậu ta chính là quan hệ huyết thống gần nhất, cũng là người thừa kế duy nhất.

Sau khi thừa kế toàn bộ gia sản của người bác ruột, cậu ta cũng khong thay đổi gì cả, mà chỉ tách ra một phần, tìm người chuyên quản lý giúp. Tuy nói cậu ta đang đi làm nhưng bản thân đã là tỷ phú nên là người ung dung tự tại nhất trong số mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi