THẦN Y THÁNH THỦ

Tia Chớp đứng bên Kim Quan kêu "chi chi".

Kim Quan này sờ vào rất mềm, nhưng thực chất vô cùng cứng rắn, ngay cả Tia Chớp cắn cũng không khiến chúng động đậy, nếu không phải trước kia đã công kích Ngũ Quan này, Ngũ Quan đã bị thường thì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thực lực Kim Quan Mãng.

Long Phong cũng bước đến, bí tịch của gia tộc Hiên Viên rất nhiều, anh ta hiểu về Kim Quan Mãng nhiều hơn so với Trương Dương.

- Kim Quan của Kim Quan Mãng là nơi tập trung tinh hoa, bên trong rất nhiều máu, máu này là năng lượng cả đời của Kim Quan Mãng, tuy nhiên để lưu trữ máu không dễ, nhất định phải có bình ngọc mới được!

Long Phong nhẹ giọng nói, Kim Mao của Kim Quan Mãng là thứ quý giá nhất, nhưng bảo quản lại không dễ.

Máu tinh này không phải linh thú nào cũng có, những linh thú có thể sinh ra tinh huyết thực lực rất cường đại, chẳng hạn như Kim Quan Mãng, thu hoạch của nó so với chồn đuôi cáo vẫn cường đại hơn nhiều, chồn đuôi cáo chỉ có độc tính mạnh, không có sức mạnh.

Huyết tinh của linh thú, không chỉ có tác dụng với linh thú khác, đối với con người cũng có tác dụng phụ trợ.

Đặc biệt là đối với Trương Dương, Trương Dương là bác sĩ, có thể tiến hành phối dược huyết tinh của Kim Quan Mãng, tác dụng cảu huyết tinh này cũng giống như thiên tài địa bảo.

Đây chính là linh thú, bản thân linh thú đều có linh khí.

- Lần này tôi không mang bình ngọc!

Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt ảo não và tiếc hận. Hắn biết cách lưu trữ huyết tinh, chỉ là lần này hắn không ngờ mình giết được một linh thú, còn có thể lấy huyết tinh, nên vốn không hề chuẩn bị.

Huyết tinh của linh thú không thể bảo tồn được mãi, nếu sau sáu đến 12 canh giờ không cách nào lấy được huyết tinh, huyết tinh này không có nguyên lực và linh khí của linh thú chống đỡ sẽ dần dần tan biến, cuối cùng là mất đi tác dụng.

- Tôi có!

Long Phong đột nhiên cười, lấy từ trong người ra hai bình ngọc.

Đây là bình ngọc ngọc bích thượng đẳng, hai cái bình này có giá trị không nhỏ, Long Phong lấy thuốc trong một bình đổ vào một cái bình khác, rồi đưa bình không cho Trương Dương.

Trong bình ngọc chính là thuốc trị thương, gia tộc Hiên Viên có rất ít thiên tài địa bảo, nhưng mấy đồ dùng ngọc khí thì rất nhiều, bình ngọc này dường như trong gia tộc ai cũng có.

Thuốc trong bình ngọc đều không tệ, nhưng đều chế từ dược liệu bình thường, chỉ dùng để chữa nội ngoại thương đơn giản, bị thương nặng thực sự không thể dùng được.

Ngay cả như vậy thì mấy viên thuốc này đối với người bình thường cũng là rất quý báu rồi, để bảo tồn dược hiệu, họ sử dụng bình ngọc để đựng, dù sao họ cũng có rất nhiều bình ngọc.

Đương nhiên, quý báu này chỉ trong mắt người bình thường, so với huyết tinh của Kim Quan Mãng thì chẳng đáng là gì.

- Được, Long Phong, cảm ơn!

Nhìn Long Phong đưa bình ngọc ra, Trương Dương hơi ngạc nhiên, tuy nhiên niềm vui vẫn nhiều hơn.

Có bình ngọc, có thể bảo quản được huyết tinh này, như vậy hắn có thể phối chế ra linh dược mới.

Linh dược phối từ huyết tinh của linh thú khác với phối từ thiên tài địa bảo, huyết tinh này chứ tinh hoa mấy trăm năm của linh thú, trợ giúp lớn trong việc tăng cường nội lực cho cơ thể.

Long Phong khẽ mỉm cười, cũng không nói lời nào, cùng Trương Dương đến trước Kim Quan Mãng.

Huyết tinh lấy càng sớm, hiệu quả càng tốt, nếu có thể lấy huyết tinh của linh thú sống thì càng tốt, huyết tinh càng duy trì được năng lượng tràn đầy nhất.

Đáng tiếc những linh thú có huyết tinh đều rất hùng mạnh, muốn lấy huyết tinh sống gần như là chuyện không thể.

Trương Dương cầm dao găm, dung nhập nội lực vào đó, chậm rãi cắt Kim Quan.

Kim Quan này rất cứng, dao găm không thể nào xuyên qua được lớp vảy của Kim Quan Mãng, cuối cùng Trương Dương chỉ có thể căt từ dưới lên để lấy Kim Quan.

Cuối cùng, Kim Quan đầu tiên đã bị Trương Dương cắt, vài giọt máu màu hoàng kim nhỏ ra.

Đó là huyết tinh của Kim Quan Mãng, huyết tinh không mùi, nhưng lại mang theo sức hấp dẫn dị thường.

Vô Ảnh và Tia Chớp ở bên đều chăm chú nhìn huyết tinh, Trương Dương vội vàng hạ lệnh cho chúng đứng yên, huyết tinh phối dược công hiệu lớn hơn nhiều so với nuốt trực tiếp.

Giờ mà ăn trực tiếp thì rất lãng phí.

Hai tiểu tử kia dường như hiểu ý Trương Dương. ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, Trương Dương thuận lợi thu thập huyết tinh của một Kim Quan.

Sau khi thu xong cái thứ nhất, Trương Dương lại thu cái thứ hai, có kinh nghiệm, lần này thu rất thuận lợi.

Năm Kim Quan, tổng cộng không đến 20 giọt huyết tinh, còn chưa được nửa bình ngọc.

Nửa bình huyết tinh nhỏ này, giá trị không thua gì tiên quả đan trên người Trương Dương, đây là lần đầu tiên Trương Dương lấy được huyết tinh của linh thú, cho dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng thấy qua.

Liệt tổ liệt tông của Trương gia số người nhìn thấy linh thú cũng ít đến đáng thườn, tự mình săn được lại càng không có.

Bên trong Kim Quan huyết tinh là quan trọng nhất, tuy nhiên cắt Kim Quan này cũng là một bảo bối.

Độ cứng của Kim Quan Trương Dương là hiểu rõ nhất, hắn truyền nội lực vào dao găm cũng không cắt được, đủ thấy độ cứng của nó như thế nào.

Mào này, có thể làm nguyên liệu rèn vũ khí, dùng Kim Quan của Kim Quan Mãng làm vũ khí, khả năng phòng thủ có thể nói là mạnh đến đáng sợ.

Đáng tiếc là Trương Dương không biết dùng cơ thể linh thú làm vũ khí, chỉ đành lưu giữ lại trước, đợi sau này có cơ hội sẽ tính sau.

Cắt lấy Kim Quan, Trương Dương và Long Phong bắt đầu lấy các bảo bối trên người Kim Quan Mãng.

Răng nanh của Kim Quan Mãng cũng là chí bảo, răng nanh của Kim Quan Mãng rất sắc bén, cũng là nguyên liệu tốt để làm vũ khí, bảo bối như vậy không thể để mất được.

Vừa mới cắt bỏ răng nanh, Tia Chớp đột nhiên kếu "chi chi"

Sau khi kêu, nó chui thẳng vào trong miệng Kim Quan Mãng, không lâu sau mang một túi máu tươi chạy ra.

- Đây là, túi độc?

Long Phong kinh ngạc kêu lên đầu tiên, thứ Tia Chớp cầm, có mùi máu tươi nồng nặc, lớn hơn quả trứng gà, đây là Tia Chớp lấy ra từ miệng Kim Quan Mãng, theo bản năng Long Phong nghĩ đến thứ này.

- Đưa tao xem nào!

Trương Dương nhẹ giọng nói, Tia Chớp không chút do dự nhảy đến bên người Trương Dương, đưa túi da cho Trương Dương.

Đây là sự tín nhiệm tuyệt đối, cũng là một loại ỷ lại.

Trương Dương cầm túi da nhìn kỹ một hồi, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Đây là mật độc, độc cảu Kim Quan Mãng tạo ra từ đây, không phải túi độc bình thường!

Tia Chớp gật đầu nhảy đến trước mặt Trương Dương, lại đưa móng ra.

Bộ dạng của nó rõ ràng là muốn viên mật độc này.

Do dự một lúc, Trương Dương mới nhẹ giọng hỏi:

- Tia Chớp, không phải mày muốn ăn nó chứ?

Huyết tinh Trương Dương còn biết cách chế dược, nhưng mật độc dùng như thế nào, Trương Dương không biết. Kim Quan Mãng là độc thú xếp hạng thứ tư, còn cao hơn Tia Chớp mấy bậc, hắn hơi lo Tia Chớp sẽ không ứng phó được mật độc này.

Tia Chớp lập tức gật đầu.

- Mày chống đỡ nổi không?

Suy nghĩ một lát, Trương Dương chầm chậm hỏi, tiểu Tia Chớp nhanh chóng gật đầu.

- Được rồi, thứ này cho mày ăn, nhưng phải lượng sức đấy!

Cuối cùng Trương Dương mới gật đầu, mật độc này hắn không biết xử trí chi bằng cứ giao cho Tia Chớp, dù sao Tia Chớp cũng thích ăn độc vật, chỉ có điều độc vật này hơi lớn một chút.

Nghe Trương Dương nói vậy, Tia Chớp mừng rỡ cầm mậtđộc bỏ vào miệng, nhai mấy cái đã chén sạch mật độc không chừa lại chút gì.

Sau khi ăn xong, Tia Chớp còn chưa thỏa mãn liếm miệng.

Chồn đuôi cáo ăn độc vật, bình thường thích nhất là ăn rắn độc, nhưng Kim Quan Mãng này không phải răn độc bình thường, nó lợi hại hơn rắn độc nhiều.

Chắc hẳn từ khi có chồn đuôi cáo đến nay, Tia Chớp là con chồn đuôi cáo đầu tiên ăn Kim Quan Mãng, tiền bối của nó trước kia cũng không có được bản lĩnh này.

Tia Chớp đang cười, đột nhiên cả người ngã xuống khiến Trương Dương và Long Phong giật cả mình.

Trương Dương vội vàng ôm lấy nó, cảm nhận hô hấp và mạch đập của nó, chồn đuôi cáo mạch đập không giống người, nhưng chỉ cần có mạch thì đều có quy luật nhất định, bác sĩ khác không cảm nhận được sự khác biệt, nhưng Trương Dương có thể.

Y thuật của Trương Dương giỏi hơn các bác sĩ khác nhiều.

Sau khi cảm nhận một lúc, cuối cùng Trương Dương mới yên tâm gật đầu, Tia Chớp ăn vật đại bổ, nhất thời không tiêu hóa được nên rơi vào trạng thái ngủ mê.

Cũng giống như nó ăn linh dược vậy, mỗi lần ăn linh dược đều ngủ một lúc, mật độc này có tác dụng không thua gì linh dược, chắc hẳn nó cũng phải ngủ một lúc.

Biết Tia Chớp không sao, Trương Dương cũng yên tâm, bắt đầu cùng Long Phong thu hoạch bảo bối trên người Kim Quan Mãng.

Con cự xà này quá lớn, có nhiều thứ bọn họ không thể đem đi được.

Kỳ thực máu rắn cũng là bảo bối, kém hơn huyết tinh nhiều, nhưng có tác dụng dưỡng da, dưỡng sinh rất mạnh, mạnh hơn so với máu rắn bình thường nhiều.

Máu rắn này bọn họ không mang đi, chỉ có thể để lãng phí ở đây.

Máu rắn thịt rắn có thể không cần, nhưng túi mật rắn không thể bỏ qua.

Lấy được túi mật rắn to bằng quả trứng đà điểu, mặt Trương Dương nở nụ cười.

Ngoại trừ Kim quan, răng nanh, mật độc, túi mật rắn này chính là một bảo bối khác trên người Kim Quan Mãng, linh thú Kim Quan Mãng ba trăm năm, túi mật của nó to hơn và công hiệu mạnh hơn những túi mật rắn khách vạn lần.

Hơn nữa túi mật rắn này trong tay Trương Dương còn có thể phát huy tác dụng lớn, sau này khi phối chế linh dược thêm cả mật rắn Kim Quan Mãng này, có thể nâng cao phẩm chất của linh dược, phát huy tác dụng lớn hơn.

Lấy được túi mật rắn, Trương Dương đã phải tốn rất nhiều khí lực để lột da Kim Quan Mãng.

Vảy của nó có thể đỡ được đạn súng săn, làm đồ bảo vệ không tệ, một khối lớn như vậy, làm một bộ giáp còn thừa rất nhiều, cho dù mình không dùng đến, cũng có thể đổi cho người khác lấy thứ hữu dụng với mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tu luyện nội lực giả trong nước không phải chỉ có một mình hắn, ngoại trừ gia tộc Hiên Viên, còn có vài gia tộc lánh đời khác, hoặc những cao nhân độc hành, đến lúc đó có thể đem trao đổi.

Chỉ có điều da rắn này thực sự quá lớn, một lần cầm nhiều như vậy không được, sau khi Trương Dương và Long Phong thảo luận, cuối cùng chỉ có thể đem đi một phần nhỏ, những thứ khác kiếm chỗ dấu đi rồi quay lại lấy sau, dù sao cũng là bảo bối không thể lãng phí được.

Sau khi làm xong hết thì đã khuya, Trương Dương và Long Phong đều mệt muốn chết, ngồi dưới đất không kìm được thở phì phò

Vừa ngồi xuống không lâu, thân mình Vô Ảnh đột nhiên cứng ngắc, nó bò lên đầu Trương Dương, mắt nhìn về phía trước.

Chỉ một lúc sau, nó liền nhảy xuống đất, chạy nhanh về phía trước!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi