THẦN Y THÁNH THỦ

Bên ngoài phòng bệnh có nhiều người nhất, có mấy người còn đang lau nước mắt ở đằng kia.

Cổ Phương dẫn Trương Dương trực tiếp vào phòng bệnh, Ân Dũng cũng đi vào theo, Long Phong thì đứng ở bên ngoài chờ, Tia chớp và Vô Ảnh cũng ở lại với Long Phong.

Trong phòng bệnh còn có hai người đang đứng, đều mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang, ngoài ra còn có một người phụ nữa ngồi bên giường bệnh nắm tay ông cụ, không ngừng rớt nước mắt.

Sau khi Trương Dương đi vào, trực tiếp nhìn về phía người bệnh đang nằm trên giường.

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền nhíu chặt lông mày lại.

Người nằm trên giường bệnh chính là một ông cụ đã rất già, chính là ông Kiều. Ông Kiều khoảng tám mươi tuổi, trên người đầy ống và dụng cụ, hai mắt nhắm nghiền.

Những điều này đều là không phải vấn đề mấu chốt, chỉ liếc mắt nhìn, Trương Dương liền phát hiện, sắc mặt ông Kiều đã tái nhợt và u ám, gần như ngọn đèn sắp hết dầu.

Lúc này có hoàn toàn có thể nói bệnh nhân đã bước một chân vào trong quan tài.

- Chủ nhiệm Vương, đây là một người bạn của tôi, có y thuật rất lợi hại. Tôi muốn mời cậu ấy đến khám cho ông ngoại của tôi.

Cổ Phương khẽ nói với hai bác sĩ mặc áo blu trắng, trong đó một người lớn tuổi hơn có vẻ không vui.

Người lớn tuổi hơn này là bác sĩ Vương, là Chủ nhiệm khoa tai biến, cũng là bác sĩ giỏi nhất về chuyên khoa xuất huyết não, người quyền uy nhất ở đây, có tiếng tăm trong cả nước.

Vương Bân Khán liếc nhìn Cổ Phương một cái, nói thẳng:

- Tình hình của ông Kiều hẳn cậu biết rất rõ, lúc này bác sĩ nào đến cũng vô dụng thôi.

Sắc mặt Cổ Phương càng thêm thất vọng, gật đầu nói:

- Tôi biết, Chủ nhiệm Vương, tôi chỉ muốn cậu ấy khám thử xem. Chúng tôi biết tất cả mọi người đều đã cố hết sức nhưng chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

- Để cậu ta khám thì được nhưng không đựng động chạm lung tung.

Vương Bân Khán nhìn Cổ Phương hơn mười giây, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.

Ông ta hiểu được tâm lý người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn từ góc độ của ông ta thì Cổ Phương đã hồ đồ rồi, sao lại tìm một người trẻ tuổi như vậy đến và còn nói y thuật của cậu ta rất lợi hại nữa.

Tuổi của Trương Dương thật sự quá trẻ, dù đi đến đâu cũng khiến người ta sinh hoài nghi.

Trương Dương đi tới trước giường bệnh, cúi đầu cẩn thận nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh, lúc này trán của hắn đã nhăn lại.

Cổ Phương cũng đi tới, căng thẳng nhìn Trương Dương.

Những chuyên gia nổi tiếng nhất trong và ngoài nước đều đã được mời đến đây, ai cũng bó tay. Rất nhiều người đều khuyên bọn họ chuẩn bị hậu sự, nói không thể cứu được ông Kiều.

Trương Dương là hi vọng cuối cùng của anh ta. Thực ra anh ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng nói chung hắn vẫn là một tia hi vọng sau cùng.

Nếu Trương Dương có thể chữa được u não ác tính thì hẳn là cũng có thể cứu được ông ngoại của anh ta. Đây là suy nghĩ của Cổ Phương.

Nhìn mặt ông Kiều, Trương Dương mới vươn tay bắt mạch cho ông ta.

Mạch của ông ta đã vô cùng yếu, mãi mới đập một chút, Trương Dương giữ tay mấy phút mới buông ra.

- Trương Dương, ông ngoại của tôi thế nào rồi?

Thấy Trương Dương buông tay ra, Cổ Phương không kìm được hỏi. Khi nhìn thấy Trương Dương ở hiện trường tai nạn xe cộ, Trương Dương đã bắt mạch khám cho người khác, anh ta đã biết Trương Dương am hiểu về trung y.

Cho nên chờ hắn bắt mạch xong, anh ta lập tức hỏi.

- Cơ thể của ông thì vẫn tốt, vẫn chưa đến mức không thể cứu được. Nếu chỉ cứu cơ thể của ông ta thì tôi nắm chắc được phần nào.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu chậm rãi nói. Lúc nói, ánh mắt của hắn không có chút thay đổi gì.

- Thật sao?

Cổ Phương vô cùng ngạc nhiên, có chút không dám tin nhìn Trương Dương. Hai bác sĩ đứng sau cũng đều sững sờ ra đó.

Trương Dương lại lắc đầu, hạ giọng nói:

- Anh đừng kích động. Tôi nói chỉ có thể cứu được cơ thể của ông ta, vấn đề nan giải nhất của ông ngoại anh không phải là nằm ở cơ thể. Lần này ông ngoại anh bị bệnh không giống với những người khác. Vấn đề lớn nhất của ông ấy không nằm ở cơ thể mà là ở tinh thần.

Lúc nói chuyện, Trương Dương còn chau mày thật chặt trông rất khổ não. Nhiệm cụ cấp năm quả nhiên không dễ dàng hoàn thành như vậy, hắn không ngờ tới người bệnh lại có tình trạng này.

- Tinh thần? Dương, rốt cuộc là thế nào? Cậu có thể nói rõ ràng hơn không? Cái gì mà tinh thần suy nhược?

Cổ Phương mắt trợn tròn, vội vàng hỏi.

- Đây là cách nói trong Trung y chúng tôi. Tinh thần ở đây chính là tinh khí của cơ thể.

Trương Dương từ tốn giải thích cho Cổ Phương.

Tục ngữ nói, trời có ba thứ quý chính là mặt trời, mặt trăng và sao, đất có ba thứ quý là nước, lửa và gió, còn con người có ba thứ quý nhất chính là tinh, khí và thần.

Từ góc độ y học mà nói thì tinh chính là chỉ cơ thể hoặc là các tinh hoa trong cơ thể, khí là nội khí được chia làm tiên thiên khí và hậu thiên khí. Những người tu luyện nội công như Trương Dương có thể đạt được hậu thiên khí.

Cuối cùng chính là thần, thần chỉ tinh thần hoặc là các tri giác, bao gồm các loại như hồn phách, ý chí, suy nghĩ… Bởi vì sự tồn tại vô hình của thần nên thần trong tinh khí cũng khó lý giải và tìm kiếm nhất.

Hồn phách ở đây cũng không phải hồn người chết mà là hồn phách trong y học. Trong Trung y, người ta đã nói đến hồn phách từ rất sớm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cơ thể của ông Kiều có vấn đề về mặt tinh thần, tinh thần suy nhược sinh ra khí hư, mà khí hư thì gây tổn hại đến cơ thể, do đó mà tất cả các phương diện của cơ thể đều xuất hiện các vấn đề lớn.

Cũng có thể nói, căn bệnh của ông Kiều chính là nằm ở tinh thần, muốn chữa khỏi bệnh của ông ta thì nhất định phải khắc phục được tình trạng suy nhược tinh thần của ông ta.

Trương Dương cố gắng giải thích rõ ràng hơn một chút, tuy nhiên Cổ Phương nghe xong vẫn ngây ra đó, không hiểu gì cả.

- Sắc mặt ông Kiều tái nhợt lại u ám, đây là biểu hiện điển hình của tinh thần suy nhược. Xem bộ dạng của ông Kiều thì ông ấy cũng sắp đi rồi. Nếu không tìm được cách cứu chữa thì ông ta cũng chỉ có thể trụ được mười mấy tiếng nữa thôi.

Trương Dương lại nói, vẫn nhíu chặt mày như thế. Bệnh tình của ông Kiều cũng làm khó hắn.

Vấn đề của ông Kiều nằm ở tinh thần. Với cơ thể bình thường, các giác quan xảy ra vấn đề không giống nhau, nếu "tinh khí thần" xảy ra vấn đề thì đều không phải chuyện nhỏ.

Ba dạng của "tinh khí thần" là tinh và khí thì còn đỡ, dù thế nào cũng đều có thể chữa trị được, duy chỉ có "thần" là phiền toái nhất, hiện tại chính Trương Dương cũng có cảm giác bất lực đành bó tay.

Cũng khó trách bao nhiêu bác sĩ chuyên gia đến đây, còn có chuyên gia hàng đầu trong nước mà đều không cứu được ông Kiều.

Ở phía sau Cổ Phương, Vương Bân Hoà và một bác sĩ nữa đều đều mở to hai mắt ra nhìn.

Cổ Phương nghe không hiểu gì nhưng bọn họ hiểu được. Tuy bọn họ học Tây y nhưng cũng có hiểu biết nhất định về Trung y, biết sự tồn tại của "thần".

Với Tây y thì trường hợp này là vô phương cứu chữa, cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ông Kiều ra đi. Cơ bản bọn họ không có được sự uyên thâm như Trương Dương.

- Chàng trai, cậu tên là gì?

Vương Bân Hoà đột nhiên hỏi một câu. Ông ta không hoàn toàn tin lời nói của Trương Dương nhưng cũng bị hắn thuyết phục, lúc này đã không còn coi thường hắn nữa.

Điều quan trọng nhất là Trương Dương đã nói ra được tình trạng của ông Kiều, hơn nữa nói rất đúng.

- Tôi tên là Trương Dương!

Trương Dương nhẹ nhàng đáp.

Ban đầu hai bác sĩ này đều nghi ngờ hắn, điều này hắn cũng có thể hiểu được, ai bảo hắn còn trẻ như vậy.

Nhưng hai người này cũng không nói bất kì lời nói khó nghe nào, cũng không có ngăn cản hắn khám cho bệnh nhân. Khi hỏi câu vừa rồi, thái độ của họ cũng rất nhã nhặn chứ không phải là thái độ lên mặt dạy đời.

Người khác đối tốt với mình thì mình cũng đối tốt với người ta. Tính của Trương Dương chính là như vậy nên hắn đã trả lời bác sĩ Vương.

- Trương Dương, cái tên này hơi quen quen.

Vương Bân Hoà nhướn lông mày nói, bác sĩ bên cạnh ông ta cũng có vẻ lơ mơ.

Qua mấy giây sau, ánh mắt bác sĩ Vương đột nhiên trừng lên, nhìn hắn chằm chằm hỏi:

- Trương Dương, cậu chính là Trương Dương của bệnh viện Trường Kinh Tam Viện?

Trường Kinh Tam Viện được Viện Trung y đặc biệt phê duyệt đề tài lần này khiến không ít bệnh viện khác đỏ mắt ghen tị, cộng với chuyện diễn thuyết đề tài này của Trương Dương ở trường học viện y học Đồng Tế cũng đã sớm truyền ra ngoài.

Những bác sĩ bình thường đều không biết những tin này, cũng không để ý đến nhưng những lãnh đạo cấp cao của các bệnh viện thì khác.

Hai ngày trước, bác sĩ Vương đã bàn luận về chuyện này với bác sĩ của bệnh viện khác. Ở mắt bọn họ Trường Kinh Tam Viện chỉ là một bệnh viện rất nhỏ. Bọn họ còn nói rằng bệnh viện tép riu này đã gặp may, sao mà có được một nhân tài như vậy chứ.

Trong chuyện này, vấn đề mấu chốt nhất vẫn là tuổi tác của Trương Dương. Bọn họ đều nghe nói hắn vẫn còn là một sinh viên đại học.

- Trước kia tôi từng thực tập ở Trường Kinh Tam Viện nhưng bây giờ không còn ở đó nữa.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lại quay đầu nhìn ông Kiều trên giường bệnh mà lông mày của hắn vẫn không giãn ra.

Cổ Phương lúc này đang tuyệt vọng. Anh ta không hiểu lời giải thích của Trương Dương nhưng câu nói sau cùng lại nghe được rất rõ.

Trương Dương cũng nói ông ngoại hắn không còn trụ được mấy thời gian nữa, nhiều nhất là mười mấy giờ.

Điều này cũng giống như phán đoán của các bác sĩ khác và cũng đập tan hi vọng cuối cùng của anh ta.

Bác sĩ Vương và người bác sĩ bên cạnh cũng tự gật đầu, hoá ra người thanh niên này chính là Trương Dương, khó trách lại lợi hại như vậy. Xem ra tin đồn đều là thật, Trương Dương thật sự có y thuật rất giỏi.

Từ những điều Trương Dương giải thích vừa rồi, bọn họ cũng có thể đoán ra, Trương Dương rất am hiểu về Trung y.

Một người am hiểu Trung y lại có thể nghiên cứu đề tài chữa khỏi được bệnh hen suyễn, thật là điều hiếm có.

Trương Dương quay đầu lại, ngồi ở trên một chiếc ghế, nhắm mắt lại, không ngừng suy nghĩ.

Hắn đang nghĩ cách, đang nhớ lại tất cả những sách cổ của gia tộc xem có thể tìm được cách gì cải thiện tình trạng của lão Kiều, giúp bổ sung "tinh khí thần" cho ông ta không.

Khi hắn đang nghĩ những điều này thì Ân Dũng đứng một bên giật mình nhìn hắn.

Không ai biết, Ân Dũng cũng xuất thân từ giòng dõi Trung y. Mấy đời nhà cậu ta bắt đầu từ thời nhà Thanh luôn làm thầy lang, hơn nữa còn là thầy lang giỏi.

Từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc và học Trung y, chỉ có điều hiện tại Tây y phát triển, nhiều người không tin Trung y nữa nên bọn họ cũng không thể không thay đổi. Vì thế mà Ân Dũng mới đi học y học lâm sàng.

Hiện tại cậu ta đang học Tây y nhưng cũng có hiểu biết cơ bản về Trung y, thỉnh thoảng cậu ta cũng có thể dùng phương pháp Trung y để khám bệnh giúp những bạn học khác.

Cậu ta là người hiểu những gì Trương Dương nói nhất.

Cũng chính vì những lời giải thích này mà cậu ta mới giật mình như vậy. Những điều Trương Dương vừa nói, có những điều cậu ta chưa từng được nghe.

Trong Trung y, tinh khí thần cũng cực khó lý giải, những người bình thường coi như biết về Trung y cũng không thể chữa bệnh ở phương diện này, cùng lắm cũng chỉ có thể bồi dưỡng tinh thần, bồi bổ khí, nhưng đó đều là những bồi bổ đơn giản thôi.

Còn về phương diện "thần" này, cậu ta không biết chút gì, ngay cả những thầy lang lão luyện cũng không nhất định biết bởi vì thật sự rất hiếm thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi