Hòn đảo không lớn, nếu như không tính leo núi, thì đi từ bên này sang bên kia cũng không mất bao lâu.
Vòng quanh trên đảo hơn hai mươi phút, Trương Dương quay lại trực thăng, Lý Vĩ còn thể hiện rõ sự thất vọng trên mặt.
Thứ mà Trương Dương muốn tìm không có ở đây.
- Lý tiên sinh, anh đừng có lo lắng, đây mới là hòn đảo thứ nhất mà chúng ta tìm thôi, tôi tin Kiều lão tiên sinh ở hiền ắt sẽ gặp lành, nhất định sẽ tìm được thứ mà chúng ta cần.
Trên máy bay, Trương Dương động viên Lý Vĩ một câu.
Lý Vỹ quay lại, khẽ gật đầu, Trương Dương nói không sai, vì đây mới là hòn đảo thứ nhất, bọn họ còn có hy vọng rất lớn.
Vừa rồi anh ta cũng quá lo lắng mà thôi, chuyện này anh ta còn coi trọng hơn cả Trương Dương, dù sao Kiều lão cũng là ông ngoại của anh ta và cũng là người rất quan trọng đối với anh ta.
Máy bay trực thăng tiếp tục lượn quanh vài vòng nữa, biển thật sự quá mênh mông, tìm một hòn đảo trong đó khỏi phải nói cũng biết là khó như thế nào.
Cả buổi sáng, trực thăng hạ cánh ba lần, có một lần Trương Dương đích thân nhảy xuống, bởi nơi đó không thích hợp để máy bay hạ cánh.
Ba lần này, Trương Dương đều xác định không phải hòn đảo do tổ tiên ghi chép lại.
Buổi trưa, trực thăng bay trở lại đảo cũ, để đổ thêm nhiên liệu, mà người cũng phải ăn chút gì đó.
Lý Vĩ tỏ ra chán nản, một chiếc trực thăng khác cũng bay về, tranh thủ thời gian ăn uống nghỉ ngơi, Trương Dương cũng cẩn thận xem lại những hòn đảo mà máy bay của họ chụp được.
Còn chiếc trực thăng kia thì chỉ chụp, chứ không hạ cánh, tiết kiệm được không ít thời gian, nên chụp được rất nhiều ảnh.
Trương Dương đánh dấu những hòn đảo đáng chú ý hoặc bắt buộc phải hạ cánh xuống, sau đó bọn họ lại lên trực thăng.
Thời gian gấp gáp, bọn họ không thể lãng phí thời gian trong khi Kiều lão đang nằm trong bệnh viện để đợi bọn họ tìm cỏ Hoàn hồn về.
Trong lòng Lý Vĩ không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Trương Dương có thể tìm được hòn đảo mà hắn nói, tìm được loại thuốc mà có thể cứu được tính mạng cho ông ngoại mình.
Điều đáng tiếc là, lần bay này không được như ý anh ta, cả chiều đã xuống tất cả năm nơi, nhưng vẫn không thể tìm được thứ mà Trương Dương cần.
Thời gian một ngày, nhìn hàng trăm hòn đảo, cũng đã xuống mấy nơi, nhưng cuối cùng chẳng có thu hoạch gì cả. Những hòn đảo này đều không có đặc điểm như những gì mà tổ tiên nhà Trương Dương ghi chép lại.
Sau khi trời tối, mọi người bắt buộc phải trở ở lại đảo Thuyền Sơn.
Hôm nay không tìm được thuốc thì ngày mai phải tìm tiếp, tuy nhiên sau khi mất một ngày mà chẳng có thu hoạch gì thì tinh thần của mọi người đều không còn cao nữa. Theo những gì mà Trương Dương nói, Kiều lão nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được ba bốn ngày, trong khoảng thời gian đó nếu như không tìm được thuốc thì Trương Dương cũng không có cách gì để cứu tính mạng của Kiều lão.
Buổi tối, Trương Dương nhìn lại những tấm hình đã chụp, tìm ra những điểm mà có vẻ giống với những gì mà tổ tiên ghi lại để sáng hôm sau bọn họ lên những hòn đảo đó tìm, trước khi tìm được thuốc thì vẫn phải tiếp tục chụp.
Bọn họ không biết trong khi mình vất vả tìm thuốc thì ở bệnh viện lại xảy ra chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Kiều lão không ngờ có thể trụ được thêm mười mấy tiếng đồng hồ so với dự đoán, qua một ngày một đêm đều không sao, hơn nữa các chỉ số đều rất ổn định, trong mắt của các chuyên gia thì điều này chính là một kỳ tích. Đặc biệt là những chuyên gia nước ngoài, đều trở nên hứng thú với Trung y.
Bọn họ không ngừng hỏi một số điều về Trung y, có chuyên gia còn nói vui rằng bọn họ sẽ chuyển nghề sang Trung y.
Điều này đương nhiên chỉ là lời nói đùa, bởi đâu thể tùy tiện mà đổi nghề như vậy được. Tuy nhiên, điều này cũng có thể nhận ra rằng Trương Dương đã khiến bọn họ cảm thấy lay động.
Ít nhất mọi người đều công nhận một số phương pháp của Trương Dương.
Bên kia, trung tâm chỉ huy hoạt động, lần này cũng vì Trương Dương đột nhiên xin nghỉ mà ầm ĩ một hồi.
Bởi vì chuyện này, học viện y Đồng Tế còn triệu tập giáo viên lại để thảo luận.
Có một số người muốn phạt nặng với hành vi tự nghỉ này, hủy tất cả thành tích của Trương Dương, Uông Kim Huy ở đại học Kim Lăng chính là người kiên quyết quan điểm này nhất.
Nếu đại học Trường Kinh không có thành tích của Trương Dương, thì thành tích tổng thế đừng nói đến việc đứng đầu nữa.
Có một số người vẫn giữ thái độ khoan dung, nếu Trương Dương xin phép, hơn nữa còn là để đi cứu người, thì có thể thông cảm được, bọn họ đều là người trong giới y học cả, đối với thầy thuốc mà nói, trị bệnh cứu người mới là việc quan trọng nhất.
Nếu như không có y đức thì người thầy thuốc chẳng còn giá trị gì nữa cả.
Tuy nhiên những người này chẳng dám nói to, bởi dù sao con người đều có sự ích kỷ trong lòng, họ cũng ghen tị trường đại học Trường Kinh lại có một sinh viên như Trương Dương. Chu Đạo Kỳ cũng tỏ ra bất đắc dĩ, ngay cả lúc mọi người thông qua việc xử phạt Trương Dương thì thái độ của người ở trung tâm chỉ huy hoạt động đột nhiên thay đổi thái độ.
Bọn họ bắt đầu nói giúp Trương Dương, khen ngợi hắn có lòng cứu người, không những không phạt Trương Dương mà còn khen ngợi Trương Dương nữa.
Sự thay đổi đột ngột này, khiến Chu Đạo Kỳ cũng không hiểu ra sao cả.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, ông ta mới biết người của bên y tế và ngạo dục đã nhúng tay vào, yêu cầu phải xử phạt Trương Dương.
Hai đại lão đồng thời lên tiếng thì ai dám không nghe lời chứ.
Còn về việc hai chỗ kia nói giúp Trương Dương, thì điểm này chỉ có Cổ Phương là rõ ràng nhất, gã cũng là ngẫu nhiên nghe được sự oán giận của Ân Dũng, ghi nhớ chuyện này, nên nhờ người ra mặt nói giúp Trương Dương một chút.
Trương Dương vì ông ngoại của y nên mới phải bỏ hoạt động, Trương Dương đã tham gia hoạt động chứng tỏ hắn cũng rất coi trọng, những thứ mà Trương Dương coi trọng thì đương nhiên y cũng không thể bỏ qua được.
Tuy nhiên tất cả những điều này Trương Dương đều không biết, cũng không ai nói với hắn những điều này.
Ngày hôm sau trời mới sáng, trực thăng đã xuất phát rồi, lần này có bản ghi chép tối qua rồi cho nên cũng không phải mò mẫm tìm kiếm nữa, mà đi thẳng đến những chỗ có khả năng nhất luôn.
Điều này khiến tốc độ của bọn họ nhanh hơn không ít, buổi sáng Trương Dương đã "đổ bộ" xuống tám hòn đảo nhỏ, tuy nhiên cuối cùng đều không có thu hoạch, bọn họ hiện đã cách đảo Thuyền Sơn hơn ba trăm hải lý rồi, dựa vào tốc độ của thời cổ đại thì đã sắp đến cực hạn mà bọn họ có thể đi rồi.
Điều này cũng khiến cho Trương Dương cảm thấy vô cùng buồn bực, vị tổ tiên kia làm sao có thể đi với tốc độ nhanh như vậy được, chẳng lẽ trước đó cụ đã biết sự tồn tại của hòn đảo đó rồi sao?
Đáng tiếc tất cả những điều này, Trương Dương đều không thể có được câu trả lời, vị tổ tiên đó giờ đang ở thế giới bên kia, không thể quay về mà nói cho hắn biết nguyên nhân được.
Buổi trưa trở về nghỉ ngơi, Lý Vĩ càng tỏ ra nặng nề hơn.
Thời gian một ngày rưỡi đều không có bất cứ tin tức tốt lành nào, khiến cho lòng gã càng lúc càng nặng trịch, hy vọng của gã, ngay từ đầu đã không lớn rồi.
Dù sao Trương Dương cũng đã nói, hắn chỉ đọc trong bản ghi chép cổ, nơi đó có thứ mà bọn họ cần, nhưng rốt cuộc có thể tìm thấy hay không thì vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải.
Điều này chẳng khác gì nói, ngay cả Trương Dương cũng không dám chắc về cuốn sách cổ này.
- Hòn đảo phía dưới kia, xuống xem một chút đi.
Buổi chiều, trực thăng lượn quanh mấy vòng, Trương Dương nhìn xuống và chỉ vào một hòn đảo nhỏ phía dưới nói.
Hòn đảo này cũng là hòn đảo thứ chín mà hôm nay họ đổ bộ.
Trên hòn đảo có một khoảng đất trống khá rộng lớn, có thể hạ cánh xuống được. Trong chốc lát, trực thăng đã hạ cánh xuống rồi.
Mang theo ba lô, Trương Dương và Phong Long cùng nhau đi thẳng về phía trước, Lý Vĩ đi theo sau.
Trên đảo tìm kiếm xem có dấu hiệu giống như tổ tiên ghi chép lại hay không, đồng thời cũng dặn dò Vô Ảnh, nếu như phát hiện thứ gì thì nhất định phải thông báo cho hắn.
Cỏ Hoàn hồn bất kể thế nào cũng là vật có linh tính, không thể gạt được mũi của Vô Ảnh được.
- Đợi một chút.
Vừa đi được một lúc, Trương Dương đột nhiên giơ tay lên, xoay người lại nhìn sang phía bên cạnh.
Bên đó có một vách đá nhỏ, phía trên dây leo mọc um tùm.
Long Phong, Lý Vĩ cũng nhìn về phía vách đá, nhưng không thể nhìn ra được điều gì.
Trương Dương xoay người, đi thẳng về phía vách đá, trên tay còn cầm một thanh mã tấu để phát dây leo trên vách núi.
Phong Long và Lý Vĩ thấy thế, lập tức đi lại, giúp Trương Dương dứt những đống dây leo bám trên vách đá.
- Trên vách đá có chữ viết.
Long Phong đột nhiên kêu một tiếng, còn có vẻ rất kinh ngạc, anh ta chém những dây leo phía dưới, lộ ra dấu vết khắc ở đây.
Những dấu vết này không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra được thể chữ, đó là chữ phồn thể.
- Đúng là có chữ.
Trương Dương mở mắt to, trên mặt cũng lộ vẻ kinh hãi, trong ghi chép của tổ tiên Trương gia, cũng có nội dung mà cụ đã lưu lại trên đảo này, vị tổ tiên đó nhất thời cao hứng nên đã khắc hẳn một bài thơ trên vách đá.
Đối với nội kình cao thủ mà nói, trên tay chỉ cần có vật sắc nhọn thì việc viết chữ trên đá hoàn toàn không thành vấn đề.
- Đúng là có chữ, Trương Dương, đúng là có chữ, nơi này đã có người đến rồi.
Lý Vỹ bỗng lớn tiếng kêu, có người đã từng đến, rất có thể chính là chỗ mà Trương Dương muốn tìm.
- Tôi thấy rồi, cạo cho rõ hơn một chút để tôi xem xem nội dung có giống với trong cuốn sách cổ không.
Động tác của Trương Dương trở nên nhanh hơn rất nhiều, Long Phong lấy ấm nước ra, lấy nước rửa sạch mặt đá, nhìn thấy rõ ràng trên đá có khắc chữ gì đó.
- Thắng cái gì hải, vô cái gì cảnh….chữ sau chẳng còn nhìn rõ nữa rồi.
Long Phong ở đó lẩm nhẩm, chữ phồn thể anh ta đều có thể đọc hiểu được, rất nhiều cuốn điển tịch hoặc bí tịch thì đều dùng chữ phồn thể để viết, điểm này thì giống với Trương Dương.
Trương Dương ngay từ đầu đã học chữ phồn thể, trong nhà bất luận là cổ tịch hay là bí tịch thì đều là viết bằng chữ phồn thể, mà đọc không hiểu thì không được, cho nên Trương Dương đã chép lại không ít, chuyển hóa chữ phồn thể thành giản thể để người sau dễ đọc.
- Thắng nhật tầm phương hải thủy tân, vô biên quang cảnh nhất thời tân, đúng rồi, chính là ở đây, sách cổ ghi lại, chính là chỗ này.
Trương Dương cảm thấy kích động kêu lên, đây là bài thơ mà vị tổ tiên đó có ghi lại, nội dung tuy không thể nhìn rõ, nhưng phần lớn vẫn có thể nhận ra.
Có chữ viết, nội dung nếu như đúng thì cơ bản có thể kết luận rằng đây chính là nơi mà tổ tiên nhà mình ghi lại.
- Ở đây có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), Trương Tử Cố?
Lý Vĩ lại gọi một tiếng, ba chữ này rất rõ ràng, anh ta có thể lập tức nhận ra được.
Trên mặt Trương Dương dần hiện lên vẻ mừng rỡ, đúng vậy, hiện tại hoàn toàn có thể xác định, Trương Tử Cố chính là tên của vị tổ tiên của hắn.