THẦN Y THÁNH THỦ

- Trương, bác sĩ Trương, thứ này của cậu, có thể cho tôi xem một chút không?

Phía sau Trương Dương đột nhiên truyền tới một thanh âm gượng gạo. Lời nói mỗi chữ đều cùng một âm điệu, vừa nghe đã biết người ngoại quốc không rành Hán ngữ lắm.

- Johan tiên sinh là người Anh, đến từ bệnh viện Royal Marsden, lần này được mời đến. Johan tiên sinh trước kia từng khám và chữa bệnh cho Kiều lão, coi như là bạn, ông ta rất có hứng thú với Trung y của chúng ta.

Vương Bân đứng ra giới thiệu.

Johan, cũng chính là bác sĩ người Anh kia, không kìm nổi gật đầu, lại dùng ánh mắt khẩn khoản nhìn Trương Dương.

Hiện nay đúng là ông ta rất hứng thú với mấ cây châm. Ông ta thực sự nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao người sắp chết, ghim châm vào lại có thể cứu sống. Hơn nữa châm dài như vậy, ghim vào cơ thể mà không sao, còn có thể để trong người lâu như vậy.

- Cứ thoải mái xem.

Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn đã chú ý tới mấy bác sĩ này từ lâu, chẳng qua người ta không nói gì, nên hắn cũng không nói.

Bọn họ chỉ cần không ảnh hưởng đến việc trị liệu của hắn là được.

Mấy bác sĩ ngoại quốc này, nếu có hứng thú với Trung y, muốn xem một chút cũng chẳng sao. Kiếp trước Trương Dương từng nhiều lần chứng minh trước mặt chuyên gia nước ngài, trung y Trung Quốc, cũng không thua kém gì y thuật khoa học mà họ ủng hộ.

Lấy hộp tới, ba người nước ngoài đều lập tức nhìn ngân châm trong hộp.

Những thứ này đều là đồ hỏng, đưa cho họ cũng không sao. Đáng thương là mấy người này không hề biết, còn tưởng đây là bảo bối.

- Bác sĩ Trương, Kiều lão sao rồi?

Lúc mấy người nước ngoài ngạc nhiên nhìn ngân châm, Vương Bân nhẹ nhàng đi tới cạnh Trương Dương khẽ hỏi.

Ngay lần đầu gặp Trương Dương, ông ta còn có chút coi thường, nhưng sau khi chứng kiến châm thuật thần kỳ của Trương Dương, và thấy được hiệu quả của châm thuật đó, ông ta chẳng còn chút khinh thường nào.

Hai ngày nay ông ta cũng tìm hiểu rất nhiều chuyện của Trương Dương. Biết Trương Dương trước kia từng cứu những bệnh không có cách gì cứu được của những người khác.

Điều này cũng khiến ông ta càng tin tưởng Trương Dương hơn.

- Kiều lão không có gì đáng ngại. Tôi phỏng chừng hôm nay có thể tỉnh lại, có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, tuy nhiên cơ thể ông ấy còn vài bệnh nữa, phải an dưỡng lâu dài.

Trương Dương khẽ nói. Kiều lão vốn bị trúng gió, bị liệt nửa người, cuộc sống sinh hoạt không thể tự lo liệu được. Lần này dù nói thế nào cũng là phát bệnh, lại còn khiến bệnh tình trầm trọng thêm.

Tuy nhiên những điều này không phải không có cách nào thay đổi được. Trương Dương đã kiểm tra cẩn thận thân thể Kiều lão, có không gian hồi phục rất lớn.

Đây là đặc thù thân thể của Kiều lão, luôn được chữ trị trong điều kiện tốt nhất. Nếu không phải được chữa trị trong điều kiện tốt nhất, Trương Dương cũng rất khó ứng phó.

Hiện giờ Kiều lão còn từng dùng một viên sâm hoàn ngàn năm. Linh dược chân chính này cũng có tác dụng không nhỏ đối với việc khôi phục của ông. Nếu phối hợp thêm với châm pháp của Trương Dương, trải qua nửa năm an dưỡng, ông ấy có thể đi lại. Cho dù thân thể không linh hoạt lắm, nhưng cũng có thể tự lo việc sinh hoạt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Có thể đạt được mức này, đã tốt lắm so với trước kia.

Nghe xong câu khẳng định của Trương Dương, Vương Bân không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh

Hơn một tiếng sau, Cổ Phương mang tới thuốc dạng lỏng đã luộc được. Nước thuốc này rất loãng, bên trong chỉ có hoàn hồn thảo, không có thuốc phụ nào.

Trên thực tế Kiều lão cũng không dùng được thuốc phụ. Chỉ có hoàn hồn thảo có tác dụng với cơ thể ông, bỏ thêm thuốc phụ cũng vô dụng.

Nước thuốc loãng, Trương Dương rót vào bụng Kiều lão, lúc này ấn đường đen tối của Kiều lão càng mờ đi, giảm được hơn nửa so với lúc đầu.

Những hiện tượng này đều cho thấy, cơ thể Kiều lão đang khôi phục, hơn nữa còn khôi phục theo hướng tốt.

Thời gian từ từ trôi qua, người nhà Kiều lão không ngừng đi lại quan sát tình hình. Trương Dương giải thich một lượt, để bọn họ yên tâm.

Sau đó, Vương Bân cũng gia nhập hàng ngũ giải thích.

Mấy chuyên gia ngoại quốc đã rời phòng bệnh, lại thay thành mấy bác sĩ khác tới xem tình hình. Còn ngân châm đã hỏng của Trương Dương, sau khi được Trương Dương cho phép, bọn Johan vô cùng vui vẻ mang ra ngoài.

Mấy cây phế châm, không ngờ khiến họ vui và kích động như vậy. Ngay cả Trương Dương cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn chỉ nhẹ nhàng rời phòng bệnh, đi tới phòng nghỉ cùng đợi, đám Johan đang ở đó.

Sau khi Trương Dương đi, mấy bác sĩ nhóm Vương Bân cũng không ở lại phòng bệnh. Người nhà Kiều gia vào, trông nom ông cụ.

Đám Cổ Phương, Lý Vĩ cũng vào phòng bệnh. Trương Dương nói, Kiều lão hôm nay sẽ tỉnh lại. Điều này làm cho họ kích động không muốn ở bên ngoài, muốn ở đây chờ Kiều lão tỉnh.

- Anh, xem ra lần này mọi người đi rất thuận lợi, bác sĩ Trương rút cuộc đi đảo gì đó, chính là để tìm thứ thảo dược tầm thường này sao?

Ngồi trên giường bệnh, Cổ Phương khẽ hỏi. Anh ta rất hứng thú về quá trình hái thuốc lần này.

- Thuận lợi?

Lý Vĩ kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên sợ run cả người.

Lần này nếu nói thuận lợi, thì cũng không có chuyện gì không thuận lợi. Mấy người họ thiếu chút nữa là vĩnh viễn không ra ngoài được. Anh ta nhớ rõ con linh vượn tay dài dũng mãnh kia.

Thấy bộ dạng của Lý Vĩ, Cổ Phương nhíu nhíu mày, nói:

- Anh, anh sao vậy?

- Không sao, xem như bọn anh cũng thuận lợi, chỉ là thảo dược này rất khó phân biệt, lâu lắm mới tìm được.

Lý Vĩ vội vàng lắc đầu, anh ta nhớ đã đồng ý với Trương Dương. Điều không nên nói, anh tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài một câu.

Cho dù là em họ mình, Trương Dương cũng quen Cổ Phương, anh ta không thể nói.

- Thật là vậy?

Cổ Phương nghi hoặc nhìn anh ta, rõ ràng có chút hoài nghi câu trả lời của anh.

- Còn có thể thế nào nữa. Vừa rồi anh nghĩ, may là thuận lợi tìm được thảo dược, bằng không hậu quả khó lường.

Lý Vĩ cười cười, cố nén sợ hãi trong lòng, không suy nghĩ chuyện lúc trước nữa.

Cổ Phương thì lập tức thoải mái, cũng gật đầu:

- Đúng vậy, may là tìm được rồi, bằng không không biết ông cụ có gắng gượng qua được cửa ải này không?

Nói xong, Cổ Phương lại có vẻ hào hứng, tiếp tục nói:

- Lần trước em đã đề cập với Trương Dương. Cậu ta nói mình nắm chắc tình trạng thân thể của ông cụ sẽ hồi phục. Lúc em nói cho cậu, cũng không ai tin lời em, lần này bọn họ chắc phải tin rồi, nếu ông có thể hồi phục hoàn toàn, vậy thì tốt.

- Có thể, nhất định có thể.

Nhìn Cổ Phương, Lý Vĩ gật đầu khẳng định.

Trương Dương ra tay, anh ta tin tưởng tuyệt đối có thể. Anh ta biết sự lợi hại của Trương Dương. Cao nhân lợi hại như vậy, nhất định có cách cải thiện tình hình của ông ngoại bọn họ.

- Anh cũng tin Trương Dương có thể làm được?

Cổ Phương lần này không hoài ngih gì. Anh ta còn cho rằng, Lý Vĩ giống mình, sau khi trải qua chuyện này sẽ có niềm tin rất lớn vào Trương Dương.

- Mọi người, chuyện gì vậy?

Một giọng nói thản nhiên vang lên, giọng rất nhẹ, còn có chút uy nghiêm. Nếu không phải người trong phòng bệnh đều không ai dám nói lớn tiếng, e rằng không nghe thấy giọng nói này.

Tất cả những người trong phòng bệnh, đều nhìn về phía trên giường bệnh.

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều tròn xoe, mặt ai nấy đều vui sướng không ngờ.

Kiều lão trên giường bệnh, không biết mở mắt từ bao giờ, người đang nói chính là ông cụ.

- Cha, cha tỉnh rồi, cha rốt cục tỉnh rồi, thật tốt quá.

Một người phụ nữa nhào vào người ông cụ khóc rống lên. Đây là dì cua Cổ Phương, cũng chính là người phụ nữ ở bên cạnh ông cụ mà Trương Dương nhìn thấy lần đầu tiên đến.

Dì của Cổ Phương chỉ khoảng hơn ba mươi, lớn hơn anh ta không bao nhiêu, là đứa con gái Kiều lão yêu nhất. Lần này cũng là cô trông cụ lâu nhất.

- Tiểu Phương, mau, mau đi kêu bác sĩ Trương, không, Trương thần y.

Một người đàn ông khác, rất kích động sai Cổ Phương. Đây là con Kiều lão, lúc này mắt còn đang đỏ lên.

Cổ Phương hơi sững sờ, lập tức gật đầu, vội bước ra ngoài.

Kiều lão tỉnh, nhất định trước tiên phải thông báo cho Trương Dương. Tuy bác sĩ chữa trị chính cho Kiều lão trên danh nghĩa vẫn là Vương Bân. Nhưng lúc này đám người trong lòng đã sớm coi Trương Dương là người trị bệnh chân chính cho Kiều lão.

Trương Dương mới là người thực sự khiến Kiều lão tỉnh lại, sáng tạo ra kì tích.

Lúc trước, những bác sĩ khác đều tuyên bố bệnh tình nguy kịch, thậm chí còn bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự. Cho nên cách xưng hô của bọn họ lúc này đã thay đổi, bác sĩ Trương biến thành Trương thần y.

Cổ Phương chạy ra ngoài, những người khác đều kích động vây quanh Kiều lão.

Những lời này của Kiều lão rất rõ ràng. Phải biết rằng, trước khi phát bệnh, ông cụ nói cũng không lưu loát lắm.

- Cha, cha không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Người phụ nữa khóc, người khác đều vây quanh giường Kiều lão, sau khi Kiều lão nói câu kia, thì không nói gì nữa, tuy nhiên ánh mắt vẫn mở hé, quan sát những người bên cạnh.

Trong phòng nghỉ bên cạnh, Cổ Phương gần như xông thẳng vào, lớn tiếng gọi:

- Trương Dương, ông ngoại tôi tỉnh rồi, ông ngoại tôi tỉnh rồi.

- Cái gì, Kiều lão thật sự tỉnh rồi?

Người đầu tiên phản ứng không phải Trương Dương, mà là Vương Bân. Ông ta đứng lên, kinh hãi hỏi một câu.

Cổ Phương vui vẻ gật đầu, nhìn về phía Trương Dương.

Trong mắt anh ta còn đầy khâm phục. Trương Dương nói có thể cứu Kiều lão, thật sự đã cứu được, nói ông hôm nay tỉnh, liền tỉnh thật. Lúc này trong lòng Cổ Phương, Trương Dương đã biến thành người không gì là không làm được.

- Tỉnh lại còn sớm hơn so với tôi tưởng, chúng ta qua xem.

Trương Dương đứng lên, mỉm cười nói một câu

Thời gian Kiều lão tỉnh lại, quả thật sớm hơn so với hắn dự tính. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên sử dụng hoàn hồn thảo cứu người, trước đây chỉ là để bình ổn.

Hiện Kiều lão tỉnh lại sớm như vậy, chứng minh dược lực của hoàn hồn thảo mạnh hơn so với hắn tưởng.

Các bác sĩ khác trong phòng nghỉ, cũng đều đứng lên theo.

Tuy nhiên bọn họ không qua đó cùng. Phòng bệnh không chứa được nhiều người như vậy, cùng qua cũng sẽ bị chặn lại, còn không bằng ở lại đây đợi.

Sau khi Trương Dương đi, các chuyên gia này lại nghị luận. Thật sự tỉnh rồi. Bệnh nhân bị họ đoán là chắc chắn chết, không chỉ kéo dài tính mạng, còn thật sự tỉnh lại.

Đây cũng không phải một kì tích có thể hình dung, hình như giống Vương Bân nghĩ, đây đúng là kì tích.

Một kì tích do con người tạo ra.

Tận mắt chứng kì tích như vậy, các bác sĩ này đều rất kích động. Có mấy bác sĩ, còn muốn tìm hiểu rõ thêm, xem xem có thể viết sách từ chuyện này được không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi