THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Dương quay đầu đi, gã mới lấy lại được tinh thần.

Sắc mặt của gã càng lúc càng trắng, trên mặt sự phẫn nộ cũng càng tăng lên, thân mình còn đang phát run nữa.

Hàn Mẫn ngay tại bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của gã có chút bất mãn nói:

- Sao anh để cho hắn đi rồi? Anh không phải là chỉ biết nói mà không làm đấy chứ? Xem anh sợ kìa, không ngờ anh lại là người như vậy đấy.

- Tôi sợ?

Lý công tử đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trở nên dữ tợn hỏi. Gã vốn vì chuyện lùi hai bước vừa nãy mà không vui, bây giờ Hàn Mẫn còn nói như vậy càng khiến gã vô cùng hối hận và phẫn nộ.

- Được, ở Hỗ Hải không ai dám không nể mặt tôi. Cứ chờ đấy! Tiểu Mẫn, em yên tâm, chiếc vòng cổ này, hôm nay anh nhất định lấy về cho em.

Lý công tử cắn răng lại, nói xong liền bước nhanh ra cửa và lấy điện thoại ra bấm số.

Gã không ngu, bọn Trương Dương có nhiều người như vậy, tuy nói đều ăn mặc vô cùng bình thường nhưng một mình gã cũng không đánh lại được. Lúc này điều quan trọng nhất với gã là tìm sự trợ giúp.

Gọi cứu viện đến thì gã mới có thể dạy cho thằng ranh kia một bài học.

- A lô, Lương Tử à, tôi đang ở đường Kim Lăng, cậu lập tức dẫn mấy anh em đến đây cho tôi, càng nhiều càng tốt!

Điện thoại vừa mới nối máy, gã đã hét to vào điện thoại nói. Cúp máy xong, gã suy nghĩ một lát rồi lại gọi điện thoại tiếp.

Nội dung của cuộc điện thoại này cũng tương tự, chỉ là nói cho bọn kia biết gã đang ở đâu, bảo bọn kia lập tức tới ngay mà mang theo thật nhiều người đến.

Nói chuyện điện thoại xong, gã mới để ý là có người bên cạnh vẫn đang nhìn gã và còn cười gã.

Kẻ cười gã đang ôm một con chồn. Lý công tử quan sát anh ta vài lần rồi lập tức quay lại cửa hàng vàng bạc đá quý kia, không hề bận tâm về người này.

Long Phong nhìn gã đi vào, cười còn lớn hơn.

Vừa nãy anh ta không đi vào trong cửa hàng đá quý nhưng không có nghĩa là anh ta không biết chuyện xảy ra bên trong. Anh ta đều chú ý đến tất cả.

Anh chàng này rõ ràng là đang gọi người đến trả thù Trương Dương.

Long Phong đang cười là cười gã không biết sống chết, với thực lực của Trương Dương thì dù gã có gọi thêm bao nhiêu người cũng vô dụng, chỉ như tự chuốc hoạ vào mình cả lũ thôi.

Suy nghĩ một lát, Long Phong lại lắc lắc đầu. Anh ta căn bản không muốn đi vào thông báo cho Trương Dương vì nghĩ rằng điều này thật sự không cần thiết. Những người này, anh ta còn không coi ra gì, huống hồ là Trương Dương.

Anh ta ôm Tia Chớp, vẫn chờ ở bên ngoài, đứng ở đấy nhìn ra đường cái. Nhìn mọi người vội vã qua lại, anh ta lại có cảm giác an nhàn không diễn tả được thành lời.

Tại sao lại có cảm giác an nhàn này, anh ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ bởi vì anh ta không giống những người kia.

Đứng ung dung tự tại ở đây ngắm nhìn sự hối hả của mọi người nên Long Phong cảm thấy như vậy.

Quay trở lại cửa hàng vàng bạc đá quý, Lý công tử đi đến bên bạn gái đang hằm hằm nhìn Trương Dương với con mắt tức giận.

Vừa nãy gã gọi khá nhiều cuộc điện thoại đều với mục đích bảo đồng bọn dẫn thêm nhiều người tới đây.

Gã đã suy nghĩ thật kĩ, khi gọi được cứu viện đến nhất định phải đánh gãy chân Trương Dương để hắn biết thế nào là lễ độ và cũng để hắn hiểu rằng đây là Hỗ Hải, không phải địa bàn của hắn.

- Trương Dương, hay là chúng ta đi trước đi, mấy người kia có vẻ không tốt đẹp gì đâu.

Cao Phi đã chú ý đến gã Lý công tử này, nhìn gã một lúc rồi lo lắng nói với Trương Dương.

Nhìn thấy Lý công tử ra ngoài gọi điện thoại, lúc này người ta gọi điện thoại muốn làm gì thì đến thằng ngốc cũng biết.

Cao Phi bình thường hay nói quá và khoa trương một chút nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là sinh viên, ở đây lại là Hỗ Hải, không phải ở trên đất của mình nên cảm thấy không đủ tự tin, những điều cậu ta nghĩ chỉ là tránh đi chỗ khác.

- Sợ gì chứ? Chúng ta có nhiều người như vậy, nó dám làm gì chứ?

Triệu Cường nhếch miệng nói. Cậu không chú ý đến việc Lý công tử gọi điện thoại và cũng không nghĩ xa như vậy.

Khi Triệu Cường nói chuyện, còn quay đầu lại mắt nhìn gã Lý công tử kia, thoáng có ý khiêu khích.

Ân Dũng không nói gì, chỉ cau mày, không biết đang nghĩ gì nhưng mặt cậu ta cũng không có vẻ gì là lo lắng.

Thi Nhan mua chiếc dây chuyền vàng một cách rất nhanh chóng, có chiếc thẻ ưu đãi của Trương Dương nên cô gần như đã đủ tiền, chỉ cần vay thêm chút tiền của Vương Lộ là đủ. Chiếc dây chuyền vàng nặng hơn mười mấy chỉ bây giờ coi như đã thuộc về cô.

Nghĩ đến việc mẹ mình khi nhìn thấy món quà này sẽ vui mừng đến như thế nàông, Thi Nhan mỉm cười vui vẻ.

Cô không hề để ý gì đến mọi chuyện xung quanh mà chỉ dán mắt vào sợi dây chuyền trên tay.

- Trương Dương, cảm ơn bạn, tôi cũng mua xong rồi, chúng ta đi thôi!

Thi Nhan đón nhận chiếc hộp từ tay cô nhân viên bán hàng, tươi cười nói với Trương Dương.

- Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, tôi biết một nhà hàng cơm Tây ngon lắm, tôi sẽ mời các bạn đi ăn.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bên trong cửa hàng đá quý nhẹ nhàng nói.

- Hay đấy, tôi còn chưa được ăn cơm Tây bây giờ.

Vương Lộ là người thứ nhất giơ tay đồng ý, còn có vẻ rất phấn khích.

- Lần trước Trương Dương tổ chức tiệc rượu còn có cơm Tây nữa, cậu chưa từng ăn à?

Triệu Cường nhìn cô cười ha hả nói một câu, Vương Lộ thoáng sửng sốt, lập tức hếch mũi một cái, giải thích:

- Đó là tiệc rượu, lại không phải đồ ăn Tây thật sự, điều tôi nói là chúng ta chưa bây giờ vào nhà hàng Tây ăn cơm.

- Được rồi, tôi nói không lại cô, cô đúng!

Triệu Cường vội vàng giơ tay đầu hàng nói khiến mọi người bật cười ha hả. Tính tình Vương Lộ chính là như vậy, thích chành choẹ, nếu không lần trước đã không bị Quách Vĩ Á khích tướng dễ như vậy.

- Đến nhà hàng Tây mà cũng chưa từng vào, hoá ra toàn là một lũ khố rách áo ôm, sao bọn chúng lại mua được "tình yêu cháy bỏng chứ"?

Hàn Mẫn khinh miệt nói mấy câu, khi nói còn có vẻ nghi ngờ thắc mắc. Trương Dương đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

Cô ta vừa lúc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trương Dương, cũng bị hoảng sợ, vội vàng tránh đi.

Tiếng của cô ta rất nhỏ, mấy người bọn Thi Nhan đều không nghe thấy nhưng không lọt khỏi tai thính hơn người của Trương Dương.

Trương Dương quay đầu lại cũng là cảnh cáo cô ta, nếu hai người bọn họ mà còn tiếp tục lằng nhằng, nói năng lỗ mãng thì hắn sẽ không ngại dạy cho một bài học.

Có một số người không bị chỉnh cho một trận thì không tỉnh ra được.

Mấy người vừa đi ra ngoài, Lý công tử cũng dẫn theo Hàn Mẫn đi theo, giám đốc cửa hàng nhìn thấy bọn họ đều đi hết liền thở phào nhẹ nhõm.

Giám đốc sợ mấy người này xảy ra ẩu đả ở đây, những khách hàng này đều có thân phận không đơn giản.

Trương Dương vừa mới đi ra đã bị Vương Lộ bám dính lấy và không ngừng hỏi han hắn dọc đường rằng có phải Trương Dương mua chiếc vòng cổ này để tặng cho Mễ Tuyết không.

Được Trương Dương khẳng định điều này, Vương Lộ có vẻ vô cùng ngưỡng mộ nói Mễ Tuyết thật có phúc khi có được người bạn trai đối xử với cô tốt như Trương Dương.

Những lời nói này của Vương Lộ cũng không có ý gì khác, đơn thuần là nghĩ gì nói nấy.

Mấy người cứ đi men theo con đường, chẳng mấy chốc đã ra tới bãi sông.

Chiếc xe của Trương Dương vẫn đang đỗ ở bãi để xe, bọn họ có tất cả bảy người, ngồi hai xe là đủ, nếu không lái chiếc xe Bugatti đến thì chắc là không đủ.

Ngoài bãi sông có một bãi đỗ xe ngầm, mỗi lần đến đây, Trương Dương đều đậu xe ở chỗ này.

Khi mấy người chuẩn bị đi ra bãi đỗ xe, Long Phong lại quay đầu lại thoáng nhìn qua.

Gã Lý công tử kia vẫn luôn đi theo ở đằng sau, hơn nữa bên cạnh gã đã có mười mấy người. Điện thoại của gã không ngừng vang lên, chắc là có nhiều người đang chờ tụ họp với gã.

Mười mấy người này vừa đến, những người khác thì đã cảm thấy lo sợ, nhưng có nhiều người qua lại nên bọn chúng chưa tiện ra tay nên vẫn lẽo đẽo đi theo ở phía sau.

Khi đến bãi đỗ xe, bên cạnh Lý công tử đã có khoảng hơn ba mươi người, còn mười mấy người nữa chưa đến, tuy nhiên những người này cũng đủ cho gã dạy dỗ những tên nhãi cuồng vọng này.

Trong mắt gã, Trương Dương chính là một thằng nhãi ranh cuồng vọng.

- Anh Quang, bãi đỗ xe chính là một địa điểm tốt đấy!

Một người đi bên cạnh Lý công tử lập tức reo lên. Nhìn thấy bọn Trương Dương đi vào bãi đỗ xe ngầm, gã cũng có chút không ngờ, nếu không được nhắc nhở thì gã không nhận ra đó là một địa điểm đẹp để hành động.

- Tôi biết, không đợi đám của Lương Tử nữa, anh ta lề mề quá! Các anh em, đi vào cùng tôi!

Lý công tử kêu một tiếng, lôi tay của Hàn Mẫn đi về phía trước.

Lúc này Hàn Mẫn có vẻ háo hức. Cô ta chính là kẻ ưa nổi loạn không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy Lý công tử dẫn người đi chỉnh người khác liền phấn khích trở lại.

Trương Dương đi tới bãi đỗ xe ngầm, đi được không bao xa thì hắn đột nhiên dừng lại, quay người nhìn ra phía sau.

Bọn Cao Phi không hiểu gì cũng nhìn về phía sau.

Vừa nhìn lại một cái thì bọn họ lập tức giật mình. Phía sau bọn họ không biết từ khi nào đã có cả đống người, những người này tuy rằng không mang vũ khí nhưng đều rất hùng hổ.

Quan trọng nhất là kẻ cầm đầu chính là gã Lý công tử, người xung đột với bọn họ ở cửa hàng vàng bạc đá quý, cho dù là thằng ngốc cũng biết bọn chúng đến đây để đối phó với mình.

- Trương… Trương Dương, chúng ta làm sao bây giờ?

Cao Phi lắp bắp run rẩy nói với Trương Dương. Đối diện với nhiều người như vậy, lại nhắm về phía bọn họ nên lúc này Cao Phi đã cuống lên.

Thi nhan, Vương Lộ lúc này sẽ đều mất tự nhiên nắm thật chặt cánh tay Trương Dương, mỗi cô một bên. Hai cô không phát hiện ra rằng khi gặp nguy hiểm, các cô đều dựa vào Trương Dương theo bản năng.

Dường như Trương Dương là người cho các cô cảm giác an toàn nhiều nhất.

- Hay là chúng ta chạy đi?

Triệu Cường buông một câu, giọng hơi run run. Cậu ta còn liếc mắt nhìn ra xung quanh tìm chỗ chạy thích hợp.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

- Không cần lo lắng, không sao, hơn nữa cậu có thể chạy nhưng Thi Nhan và Vương Lộ chạy có thoát được không?

Trương Dương thản nhiên nói với vẻ mặt tự nhiên như không, không có vẻ gì là lo lắng cả.

Thái độ của Trương Dương cũng làm bọn họ bị lây nhiễm một chút và cùng gật đầu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Trương Dương nói rất đúng, nếu chạy không thoát, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng, gặp kẻ nào đánh chết luôn kẻ đó, đánh chết được một đứa thì bớt đi được một đứa.

Lúc này không ngờ Ân Dũng lại thốt lên. Nhìn Ân Dũng thư sinh như vậy mà có thể nói ra những lời cứng rắng như thế khiến Trương Dương rất ngạc nhiên.

Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, xem ra con người Ân Dũng vốn là như vậy, mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa. Đừng nhìn cậu ta bình thường ít nói chuyện, khi điên lên thì rất hung dữ.

Trương Dương nhếch miệng cười, hạ giọng nói:

- Không cần liều mạng đâu, Long Phong, làm phiền anh rồi!

Long Phong đứng ở một bên, bất đắc dĩ gật dầu. Tia Chớp trên người anh ta kêu chít chít hai tiếng và nhảy ngay lên người Trương Dương.

Tia Chớp không được vui cho lắm, dường như nó ghét những kẻ quấy rầy giấc mơ đẹp của nó, vừa nãy nó đang ngủ rất ngon lành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi