THẦN Y THÁNH THỦ

Câu nói trước khi ra về của Triệu Dân có lực sát thương rất lớn.

Lãnh đạo đã biết chuyện này, còn làm ra vẻ "phải chịu như vậy cũng là đáng đời", điều này chứng tỏ lãnh đạo đang rất tức giận, lãnh đạo không hài lòng đối với bọn họ.

Điều này khiến trong lòng Tôn Kỳ không thể yên được.

Cũng khó trách, bất kể thế nào thì cũng là chuyện của hai công tử, tuy nói có xung đột, nhưng dù sao thì hai vị công tử này cũng không sao, viên cảnh sát đắc tội với bọn họ còn bị đánh trọng thương.

Bụng thì nghĩ như vậy nhưng miệng không dám nói ra.

Hiện tại nhân vật số 1 của Tỉnh ủy đã lên tiếng, việc này đối với ông mà nói đã lên một trình tự rất cao, nếu như giải quyết không tốt thì tương lai của ông cũng coi như chấm dứt.

Tuy rằng ông cũng có chỗ dựa, nhưng vị lãnh đạo này lại là cấp trên của cấp trên của ông, muốn xử lý ông ta, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Vẻ mặt thất thần trở về văn phòng, quên hẳn việc ở phòng họp vẫn có người đang đợi.

Trong đầu ông lúc này, tất cả chỉ có lời nói cuối cùng của Triệu Dân.

- Hồ đồ.

Đứng trước bàn làm việc của mình, ánh mắt Tôn Kỳ bỗng trừng lên, còn giơ tay vỗ đầu mấy cái, tự mắng mình một câu.

Triệu Dân nói rất nghiêm trọng, việc này xử lý thế nào, ông ta đã chỉ rõ chiêu số cho mình rồi.

Thường Phong, chính là Thường Phong, sao mình lại quên Thường Phong đi nhỉ?

Chuyện lần này, người đầu tiên thông báo cho ông chính là Thường Phong, hai vị công tử kia nghe nói còn là bạn tốt của Thường Phong nữa. Thường Phong vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ mới trực tiếp thông báo cho mình, nói rõ thân phận của bọn họ.

Nếu Thường Phong có quan hệ với bọn họ, thì để Thường Phong xử lý là đẹp nhất.

Đề nghị của Triệu Dân, thật ra cũng đã biểu lộ thái độ của bên đó rồi.

Chuyện lần này, sẽ không trôi đi như vậy, bậc cha mẹ không ai đồng ý nhìn con mình bị chịu thiệt như vậy, Chủ nhiệm Chu đến đây chính là nguyên nhân, và Triệu Dân cũng thế.

Chỉ có điều hai nhà áp dụng biện pháp không giống nhau mà thôi.

Hiểu được tất cả, Tôn Kỳ khẽ thở phào, lúc này mới nhớ ra ở phòng họp vẫn còn có người đang đợi mình.

Ông rất nhanh quay lại phòng họp, trong chốc lát cuộc họp cũng kết thúc, vụ Ngưu Tiền này, giao cho Thường Phong toàn quyền xử lý. Thường Phong vốn là chủ nhiệm phòng đốc tra, người quản cảnh sát, nguyên nhân của vụ này chính là cảnh sát lơ là nhiệm vụ, lạm dụng chức quyền…giao cho anh ta xử lý, chẳng ai nói được câu gì.

Phó giám đốc sở Ngưu rất phản đối, đáng tiếc việc phản đối của ông ta chẳng có tác dụng gì, những người khác đều không vì ông ta mà đi đắc tội với hai vị lãnh đạo lớn kia.

- Vâng, giám đốc sở, tôi hiểu rồi, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.

Trong một khách sạn gần cục Cảnh sát, mấy người đang nghỉ ngơi trong một căn phòng xa hoa, Thường Phong thì ở chỗ xa nghe điện thoại.

Dương Linh dẫn theo Dương Nhị vào phòng ngủ, trong phòng còn nhẹ giọng an ủi cô, con gái gặp chuyện như vậy, thậm chí còn muốn tìm đến cái chết, Dương Linh bắt buộc phải an ủi em gái mình, để cô không được nghĩ quẩn mà làm liều.

- Có chuyện gì vậy?

Thường Phong mới tắt điện thoại, Hoàng Hải liền hỏi một câu.

Những chuyện xảy ra ở sở Cảnh sát này, bọn họ cũng không biết, mấy người bọn họ còn đang bàn bạc. Người nhà của Tô Triển Đào và Trương Dương không phải dạng dễ chịu gì, bọn họ sẽ dùng biện pháp gì để trừng trị tên họ Ngưu kia đây?

- Giám đốc sở vừa nói, vụ án ngày hôm nay giao cho tôi phụ trách, để điều tra cho rõ chân tướng sự việc. Trong quá trình điều tra có bất kỳ khó khăn gì, phía sở sẽ hỗ trợ.

Thường Phong nhún vai nói. Anh ta cũng có chút nghi ngờ.

Vụ án này giao cho anh ta không sai, nhưng liên quan đến nhiều người như vậy, rõ ràng không thuộc vào phạm vi xử lý của anh ta.

Giám đốc sở giao cho anh ta như vậy, phía sở nói là chỉ hỗ trợ chứ không nhúng tay vào, điều này thật sự rất kỳ quái.

- Điều này không hay lắm, Tô công tử có trong tay chứng cớ, hắn ta không chỉ cưỡng hiếp mà còn lạm dụng chức quyền vu oan hãm hại, phải đối mặt với mười lăm đến hai mươi năm tù, sau này chúng tôi sẽ tìm người để hành hạ hắn trong tù. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lý Á hung hăng nói, chuyện lần này gã cũng rất bực mình.

Cho dù là người xa lạ gặp chuyện không may như vậy, gã cũng sẽ lên tiếng hỗ trợ. Một lãnh đạo ở cục Cảnh sát mà cố ý hãm hại bắt người đi, lại còn cưỡng hiếp thiếu nữ nhà lành, loại cặn bã như vậy nếu để cho nó sống thì chỉ tốn cơm mà thôi.

- Lý Á, đừng có nói lung tung.

Long Thành trừng mắt nhìn Lý Á, trên mặt gã còn kèm theo một nụ cười khó hiểu.

Trương Dương đầu tiên là nhíu mày, nhưng sau đó cũng mỉm cười.

Ngay cả Hoàng Hải lần này cũng giật mình, chỉ có Lý Á và Tô Triển Đào là có chút mơ hồ.

- Lần này không cần tìm người hành hạ hắn trong tù thì hắn cũng chết chắc rồi.

Long Thành cười nói, bọn họ ngay từ đầu đã muốn vụ án này phải được đại nhân vật đích thân xử lý.

Vì vậy, khi biết vụ án được giao cho Thường Phong mới tỏ ra có chút mơ hồ.

Nhưng sự mơ hồ đó cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, lúc này mấy người bọn họ đã hiểu ra vấn đề, sở Cảnh sát muốn làm như vậy là có ý gì.

Xem ra sở Cảnh sát đã gặp phải áp lực không nhỏ khi mà giao cho Thường Phong toàn quyền xử lý như vậy.

Thường Phong và bọn họ có liên quan gì đến nhau? Việc này giao cho Thường Phong, đồng nghĩa với việc xử lý Ngưu Tiền thế nào, đều là do bọn họ định đoạt.

Vu oan hãm hại, lạm dụng chức quyền, cưỡng hiếp…những tội danh này, thì Ngưu Tiền cũng đủ "chết" rồi.

Vận mệnh của y đã rơi vào tay của bọn họ rồi.

- Không biết trong hai người ai đã xuất lực, khiến sở Cảnh sát có áp lực lớn như vậy, điều này đồng nghĩa với việc giao cho chúng ta toàn quyền xử lý việc này.

Hoàng Hải cười ha hả nói, nói xong còn nhìn vào Tô Triển Đào và Trương Dương.

Vừa nói, Lý Á và Tô Triển Đào cũng hiểu ra, bọn họ cũng không ngốc, chỉ là nằm trong cuộc nên có chút mê muội mà thôi.

- Đúng đấy, sở Cảnh sát lần này ăn đủ rồi, Phó giám đốc sở không chịu được, trong hai người các cậu nhất định là có người đã ra mặt.

Lý Á cười ha hả nói. Vụ của Tô Triển Đào và Trương Dương hôm nay chắc chắn không hề đơn giản, người có xung đột với bọn họ cũng không phải kẻ tầm thường.

Vậy mà đến sở Cảnh sát cũng không thể bảo vệ được y, có thể thấy rằng sở Cảnh sát đã gặp phải áp lực như thế nào.

Người có thể khiến cho bọn họ chịu áp lực như vậy cũng chỉ có người nhà của hai vị công tử này mà thôi.

- Đừng nhìn tôi, không liên quan gì đến chúng tôi cả, Triển Đào gọi điện cho ba cậu ấy, nói là mình bị trói rồi, có kết quả như vậy cũng là bình thường.

Trương Dương khoát tay nói.

Về phần hắn, nói ra chỉ có phản cám vì vậy không nói thì hơn.

- Trương Dương, lần này cậu nói không đúng rồi, giám đốc sở vừa nói với tôi, chủ nhiệm Chu đích thân đến sở, nhưng chủ ý để Thường Phong tôi xử lý việc này lại là thư ký Triệu, ông ấy cũng đến sở đấy.

Thường Phong khẽ cười một tiếng, mấy người đoán đều không sai, lần này người nhà của cả hai người đều ra mặt.

Thảo nào mà sở Cảnh sát lại phải chịu áp lực như vậy.

Ai cũng hiểu được, vụ án lần này giao cho Thường Phong chẳng khác nào giao cho chính bọn họ.

- Thư ký Triệu đích thân đến à?

Long Thành, Hoàng Hải đều có chút sửng sốt, mấy người này cũng không phải người tầm thường, lập tức có thể hiểu được ý nghĩa của việc thư ký Triệu đích thân đến này.

Đến Tô Triển Đào lần này cũng nhìn Trương Dương với ánh mắt hâm mộ, nhưng trong lòng lại có chút ghen tị.

Cùng là con, nhưng khi xảy ra chuyện gã đã trực tiếp gọi cho ba mình, kết quả ông ấy chỉ cử một chủ nhiệm văn phòng đến, căn bản chưa được tính là người của ba gã.

Còn Trương Dương thì khác, người ta đích thân ra mặt, còn bày mưu tính kế, để giúp con mình hả giận.

So sánh như vậy, tự nhiên cũng khiến cho Tô Triển Đào cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Lần này, người gặp không may là gã, Trương Dương chẳng qua cũng chỉ là vì giúp gã mới lâm vào cảnh ngộ như vậy.

Còn Trương Dương lúc này cũng cảm thấy sững sờ, hắn căn bản không ngờ rằng "người cha oán hận" mà hắn chưa từng gặp mặt kia lại giúp hắn như vậy.

Lúc trước hắn thậm chí không nghĩ đến việc người này sẽ ra mặt. Nhưng lúc này Trương Dương rất bình tĩnh, hắn không có phản cảm, nhưng cũng không hề có cảm giác vui mừng hay cảm kích.

- Triển Đào, Trương Dương, nếu vụ án này giao cho tôi rồi thì các cậu cứ đợi tin tức tốt của tôi đi, người có liên quan đến vụ án tôi đã khống chế được. Còn một số người khác hiện tại tôi phải đi khống chế, các cậu cứ ở đây nghỉ ngơi nhé, à đúng rồi, Triển Đào, dây thừng của cậu, ảnh chụp đưa tất cả cho tôi nhé, đó là chứng cứ rất tốt.

Thường Phong đứng lên nói.

Vụ án được giao cho anh ta, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ giơ tay chịu trói, dù sao người kia vẫn còn có một vị Phó giám đốc sở đỡ đầu nữa.

Nếu làm cho người chạy mất, chứng cớ cũng bị mất đi, thì sẽ hỏng việc lớn.

Sau khi Thường Phong đi khỏi, Dương Linh cũng từ phòng ngủ đi ra, cô hỏi thăm tình hình một chút, Dương Nhị hiện tại đã tốt hơn nhiều, cô chỉ bị hoảng sợ, cũng may mà Trương Dương kịp thời, cho nên mới không sao như vậy.

Em gái không sao, cô lại lo lắng cho Tô Triển Đào, cô từng nghe nói Tô Triển Đào vì giúp Dương Nhị hả giận nên đã nát thân dưới của người kia rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi