THẦN Y THÁNH THỦ

Mười một giờ năm mươi, xe Trương Khắc Cần đã đi tới quán cà phê Nam Sơn.

Quán cà phê Nam Sơn vốn là một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng, dù là trình độ phục vụ rất đẳng cấp, được xếp trong Tốp ba của ngành kinh doanh nhà hàng cơm Tây ở Trường Kinh và còn là điểm đến yêu thích của những người giàu có và khá giả ở địa phương.

Sau đó có một số công tử gia khi tán gái cũng thích đến nơi này để khoe khoang một chút.

Trương Khắc Cần nâng lên cánh tay lên nhìn đồng hồ, thoáng có vẻ một chút do dự.

Ngay sau đó ông ta khẽ thở dài một cái, định bước xuống xe, Triệu Dân vội vàng xuống xe và tiến lên đứng mở cửa xe trước khi Trương Khắc Cần xuống.

- Thưa Sếp, vẫn chưa đến giờ ạ.

Triệu Dân nói giọng rất nhỏ. Trương Khắc Cần có quan niệm về thời gian rất nghiêm túc, luôn đúng giờ, không đến sớm mà cũng không đến muộn. bây giờ kém vài phút mới đến mười hai giờ.

- Tôi biết!

Giọng Trương Khắc Cần rất bình thản, còn khẽ liếc nhìn Triệu Dân một cái. Cái nhìn này lại khiến Triệu Dân cảm thấy thấp thỏm.

- Người nhà gặp nhau, sớm một chút hay muộn một chút thì đã sao?

Trương Khắc Cần vứt lại mấy lời này, liền đi vào bên trong. Triệu Dân đứng đó, sắc mặt lập tức tái đi rồi vội theo sát phía sau.

Những lời nói này của Trương Khắc Cần rõ ràng là để nói cho gã biết rằng tôi chỉ cần gặp con tôi, sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng sao.

Gặp con đẻ của mình sao có thể đánh đồng khi gặp người khác được.

- Thưa quý khách, xin hỏi ngài có đặt trước không ạ?

Nhân viên phục vụ ở cửa không nhận ra thân phận của Trương Khắc Cần. Nói đi cũng phải nói lại, bọn họ sao có thể ngờ được rằng đường đường một Bí thư Tỉnh lại đột nhiên đến chỗ này của bọn họ chứ.

Điều này cũng giống như ở thời sau này, có Bí thư đi xe buýt, đi tham gia sự kiện mà người ta không nhận ra.

- Anh hãy kiểm tra xem Trương Dương có đặt chỗ trước không!

Trương Khắc Cần nhẹ giọng nói một câu, lúc nói chuyện ông ta bất giác lại nhìn nhìn vào bên trong.

Ông ta hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Trương Dương ở bên trong. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên con trai đồng ý gặp mặt ông ta. Bình thường ông ta chỉ có thể ngắm nhìn con qua ảnh chụp, cuối cùng bây giờ đã có thể tận mắt được nhìn thấy nó ngoài đời.

Trong giây phút này thì dù có là một Đại tướng nơi biên ải, một nhân vật số một Tỉnh uỷ cũng không tránh khỏi tâm lý hồi hộp, thấp thỏm.

Nhìn một lượt, mặt Trương Khắc Cần chợt có vẻ thất vọng, ông ta không nhìn thấy Trương Dương ở trong đó.

- Thưa quý khách, anh Trương có đặt trước, xin mời ngài theo tôi.

Nhân viên phục vụ trở lại rất nhanh trở về, rất cung kính nói với Trương Khắc Cần.

Trương Khắc Cần gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ này, đi thẳng về phía trước, Triệu Dân và vệ sĩ thì đi theo ở phía sau.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đi lên tầng hai, nơi có một phòng VIP thì dừng lại.

Có hai người đứng bên cạnh cánh cửa là Long Phong và Khúc Mỹ Lan. Nhìn thấy Trương Khắc Cần đi lên, hai người đó đều quan sát ông ta.

- Thưa ngài, đây là phòng mà anh Trương đã đặt trước.

Nhân viên phục vụ hơi khom người, mỉm cười nói.

Quán cà phê Nam Sơn là tài sản của nhà họ Ngô, nói chính xác hơn đây chính là cơ sở do bản thân Ngô Chí Quốc xây dựng nên, anh ta chính là ông chủ lớn ở đây.

Trương Dương là ân nhân cứu mạng của Ngô Chí Quốc, nên chuẩn bị một phòng VIP sang trọng cho Trương Dương chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hắn thích thì Ngô Chí Quốc sẵn sàng tặng nguyên cả quán cà phê này cho hắn.

- Tôi biết rồi.

Giọng nói của Trương Khắc Cần có vẻ rất bình thản, không nhận ra được trong giọng nói có bất kì cảm xúc nào.

Nhưng trước khi bước vào, ông ta bất giác văn văn kéo cổ áo, Triệu Dân rất tinh mắt, đã chú ý đến động tác nhỏ này của ông ta.

Triệu Dân biết rằng trong lòng Trương Khắc Cần vẫn có chút căng thẳng, bằng không sẽ không có động tác kéo áo một cách vô thức như vậy. Cũng rất lâu rồi gã không thấy sếp của mình căng thẳng như vậy.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trương Khắc Cần lập tức nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi.

Người ngồi ở đó chính là người mà ông ta đã nhìn thấy vô số lần qua ảnh, chính là Trương Dương đã hoàn toàn trưởng thành bây giờ.

Trương Khắc Cần cất bước đi vào, viên vệ sĩ vừa định bước theo vào nhưng đã bị Triệu Dân dùng một tay chặn lại.

Triệu Dân còn khẽ lắc đầu với anh ta, sau đó đi đến đóng cửa lại rồi lặng lẽ quan sát Long Phong và Khúc Mỹ Lan đứng im lặng nãy giờ.

Nhìn mấy cái, Triệu Dân ngầm thở dài trong lòng, không ngờ biểu hiện của vệ sĩ còn kém cả vệ sĩ của Trương Dương.

Người vệ sĩ này là người của đoàn cảnh vệ phái xuống, năng lực rất tốt và vô cùng đáng tin cậy. Nhưng anh ta không tinh ý, không nhận biết được đây là trường hợp gì, không ngờ cũng muốn đi theo vào trong.

Nếu anh ta thực sự cùng đi vào thì Triệu Dân cam đoan chắc chắn anh ta sẽ bị Trương Khắc Cần tức giận đuổi cổ ra ngoài ngay lập tức.

Trương Dương ngồi ở trong phòng, khi Trương Khắc Cần đến ngoài cửa, tim của hắn cũng đập nhanh hơn.

Nhịp tim đập nhanh một cách tự nhiên, hắn lúc đó thậm chí còn có cảm giác kích động đến mức muốn đạp cửa xông ra ngoài.

Giây phút mà Trương Khắc Cần tiến vào, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn. Trương Dương lấy tay bóp nát chiếc ghế ngồi, mới miễn cưỡng khống chế được cảm súc.

Nhưng cảm xúc tiêu cực này là do cơ thể hắn tự nhiên sinh ra khiến Trương Dương không có cách nào khống chế được.

Trương Khắc Cần ngồi xuống phía đối diện Trương Dương, cẩn thận quan sát hắn.

Đây là con trai ông ta, đã rất nhiều năm không đối diện nhìn mặt con trai như vậy. Từ sau khi cha con xa cách đến nay, Trương Dương căn bản không xem ông ta là cha, ngược lại coi ông ta như kẻ thù.

Đây cũng là điều Trương Khắc Cần tiếc nuối nhất trong suốt con đường làm quan thuạn buồm xuôi gió của mình.

- Con đã lớn rồi!

Một lát sau, Trương Khắc Cần mới chủ động lên tiếng, lúc nói còn khe khẽ thở dài.

Nghe thấy những lời nói này của ông ta, không hiểu sao Trương Dương lại cảm thấy vô cùng chán ghét, nếu không phải hắn đã cố hết sức khống chế thì e rằng hắn đã rời khỏi phòng ngay lập tức rồi.

- Nói vào trọng tâm đi, tôi không có nhiều thời gian, sau mười phút nữa tôi có chuyện quan trọng cần làm.

Khống chế cảm súc trong lòng, Trương Dương chậm rãi nói, song rõ ràng giọng nói của hắn đã hơi run run.

Trương Khắc Cần hơi sững sờ, trên mặt lập tức có vẻ cam chịu.

Điều này không hề giống với tưởng tượng của ông ta về cuộc gặp gỡ này, hoặc là đây không phải là kết quả mà ông ta mong muốn. Trương Dương đã đồng ý gặp mặt ông ta, nhưng đối với ông ta vẫn lạnh nhạt như người xa lạ như xưa, thậm chí còn không bằng người xa lạ.

- Năm đó mẹ con…

- Rầm!

Tay Trương Dương hơn nữa đập mạnh xuống bàn, một chiếc bàn tốt làm bằng gỗ cứng thượng hạng bị hắn đập cho một cái gãy nát, người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Nhân viên vệ sĩ của Trương Khắc Cần phản ứng rất nhanh, anh ta lập tức định phi vào bên trong, khi đến cửa thì lại bị một cánh tay ngăn lại. Long Phong vừa nãy còn ở bên cửa, không biết thế nào đã xuất hiện ngay trước mặt anh ta.

Anh vệ sĩ này thoáng ngạc nhiên, đưa tay lên muốn gạt Long Phong tránh ra, nhưng anh ta vừa giơ tay lên thì lập tức bị đẩy mạnh về phía sau.

- Bình tĩnh, hãy bình tĩnh đi!

Triệu Dân vội vàng kêu lên, trán gã đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Gã cũng rất muốn mở cửa ra xem bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng gã biết rất rõ điều quan trọng nhất lúc này là phải kiểm soát được tình hình, bằng không lần gặp mặt mà Sếp vất vả lắm mới có được này nhất định sẽ phải hứng chịu kết quả tồi tệ nhất.

- Chuyện trước kia, tôi không muốn nghe, cũng không cần phải nghe.

Trong phòng, Trương Dương nhả ra từng lời từng chữ, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Từng kí ức ngày trước bắt đầu hiện ra trong đầu Trương Dương. Một người phụ nữ rất xinh đẹp trong kí ức của hắn, thường chơi đùa với hắn. Người ấy rất tốt và đối xử với hắn cũng rất tốt.

Trong khoảng kí ức này chỉ có người phụ nữ ấy tồn tại, người thanh niên Trương Khắc Cần luôn đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Những ký ức này xuất hiện làm Trương Dương coi như đã hiểu, cơ thể này của hắn hồi bé hình như từng ở với mẹ ruột. Khi đó công việc của Trương Khắc Cần rất bề bộn, luôn phải đi công tác xa nhà, thậm chí có thể nói không để ý đến sự tồn tại của mẹ con hắn.

Cũng khó trách sau khi mẹ mất, hắn lại có phản ứng quyết liệt đến vậy.

- Được, cha không nói.

Trương Khắc Cần chán nản ngồi ở đó, lúc này hoàn toàn không còn phong thái của một người bề trên nữa.

Ông ta chỉ có cảm giác rất đau lòng, mặt có vẻ hơi hối hận, đồng thời nhìn thấy Trương Dương chỉ dùng một tay mà có thể đánh nát cả một cái bàn gỗ cứng, ông ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông ta không ngờ con trai của một lại trở nên lợi hại như vậy tự bao giờ.

- Nếu như ông tới chỉ vì chuyện này thì bây giờ có thể đi rồi. Nếu như ông còn việc khác thì mau nói đi.

Chiếc bàn đã hỏng nhưng chiếc ghế dựa vẫn còn, Trương Dương ngồi xuống, lại nhẹ nhàng nói hai câu.

Đập bàn là phản ứng bất khả kháng của hắn. Cảm xúc tiêu cực trong cơ thể hắn gần như lên đến đỉnh điểm, nếu như không nghĩ ra cách gì đó để giải toả một chút thì hắn không biết bản thân hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Đập bàn không hẳn là không tốt, dù sao thì Trương Dương cũng kiểm soát được cảm súc của mình khá hơn một chút, giúp hắn có thể tiếp tục bình tĩnh đối mặt với Trương Khắc Cần.

Lúc này bản thân Trương Dương cũng cảm thấy rất buồn bực.

Khi đối diện trực tiếp với Trương Khắc Cần, hắn mới thực sự cảm nhận được oán hận của thân thể này đối với người này lớn đến như thế nào.

Vừa rồi nếu không phải hắn đập bàn để giải toả thì có lẽ hắn đã phát điên lên. Đây là một hành động nổi loạn mà bản thân mình không mong muốn nhưng vẫn bị bản năng của thân thể khống chế.

Điều này cũng giống như sự khó chịu bứt rứt khôn lường của người bị bệnh phong (bệnh hủi).

- Cha có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ.

Trương Khắc Cần ngẩng đầu, lúc này tâm trạng ông ta cũng đã khá hơn một chút, ngồi ở đó nhẹ nhàng nói.

- Chuyện gì?

Trương Dương hỏi rất đơn giản. Chỉ cần không đề cập đến chuyện mẹ đẻ của hắn thì ít nhất bây giờ hắn cũng có thể khống chế được bản thân, có thể trực tiếp đối mặt với Trương Khắc Cần.

Tuy nhiên đây cũng là hắn, nếu đổi lại là "Trương Dương trước đây" chỉ sợ căn bản sẽ không đồng ý gặp mặt, lại càng không có cơ hội nói chuyện trực diện như vậy.

..............................

- Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào Tiểu Vương! Tôi cam đoan với cậu là thủ trưởng ở bên trong tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Triệu Dân giơ hai tay, đứng giữa Long Phong và anh vệ sĩ ngăn hai người lại và lớn tiếng kêu lên.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, tình hình vừa rồi rõ ràng là rất căng, suýt chút nữa là choảng nhau luôn rồi. Vệ sĩ Tiểu Vương bị đẩy ngã ra xa, lại đứng lên định tấn công Long Phong nhưng lại bị Long Phong đánh ngã văng ra ngoài.

Ngay cả Khúc Mỹ Lan cũng đứng dậy, định đi dạy dỗ tên vệ sĩ này.

Viên vệ sĩ rất lợi hại, nhưng Khúc Mỹ Lan cũng là cao thủ nội công dày dặn kinh nghiệm không thua kém gì anh vệ sĩ này.

- Thư ký Triệu, nhất định phải lập tức yêu cầu sự trợ giúp. Tôi phụ trách hoàn toàn về sự an toàn của thủ trưởng.

Anh vệ sĩ lạnh lùng nhìn Long Phong nói. Lúc này anh ta cũng hiểu được rằng mình không phải là đối thủ của Long Phong, một người lợi hại hơn hẳn anh ta.

Nói xong, anh ta còn cầm lấy chiếc mi-cờ-rô trên người, tiếc là chưa nói được lời nào thì tay của anh ta đã nhói đau một cái, còn chiếc mi-cờ-rô thì rơi trên mặt đất.

Khúc Mỹ Lan nhanh chóng tiến lên nhặt lấy chiếc mi-cờ-rô và trở lại bên cạnh Long Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi