THẦN Y THÁNH THỦ

Chu Chí Tường trong lòng rất hồi hộp, mấy vị lãnh đạo của bệnh viện đứng cùng ông ta ở đó cũng sững sờ.

Bọn họ làm việc ở bệnh viện, biết rất rõ bác sĩ phụ trách chính trong ca phẫu thuật đi ra ngoài là tình hình gì, càng không cần phải nói, sắc mặt Chủ nhiệm Mã lúc đi ra khó coi như vậy, giống như cha mình chết vậy.

Đây cũng là bộ dạng của bọn họ mà cục trưởng Triệu nhìn thấy. Nguyên nhân của việc không kìm được nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng như vậy bất cứ ai cũng hoảng hốt lo lắng.

Phó viện trưởng Lý Cưu liền đi lên phía trước, vội vàng hỏi:

- Chủ nhiệm Mã, rốt cuộc tình hình như nào?

Lúc Lý Cưu hỏi, mấy vị lãnh đạo còn lại đều trơ mắt nhìn Chủ nhiệm Mã, mọi người không kìm được tim cũng đập nhanh hơn, còn có mấy người, lặng lẽ lùi về phía sau.

Bệnh viện chữa khỏi hoặc cứu chữa thành công cha của cục trưởng Triệu, đó là chuyện tốt, vẫn là một việc khiến ai nấy đều nở mày nở mặt.

Nhưng nếu thất bại, thật sự khiến cha của cục trưởng Triệu xảy ra vấn đề gì ở đây, vậy chuyện tốt sẽ thành chuyện xấu, lúc này bị cục trưởng Triệu nhìn thấy, nếu chẳng may bị ông ta nhớ thì chẳng phải là xui xẻo rồi sao.

Ai cũng biết cục trưởng Triệu rất hiếu thuận, cha ông ấy nếu bị chết tại tam viện, muốn bảo ông ấy không có cái nhìn khác, bất cứ ai cũng không tin.

Chủ nhiệm Mã lắc đầu, chậm rãi nói:

- Tình hình không tốt lắm, bệnh nhân lần này không phải là phát bệnh tắc máu não đơn giản, còn kèm thêm cả tắc máu não cấp tính, trong mạch máu hiện nay có rất nhiều vật gây tắc tĩnh mạch. Trải qua cấp cứu, chúng tôi khẩn cấp điều trị cũng đã trị tan huyết, loại bỏ được một bộ phận, nhưng còn vài vị trí quan trọng không thể loại bỏ, đặc biệt là vị trí cầu não và tiểu não, hiện nay căn bản không có cách gì.

Cục trưởng Triệu đang cúi đầu lau nước mắt, nghe họ nói chuyện, ngẩng đầu lên, tiến lên phía trước nắm lấy Chủ nhiệm Mã.

- Bác sĩ, anh, anh nói là cha tôi vẫn còn sống?

- Vâng, cục trưởng Triệu, chúng tôi hiện nay đã khống chế được bệnh tình, nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, tôi và bác sĩ Dương cùng ra ngoài, chính là muốn nói với ông điều này.

Chủ nhiệm Mã vội vàng gật đầu, bác sĩ bệnh viện Nhân Dân tỉnh cùng đi ra với ông ta cũng nói:

- Cục trưởng Triệu, tuy rằng không chế được bệnh tình, nhưng cũng chỉ là khống chế được tạm thời, chúng tôi tối đa cũng chỉ có thời gian là 12 tiếng, trong 12 tiếng quý giá này, phải nghĩ ra cách, nếu không bệnh nhân cũng rất nguy hiểm.

Bác sĩ Dương của bệnh viện Nhân Dân tỉnh này, không khách sáo với cục trưởng Triệu như Chủ nhiệm Mã.

Bệnh viện tỉnh là bệnh viện nổi tiếng nhất của Trường Kinh. Điểm quan trọng nhất, bệnh viện người ta là trực thuộc sở Y tế tỉnh, không thuộc phạm vi quản hạt của cục Y tế, tới đây hỗ trợ thuần túy là vì cùng hệ thống.

Cho nên ông ta cũng không giống những bác sĩ này của tam viện, đối với cục trưởng Triệu có chút khẩn trương, thậm chí còn nịnh nọt.

- Bác sĩ Dương, chúng ta chuyển viện, chuyển tới chỗ các anh liệu có trị khỏi được không?

Sau khi biết cha mình chưa xuất hiện kết quả xấu nhất, cục trưởng Triệu trong lòng liền dâng lên hy vọng mới. Sau khi bác sĩ Dương nói xong, ông ta lập tức đi tới trước mặt bác sĩ Dương, trực tiếp hỏi một câu.

Lời của ông ta, khiến sắc mặt của phần đông các bác sĩ của tam viện đều trở nên rất khó coi. Lời này của cục trưởng Triệu, chẳng khác gì thẳng thắn nói ra là không tin tưởng bệnh viện của bọn họ. Nếu bình thường cục trưởng Triệu sẽ không nói vậy, nhưng hôm nay thật sự là rất nóng lòng, cũng bất chấp phương thức.

- Không được, các chuyên gia về xuất huyết não tim giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi đều ở đây. Ở chỗ chúng tôi cũng không được, cho dù là nơi khác trong cả nước, tôi đoán tỉ lệ thành công cũng không vượt quá 30%

Bác sĩ Dương lắc đầu, cục trưởng Triệu lập tức lại trùng xuống, ông ta hiểu được ý của bác sĩ Dương này.

Thực ra bác sĩ Dương trước đây đã nói với ông ta, bệnh tình của Triệu lão cũng không phải tốt lắm, bảo ông ta tới bệnh viện ở thủ đô, hoặc Hongkong kiểm tra một chút. Cục trưởng Triệu ghi nhớ trong lòng, chỉ là công việc bận rộn, vốn định hết đợt này thì đưa cha sang bệnh viện bên đó xem xét, tiện đưa ông đi du lịch một vòng.

Đáng tiếc là, ông ta chưa kịp đi, không ngờ đã xảy ra chuyện.

- 30%, thấp vậy, trong cả nước không có nơi nào phù hợp sao?

Cục trưởng Triệu sững sờ đứng đó, trong lòng càng lạnh. Bác sĩ Dương này chính là chuyên gia xuất huyết não tim giỏi nhất của bệnh viện tỉnh, trong nước cũng có danh tiếng lớn. Ông ấy đã nói như vậy, cũng chính là trong cả nước không ai có thể chắc chắn nắm được bệnh tình của cha cục trưởng Triệu đến hơn 30%

30%, hy vọng này thật sự quá thấp, rất nhiều bác sĩ thậm chí không muốn tiếp nhận bệnh nhân như vậy.

Hơn nữa, ở Trường Kinh còn dễ nói. Ông ta dù sao cũng là cục trưởng cục Y tế. Cho dù bệnh viện trực thuộc sở Y tế thì cũng sẽ nể mặt ông ta một chút. Nhưng ra khỏi Trường Kinh, đến nơi khác thì ai còn có thể để ý tới ông ta. Thể diện của ông ta, quan hệ của ông ta không thể ảnh hưởng xa tới vậy. Bệnh nặng như vậy, chỉ cần kéo dài một chút, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Bác sĩ Dương lại lắc đầu:

- Không có, Triệu lão tiên sinh nếu chỉ là tắc máu não cấp tính, bệnh viện tỉnh chúng tôi ít nhất chắc đến 60-70% có thể cứu được. Nhưng lần này là tắc máu não có nguồn gốc từ tim, tương đương với việc tim, não đồng phát, bệnh tình lập tức trở nên phức tạp hơn nhiều. Bệnh như vậy, hiện nay chỉ có một bệnh viện của Mỹ đã từng chữa khỏi. Bọn họ hẳn là nắm chắc được 70%. Tuy nhiên bệnh viện đó quá xa, bệnh nhân hiện nay không thích hợp di chuyển xa như vậy.

Sau khi nói xong, bác sĩ Dương còn khẽ thở dài.

Não huyết khối, tắc mạch não đều thuộc về loại bệnh não thiếu máu cục bộ, bình thường còn rất dễ nhầm lẫn. Tuy nhiên, hai bệnh không giống nhau, tỷ lệ đồng phát là rất thấp. Nhưng một khi đi bùng nổ cùng nhau, hậu quả của nó rất nghiêm trọng.

Đây cũng là nguyên nhân bác sĩ Dương từ chối đề nghị chuyển viện của cục trưởng Triệu. Ở chỗ họ cũng không nắm chắc được tới 30%, chi bằng ở lại tam viện, ít nhất chuyện này cũng không liên quan tới bệnh viện tỉnh bọn họ. Cho dù bệnh nhân có không cứu được, cục trưởng Triệu này cũng không trách được bệnh viện tỉnh bọn họ, bác sĩ của bọn họ đã tận lực.

Cục trưởng Triệu trên mặt hiện ra một tia tuyệt vọng, đường đường một cục trưởng, không kìm nổi ôm mặt đứng đó.

Nước Mỹ có hy vọng, nhưng bác sĩ Dương cũng nói, lúc này cha không thích hợp di chuyển đường dài. Hơn nữa cứ cho có thể di chuyển đường dài, ông ta cũng không thể điều máy bay đến đưa cha đi ngay bây giờ.

Ông ta chỉ là một cục trưởng cục Y tế, không có quyền đó, cũng không phải người giàu có, có tiền đi thuê máy bay, hy vọng này đối với ông ta mà nói chẳng khác gì không có.

- Cục trưởng Triệu, ông không cần lo lắng, cha ông là một người tốt, người ở hiền ắt sẽ gặp lành. Chúng tôi lập tức tổ chức tất cả các bác sĩ giỏi nhất tiến hành hội chẩn, có một tia hy vọng cũng sẽ không từ bỏ.

Chu Chí Tường vội vàng đi tới, nhỏ giọng an ủi một câu. Cái khó của bệnh này ông ta biết, nhưng ông ta không thể nói ra.

Trong lòng ông ta đã thầm mắng mình xui xẻo. Cha cục trưởng Triệu sao lại ở gần đúng bệnh viện của mình, nếu là ở bệnh viện khác, xui xẻo này hẳn đã không rơi vào đầu họ.

Cha của lãnh đạo trực tiếp thực sự chết ở bệnh viện của mình, nghĩ thôi ông ta đã đau đầu.

- Hội chẩn, còn có tác dụng sao?

Cục trưởng Triệu chậm rãi ngẩng đầu, có chút chần chừ, không thể đi Mỹ, bác sĩ Dương cũng nói không thích hợp đi xa. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng ông ta cũng không bỏ qua. Lời này của Chu Chí Tường xem như đã chạm vào lòng ông ta.

- Dù sao cũng phải cố gắng thể xem mới biết, tôi lập tức sắp xếp.

Chu Chí Tường khẽ nói, trực tiếp đứng ra, cho người mời tất cả các bác sĩ về xuất huyết não tim trong bệnh viện tới. Bệnh tình của cha cục trưởng Triệu không thể kéo dài nữa, đã không còn thời gian, nhanh chóng tìm ra phương pháp trị liệu thành công mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.

Phòng làm việc bên cạnh phòng phẫu thuật, được Chu Chí Tường tạm thời trưng dụng. Mười mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng nhanh chóng tập trung vào bên trong. Ngô Hữu Đạo cũng được Chu Chí Tường mời tới.

Có lúc, chuyện bác sĩ Tây y không làm được, bác sĩ Trung y lại có thể. Ngô Hữu Đạo là một bác sĩ Trung y có bản lĩnh chân chính, rất nổi tiếng trong tỉnh, trong nước cũng không ít người từng nghe đến tên của ông ta.

Để Ngô Hữu Đạo vào hỗ trợ, coi như là có thêm một phần lực lượng.

Mười mấy bác sĩ rất nhanh chóng tập trung thảo luận về bệnh tình của cha cục trưởng Triệu, mỗi người đều phát biểu cái nhìn của mình.

Vừa bắt đầu đã có người đề nghị, trước tiên rửa sạch các vật gây tắc chảy từ tim qua. Lý do là những vật gây tắc này to nhỏ không giống nhau, cho dù dừng ở đâu, đều là nguy hiểm rất lớn. Trước tiên rửa sạch, sẽ có thể tập trung đối phó với tắc động mạch do não bộ tự tạo thành.

Đáng tiếc đề nghị này lập tức bị bác sĩ Dương gạt bỏ.

Nếu đơn giản như vậy, bọn họ cũng không ra ngoài nói với cục trưởng Triệu những lời này. Vị trí dừng lại hiện nay của những vật gây tắc này đều rất phức tạp. Tiểu não có hai vật gây tắc chảy từ tim, mạch máu ở đây không lớn, nhưng vật gây tắc lại ở đúng giữa tiểu não, căn bản không thể tiến hành phẫu thuật.

Ngay sau đó, các bác sĩ khác cũng đều nói ra một số đề nghị và cách nhìn của mình, cuối cùng những đề nghị này đều có một kết quả chung. Đó chính là, không có phương án nào có thể giải quyết được.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu thật sự có cách, bác sĩ Dương cũng sẽ không nói ra những lời đó, những thứ có thể nghĩ ra, ông ta cũng sớm nghĩ đến từ lâu rồi.

Suốt hai tiếng thảo luận, giữa lúc đó cha của Cục trưởng Triệu còn xuất hiện một lần nguy hiểm nữa, là do bác sĩ Dương và Chủ nhiệm Mã cùng nhau cố gắng mới vượt qua. Nhưng bọn họ cũng phát hiện, thời gian dự đoán trước đây lại ít đi rất nhiều. Cha cục trưởng Triệu, chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể chống cự thêm bốn năm tiếng nữa.

Cái này lại không giống tình hình đột phát bất ngờ khi nãy, có thể lập tức xong đời.

- Lão Ngô, ông có cách gì hay không?

Chu Chí Tường đã hoàn toàn hết cách, thoáng nhìn Ngô Hữu Đạo, trực tiếp hỏi.

Ông ta cũng không phải đặt tòan bộ hy vọng vào Ngô Hữu Đạo, chỉ là trong lòng nuôi một tia hy vọng, hy vọng trong Trung y có cách đối phó với tình huống này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tôi không có cách.

Ngô Hữu Đạo khẽ lắc đầu, thật ra lúc thảo luận khi nãy, ông ta vẫn luôn suy nghĩ, xem bệnh tình như vậy liệu có thể dùng Trung y để làm thuyên giảm hay không.

Vì thế ông ta còn đặc biệt đi theo để xem tình hình bệnh nhân.

Kết quả sau cùng khiến ông ta ủ rũ, bệnh này ông ta không có cách gì. Trị những loại bệnh đột phát này vốn là điểm mạnh của Tây y, tục ngữ cũng có câu "bệnh cấp tính khám Tây y, bệnh mãn tính cậy Trung y. Trong phương diện điều trị bệnh cấp tính, Tây y quả thật mạnh hơn Trung y.

Ánh mắt Chu Chí Tường sầm lại. Ông ta dường như dự liệu được cảnh tượng cục trưởng Triệu vì cha chết ở đây, lửa giận lan đến mình.

- Tuy nhiên có điều này tôi muốn nêu ra một chút, bệnh nhân phát bệnh lần này, cho dù là thuyên tắc mạch máu não hay nhồi máu não đều là bệnh liên quan đến tắc mạch máu não bộ. mọi người hẳn là hiểu rõ.

Ngô Hữu Đạo nhìn mười mấy người trước mặt, lại từ từ nói một câu. Rất nhiều người đều sờ sờ đầu một cách khó hiểu. Điều Ngô Hữu Đạo nói, bọn họ đương nhiên biết, đây là cơ sở cơ bản nhất.

Nhưng ý của những lời này, bọn họ lại không rõ.

- Tôi nhắc nhở một chút, lần chẩn đoán nhầm bệnh tại bệnh viện chúng ta mấy ngày trước hẳn mọi người còn nhớ rõ, bệnh mà bệnh nhân kia mắc, là thiếu máu cơ tim cấp tính.

Nói xong câu đó, Ngô Hữu Đạo khe khẽ nhắm mắt lại, trong óc lại xuất hiện gương mặt chàng thanh niên kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi