THẦN Y THÁNH THỦ

Hồ sơ nằm viện của Trương Dương được phô tô rất nhanh, cầm lấy hồ sơ, sau vài lần cảm ơn Viện trưởng, Trương Dương liền rời khỏi Viện nhi.

Hồ sơ nằm viện này đơn thuần là nằm ngoài ý muốn, hồ sơ của mẹ mà Trương Dương muốn vẫn chưa được tìm thấy, ngược lại thì lại tìm thấy hồ sơ của chính mình.

- Cũng là giải độc?

Ngồi trên xe, nhìn một số thuốc được ghi trên hồ sơ này, Trương Dương không khỏi cau mày.

Trong hồ sơ không có lý do và bệnh sử hắn nằm viện, nhưng một số lại thuốc đã dùng lại được ghi lại, Trương Dương không lạ gì những loại thuốc này, chúng đều có công dụng giải độc.

Trong đó còn có một số huyết thanh không hay gặp, xem ra hình như là đã trúng độc rắn.

- Hồi nhỏ mình đã bị rắn cắn sao?

Trương Dương trong lòng vô cùng buồn bực, nhớ lại tỉ mỉ cơ thể của mình, hình như không có bất kỳ một vết rắn cắn nào, trong ký ức của hắn, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Nếu không phải hồ sơ nằm viện được ghi chép một cách chân thực, Trương Dương sẽ cho rằng căn bản đó không phải là hắn.

- Trương Dương, nghĩ kỹ lại xem, có lẽ có thể nhớ được cái gì đó!

Mễ Tuyết lại an ủi, cô không nghĩ nhiều như vậy, hồi nhỏ mắc bệnh nằm viện là chuyện rất bình thường, rất nhiều đứa trẻ đã từng như vậy.

- Reng, reng, reng!

Trương Dương lắc đầu, đang muốn nói gì đó thì chuông điện thoại trên người lại kêu lên.

Lấy điện thoại di động ra, Trương Dương thoáng sửng sốt, đó là Cổ Phương gọi tới.

Cổ Phương và Long Phong cùng đến bệnh viện Nhân dân thành phố, đó là một bệnh viện lớn, cũng là bệnh viện tốt nhất ở An Điền, nếu bệnh nặng, hoặc là bệnh viện khác khám không ra bệnh thì thường sẽ được đưa đến bệnh viện này.

Bệnh viện lớn như vậy đương nhiên không thể đem so sánh với bệnh viện Nhân dân số 4 và bệnh viện Nhi.

Hồ sơ tư liệu ở đó càng nhiều, Cổ Phương và Long Phong buổi chiều cũng chỉ có thể đi mỗi một bệnh viện này, lúc này họn họ chắc là đang tìm kiếm hồ sơ.

Thở nhẹ để ổn định lại, đoạn Trương Dương mới ấn nút trả lời.

- Trương Dương à, tìm được rồi, tìm được rồi, cô nhà đã từng nằm ở bệnh viện thành phố, khoảng chừng nửa tháng!

Vừa nghe điện thoại, Cổ Phương ở bên kia đã lớn tiếng kêu, Trương Dương lại ngây người ra.

Tìm được rồi, thật sự đã tìm được rồi, thực ra nhìn thấy điện thoại của Cổ Phương hắn cũng đã có dự cảm này, không ngờ dự cảm lại biến thành sự thật.

Mẹ của mình thực sự đã nằm ở bệnh viện thành phố, nếu bệnh viện thành phố có hồ sơ nằm viện thì rất có khả năng tìm được nguyên nhân bệnh tình của mẹ hắn, có nguyên nhân bệnh thì cũng có thể đoán được vì sao bà lại mất.

- Các anh chờ tôi!

Trương Dương nói qua điện thoại một câu đơn giản, sau đó cúp điện thoại, vội vàng lái xe chạy về hướng bệnh viện thành phố.

Trên xe có bản đồ, An Điền cũng không lớn thêm nữa nên Trương Dương cũng vẫn còn nhớ một chút, một lúc sau đã lái xe đến được bệnh viện thành phố.

Bệnh viện Nhân dân thành phố số 1 An Điền thực sự lớn hơn nhiều so với hai bệnh viện hắn mới đến, Trương Dương vội vàng chạy lên tòa nhà hành chính, Cổ Phương đã ở dưới lầu chờ hắn.

- Trương Dương, anh xem, hồ sơ mười năm trước này, cô nhà đã được người đưa vào viện, tôi đã tìm bác sỹ điều trị cho cô hồi đó, ông ấy vẫn đang còn làm việc, và cũng có chút ấn tượng về việc lần đó, ông ấy nói khi vào viện cô bị hôn mê, đã bị trúng độc, nhưng là độc gì thì chưa tìm ra được.

Cổ Phương vừa nhìn thấy Trương Dương, liền chạy đến trước mặt Trương Dương nhẹ nhàng nói, anh ta đã giúp được rất nhiều việc.

- Trúng độc?

Trương Dương dừng bước, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc.

Quả nhiên là trúng độc, những loại thuốc giải độc mẹ hắn lấy trước kia đúng là thật, chỉ là mẹ hắn chưa thể có trình độ giải độc, cuối cùng đã bị hôn mê và được người đưa vào viện.

- Đúng, bác sỹ Lưu cũng ở đây, tôi dẫn anh đi gặp ông ấy.

Cổ Phương lập tức gật đầu, bác sỹ Lưu chính là bác sỹ điều trị chính cho mẹ của Trương Dương hồi đó.

Bác sỹ Lưu đang ở phòng làm việc bên cạnh phòng hồ sơ, ông đã hơn 60 tuổi, bây giờ là một Chủ nhiệm của bệnh viện, mười năm trước danh tiếng ở đây cũng không nhỏ.

Thái độ của bác sỹ Lưu đối với Trương Dương tương đối tốt, vấn đề Trương Dương hỏi ông có thể nhớ gì đều trả lời hết.

Ông ta có thái độ này thực ra là có liên quan đến Cổ Phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lúc Cổ Phương mới tới bệnh viện, cũng trực tiếp tìm viện trưởng, chỉ có điều yêu cầu tìm hồ sơ của anh ta đã bị từ chối, đưa tiền ra cũng không xong.

Một chút chuyện vặt thế này cũng làm không được, Cổ Phương lập tức cảm thấy rất mất mặt, anh ta tức giận lập tức gọi điện thoại.

Anh ta cũng không tìm người khác, trực tiếp tìm cậu của anh ta là Kiều Quan Hải, anh ta lần này đi là để làm việc cùng Trương Dương, cũng là giúp Trương Dương làm việc, Kiều gia còn thiếu Trương Dương một món nợ ân tình lớn.

Kiều Quan Hải không nói nhiều, liền lấy quan hệ với bí thư của An Điền ra tác động.

Cấp bậc của Kiều Quan Hải cao hơn so với Bí thư của An Điền, hơn nữa còn là danh gia vọng tộc, Bí thư An Điền lập tức vỗ ngực cam đoan, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Sau đó Bí thư An Điền trực tiếp gọi điện thoại đến bệnh viện, ngay cả bí thư cũng phải ra mặt, viện trưởng đương nhiên không dám tiếp tục từ chối nữa.

Lúc này Viện trưởng mới biết, lai lịch người thanh niên muốn tìm hồ sơ trước mặt mình rất lớn.

Việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, bệnh viện rất biết phối hợp, viện trưởng còn phái người cùng giúp Cổ Phương tìm kiếm hồ sơ hồ sơ, tư liệu của bệnh viện nhiều hơn của bệnh viện số 4 và bệnh viện Nhi rất nhiều, không có sự phối hợp của bọn họ thì Cổ Phương cũng không thể tìm ra bản đăng ký nằm viện nhanh chóng như vậy.

Sau đó Cổ Phương đề nghị muốn gặp vị bác sỹ điều trị chính, Viện trưởng liền đáp ứng ngay.

Đối với việc nằm viện của mẹ Trương Dương, Bác sỹ Lưu nhớ rất rõ, bệnh của mẹ Trương Dương được liệt vào hàng rất hiếm gặp, vì thế mới nhớ rõ như vậy.

Ông nhớ rõ mẹ Trương Dương vào cấp cứu là buổi tối, lúc đó đã bị hôn mê, qua kiểm tra phát hiện lượng độc tố lớn trong cơ thể, đe dọa đến tính mạng.

Ông còn nhớ, ông đã đề nghị chuyển bệnh nhân lên bệnh viện Tỉnh, hoặc là thủ đô, người nhà của bệnh nhân lúc đó cũng có mặt, người nhà bệnh nhân làm việc ở thủ đô.

Người nhà bệnh nhân ông nói đến, chính là Trương Khắc Cần.

Trương Khắc Cần đã đồng ý và chuyển lên bệnh viện thủ đô, nhưng ngày hôm sau bệnh nhân đã tỉnh lại và từ chối chuyển đi, sau đó ở lại bệnh viện điều trị lâu dài, đến khi lại có người nhà của bệnh nhân đến thì lúc đó mới xuất viện.

Là xuất viện chứ không phải chuyển viện, bác sỹ Lưu nhớ rất rõ, lúc đó ông còn phản đối, nhưng tự bệnh nhân kiến nghịlên nên ông cũng không có cách nào.

Người nhà của bệnh nhân đến sau đó chính là anh trai của bệnh nhân, cũng chính là cậu của Trương Dương.

Trương Dương lấy làm ngạc nhiên đối với người cậu xa lạ này, hồi nhỏ căn bản hắn không có ấn tượng về cậu mình, nếu không phải lần này tới tìm bản đăng ký nhập viện, hắn căn bản không biết mình lại có một người cậu.

Hỏi thăm xong, bác sỹ Lưu liền cáo từ, ông là bác sỹ có danh tiếng nhất ở bệnh viện, không thể ở lại đây lâu được.

Cảm ơn bác sỹ Lưu và sau khi tiễn ông, Trương Dương mới quay lại, một mình ngồi ở đó.

Đã tìm được bản đăng ký nằm viện, nguyên nhân bệnh của mẹ hắn cũng được tìm ra, tuy nhiên Trương Dương lại càng trở nên nghi ngờ hơn.

Căn bản có thể xác định mẹ hắn vì trúng độc mà chết, dựa theo lời nói của bác sỹ Lưu, loại độc mẹ hắn trúng phải rất kỳ lạ, bệnh viện bọn họ cũng không tìm ra, cũng không giải được, mới đề nghị chuyển mẹ hắn lên bệnh viện thủ đô.

Tuy nhiên khi bọn họ đang điều trị thì phát hiện cơ thể mẹ hắn có sự chống trả nhất định đối với độc tính, hơn nữa mẹ hắn cũng tự uống thuốc, không có những loại thuốc mẹ hắn tự uống, e là bà không thể cầm cự được thời gian dài như vậy.

Đối với những việc này, Trương Dương thực sự có thể lý giải một chút, số dược liệu của mẹ hắn có thể kết hợp thành một phương thuốc giải độc rất tốt, phương thuốc đó cũng có trong ghi chép của Trương gia, tuy nhiên là phương thuốc bí truyền.

Loại thuốc này, không thua gì cách giải độc của Tây y.

Trung độc, không đi thủ đô, mà lại đã nhập viện ở An Điền, cuối cùng cũng mất ở An Điền, đây chính là nhưng việc trải qua trong thời gian đó của mẹ Trương Dương.

Trương Dương chỉ có thể suy đoán được như vậy, vì sao trúng độc, vì sao không đi thủ đô thì hắn không thể hiểu hết, có lẽ những việc này chỉ có thể đi hỏi Trương Khắc Cần.

Nghĩ tới Trương Khắc Cần, trong lòng Trương Dương lại có chút không thoải mái, càng có nhiều hơn sự nghi ngờ.

Mẹ hắn vì trúng độc mà chết, vậy tại sao không thể nói với hắn, từ trước đến giờ Trương Khắc Cần cũng chưa từng nói với hắn nguyên nhân cái chết của mẹ hắn, đây cũng là điều mà hắn oán hận.

Thậm chí trong tiềm thức của Trương Dương, chính Trương Khắc Cần đã hại chết mẹ hắn.

- Không đúng, mười lăm ngày nằm viện, lúc đó tôi đang ở đâu?

Trương Dương đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, mẹ hắn nằm viện nửa tháng, hắn sống cùng với mẹ, vậy lúc đó hắn ở đâu?

Trương Dương lại vội vàng chạy đi tìm bác sỹ Lưu, cố ý hỏi về vấn đề này.

Câu trả lời của bác sỹ Lưu lại khiến Trương Dương sững sờ một lần nữa.

Trong 15 ngày đó, đều không có Trương Dương bên cạnh, bác sỹ Lưu khẳng định, lúc đó nếu ông đã gặp Trương Dương thì tuyệt đối sẽ lưu lại ấn tượng này.

Không có hắn, chỉ có mẹ hắn một mình nằm viện, việc này khiến Trương Dương càng thêm mơ hồ.

Hắn lại lấy ra bản đăng ký nằm viện của mình, đối chiếu phát hiện, mình nằm viện sớm hơn mẹ khoảng một tháng.

Sớm hơn 1 tháng, lại dùng thuốc giải độc, mẹ trúng độc mà chết, liên kết những việc này lại, Trương Dương đoán, loại độc mình trúng phải chăng cũng giống mẹ mình?

Nếu là như vậy, vì sao mình không sao mà mẹ lại chết?

Nghĩ đến những vấn đề này, đầu của Trương Dương lại cảm giác to ra, vốn cho rằng đến đây tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ thì có thể tìm được mọi đáp án, nhưng sau khi đến mới phát hiện không phải như vậy.

Khiến Trương Dương khó chịu nhất chính là ký ức ở giai đoạn đó hắn không có gì, bất luận tìm kiếm thế nào, nhớ lại thế nào, cũng không thể nhớ lại được một chút gì..

Thật sự giống như là trong khoảng thời gian này hắn đã không tồn tại vậy.

- Trương Dương, khi đó khả năng cô nhà có suy nghĩ khác, mới không muốn đi thủ đô, cậu hãy cố nén đau thương!

Cổ Phương ngồi bên cạnh Trương Dương an ủi.

Anh ta chỉ biết rằng Trương Dương đến tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẹ hắn, bây giờ nguyên nhân đã được tìm ra, anh ta vẫn cho rằng trong lòng Trương Dương đau buồn nên bộ dạng mới như vậy.

- Tôi không sao, cảm ơn mọi người!

Ngẩng đầu lên, Trương Dương cảm kích nhìn anh ta, sau đó lại lắc đầu.

Những thứ hắn muốn đã tìm được, tiếc là kết quả lại không như Trương Dương nghĩ, tuy nhiên cũng không phải là không thu hoạch được gì, bây giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật mấu chốt.

Nhân vật này chính là người cậu mà Trương Dương không biết kia, ngoài ra Trương Khắc Cần có lẽ là người biết tất cả chuyện này.

Với tình hình không muốn hỏi Trương Khắc Cần, muốn tìm hiểu tất cả chuyện này thì chỉ có thể đi tìm ông ta.

Người cậu này của Trương Dương chỉ xuất hiện một lần ở bệnh viện, đó là ngày đón mẹ Trương Dương ra viện, căn cứ theo trí nhớ của bác sỹ Lưu, Trương Khắc Cần phản đối xuất viện, luôn đề nghị đi thủ đô điều trị cuối cùng là cậu đã đón mẹ xuất viện.

Cũng chính vì như vậy, trong bệnh viện sẽ lưu lại chữ ký của cậu Trương Dương, tất sẽ có được chữ ký của ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi