THẦN Y THÁNH THỦ

- Những đồng chí khác đều không sao, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, không cần phải lo lắng nhiều đâu!

Trương Đức khẽ cười một tiếng, đây không phải là gã cố ý an ủi Mễ Chí Quốc.

Những người bị thương khác, đại bộ phận đều không có gì nghiêm trọng, hiện tại phải nằm viện, thêm cả Mễ Chí Quốc nữa là có năm người, năm người này có thể một hai ngày nữa là xuất viện.

Trước khi Trương Đức đến, bọn họ còn thương lượng xem có nên cùng chuyển đến bệnh viện tỉnh, dù sao bệnh viện tỉnh vẫn hơn.

- Có thể yên tâm được sao, vốn muốn học tập tử tế, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Mễ Chí Quốc khẽ thờ dài, bị tai nạn như thế này, ông đừng có nghĩ đến chuyện tập huấn gì nữa.

Những đây thật ra cũng chỉ là bị thương nhẹ, hoặc là một số người không bị thương có thể đi, tuy nhiên e rằng bọn họ cũng chẳng thể yên tâm mà học hành được.

Mễ Chí Quốc tin rằng, lần này mình không đi theo, thì kết quả học tập nhất định sẽ chẳng ra gì.

- Tai nạn vô thường, thật ra anh nên nghĩ rằng đại nạn không chết ắt có phúc về sau, các anh lần này cũng coi như may mắn đấy, không xảy ra vấn đề gì lớn.

Trương Đức cười cười, gã biết Mễ Chí Quốc vừa mới lên làm Ủy viên thường vụ không lâu, hiện đang cố gắng công tác, để về sau có cơ hội thăng tiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trước kia Mễ Chí Quốc không nghĩ ngợi nhiều như vậy, chỉ muốn lên Phó chủ tịch huyện rồi về hưu cũng được, nhưng hiện tại đã là Ủy viên thường vụ, trong số Phó chủ tịch huyện thì cũng được xếp hạng khác cao.

Phía trước chức Phó chủ tịch thường trực huyện cũng sắp điểm rồi, với sự nỗ lực của mình, ông không khó để được cái chức phó chủ tịch thường trực này.

Sau này Chủ tịch huyện về hưu, không cừng còn có cơ hội thăng tiến lần nữa.

Đương nhiên, cũng chỉ được thêm một lần nữa mà thôi, con xa hơn thì ông không dám nghĩ đến.

- Lão Trương nói rất đúng, lần này không xảy ra đại sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện công tác thì cứ gác lại đã.

Ngô Phượng Lan vội nói một câu, lúc này công tác của Mễ Chí Quốc còn bận hơn cả trước kia, nhân lúc này có thể nghỉ ngơi một chút.

- Mễ Chí Quốc.

Cửa phòng lại bị gõ, vừa rồi là y tá đến kiểm tra, còn lần này là một bác sỹ khoảng ba mươi tuổi đến.

Trương Đức nhìn y, không khỏi so sánh y với Trương Dương trước kia.

Bác sỹ ba mươi tuổi này không thể so sánh được với Trương Dương, mặc dù y lớn hơn Trương Dương đến gần chục tuổi.

Trương Dương mặc áo blouse trắng, khiến cho người ta có cảm giác an toàn, chứ không giống người này.

Nghĩ vậy, Trương Đức lại khẽ lắc đầu.

- Bác sỹ Tôn, đây là Mễ Chí Quốc, sự hồi phục của ông ấy không như mới được phãu thuật, mà giống như phẫu thuật được mấy ngày rồi, anh đến xem xem.

Cô y tá nói như đang lấy lòng, bác sỹ Tôn gật đầu, nhưng ánh mắt không để ý vào Mễ Chí Quốc mà là để ý Mễ Tuyết.

Trên mặt y còn mang theo một nụ cười dâm đãng, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

- Tôi biết rồi, phòng bệnh này sao lại nhiều người thế?

Bác sỹ Tôn gật đầu, lúc nói chuyện ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Mễ Tuyết.

Mễ Tuyết hôm qua tuy không về, cũng không có hóa trang, nhưng vẻ đẹp của cô là do trời sinh, lại cộng thêm khí chất của một "bà chủ", cho nên đứng ở đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác.

Bác sỹ Tôn này tuổi tác không lớn lắm, lại háo sắc, lợi dụng công tác, không biết đã "hại đời" bao nhiêu y tá rồi.

Thậm chí một số người nhà bệnh nhân có nhan sắc cũng bị y quấy rối.

Y làm như vậy, không phải không có ai cảnh cáo y, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, người ta là người có bối cảnh, cha của y chính là viện phó, rất có quyền lực, điều này chính là nguyên nhân mà y hoành hành ở bệnh viện nhưng vẫn không bị ngăn cản.

- Chúng tôi đều là người nhà.

Bộ dạng của người này, khiến cho Trương Dương cảm thấy khó chịu, Trương Dương nhẹ nhàng đi lên phía trước, đứng đúng vào chỗ giữa y và Mễ Tuyết.

Trương Dương trước kia từng ở bệnh viện công tác, tự nhiên biết được phẩm chất của một số bác sỹ, hắn chỉ cần nhìn là biết, lần này mình đã gặp loại bác sỹ bại hoại rồi.

Nếu như ở bệnh viện kiếp trước của hắn, người như vậy nếu như hắn nhìn thấy thì chỉ có một kết quả, đó là lập tức đuổi đi, không nói hai lời.

- Người nhà?

Bị Trương Dương ngăn trở, bác sỹ Tôn có chút tức giận, lập tức lật quyển sổ trong tay, trong đó có hồ sơ bệnh nhân và tên người đi cùng.

Bên trong đó viết bệnh nhân Mễ Chí Quốc, người đi cùng tạm thời chỉ có một người, đó chính là Mễ Tuyết, hôm qua ký tên của cô ấy.

Bác sỹ tôn lật sang trang bên, nơi ở của hai người này đều ghi một địa chỉ, là huyện Liệt Sơn, quan hệ là cha con.

Hai con ngươi của bác sỹ Tôn đảo một vòng, y đã hiểu ra, người con gái kia tên là Mễ Tuyết, tất nhiên chính là người mà y đã nhắm trúng.

Phòng này chỉ có một cô gái trẻ tuổi, không phải là cô thì còn là ai.

- Người nhà cũng không thể để lại nhiều người như vậy, ngoài những người đăng ký từ trước ra, tất cả đều phải rời khỏi đây, đến thăm hỏi theo quy định.

Bác sỹ Tôn lớn tiếng nói xong, y tá đứng bên cạnh có chút ghen tị nhìn Mễ Tuyết.

Cô rất rõ, đây là bác sỹ Tôn rất coi trọng Mễ Tuyết, cho nên mới đòi tách những người khác đi như vậy.

Bác sỹ Tôn này vô cùng háo sắc, y đã lợi dụng hại đời không biết bao nhiêu y tá rồi. Cô y tá này trước kia cũng từng nhìn thấy, sau rồi chính mình cũng trở thành con mồi của y.

Cô y tá còn ảo tưởng rằng mình sẽ sớm được chuyển chính thức, bác sỹ Tôn này vẫn còn chưa kết hôn, bất luận nói thế nào, thì ít nhất gia đình tốt, gả cho y, không những công tác được đảm bảo, mà còn có hy vọng được thăng chức…

Đáng tiếc đây đều chỉ là ảo tưởng, căn bản không có chút khả năng nào.

- Bác sỹ, xin sắp xếp cho một chút, tôi là Trưởng ban Tuyên giáo huyện Liệt Sơn, tôi quen với chủ nhiệm Lý của bệnh viện các anh đấy.

Trương Đức đứng dậy, Chủ nhiệm Lý mà gã nói là một lãnh đạo của viện tỉnh, những người có chức vụ một chút thì ở các ngành đều có quan hệ cả, Trương Đức cũng không ngoại lệ.

- Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Vương tôi không cần biết, lập tức ra ngoài ngay, ở đây không giữ được nhiều người như vậy.

Bác sỹ Tôn lại kêu to, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Ở bệnh viện có rất nhiều chủ nhiệm họ Lý, nhưng ai nấy đều phải coi sắc mặt của ba y mà làm việc cả, nên y chẳng sợ gì.

Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy thì là cái gì, đây không phải là huyện Liệt Sơn, mà là bệnh viện Trường Kinh, là địa bàn của y.

- Anh!

Trương Đức sửng sốt kêu lên một tiếng, sắc mặt còn rất phẫn nộ.

Ở Liệt Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy như gã thì ít nhiều cũng được nể một chút, dù sao cũng là lãnh đạo, đâu giống như ở đây. Gã liền tức giận đi sang một bên, rút điện thoại ra gọi.

Thấy gã gọi điện thoại, bác sỹ Tôn cũng chẳng thèm để ý, lại quay đầu liếc nhìn Trương Dương một cái.

- Các người đi nhanh đi, có nghe thấy không hả, phải để tôi gọi người tống cổ cả người đi hay sao?

Y hiện tại muốn đuổi những người khác đi, chỉ để lại Mễ Tuyết, như vậy y mới dễ hành sự được.

Còn hành sự như thế nào thì y đã sớm có kinh nghiệm rồi.

Biện pháp rất đơn giản, người bệnh này là cha của Mễ Tuyết, cũng là người mà cô để ý nhất, chỉ cần đi qua kiểm tra một chút, nói là tình hình bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu, cần phải thế nào thế nào đó…

Chỉ cần người phụ nữ này rối loạn, thì sẽ ngoan ngoãn mà để y sắp xếp. Muốn cứu cha mình, thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó vừa đấm vừa xoa, con mồi cũng tự nhiên mà rơi vào tay. Cách này không phải lần đầu tiên y áp dụng.

- Không ra thì sao nào?

Trương Dương đột nhiên mỉm cười thản nhiên nói.

Bác sỹ Tôn này là hạng người gì, hắn đã sớm biết được, cũng biết y muốn đuổi người của mình đi là có ý gì.

Đối với loại người như vậy, Trương Dương biết dùng cách gì để ứng phó. Loại bác sỹ này là loại cặn bã, đối với loại cặn bã như vậy, Trương Dương tự nhiên chẳng coi ra gì.

- Cậu, cậu nói cái gì?

Bác sỹ Tôn sửng sốt, nhìn Trương Dương với vẻ khó tin, y đã ở đây lâu như vậy rồi, nhưng chưa có ai dám nói chuyện với y như vậy.

Bình thường mà nói, người nhà bệnh nhân đều cẩn thận chăm chút cho thầy thuốc, dù sao đó cũng là người nắm giữ tính mạng và sức khỏe của người nhà mình.

- Tôi nói anh cút đi, nên cút đi chỗ nào thì cút, nếu không thì sẽ hối hận đấy.

Trương Dương lại nói một câu, vẻ rất bình tĩnh, chỉ có điều lời nói này rất không khách khí.

Đừng nói là bác sỹ Tôn kia, mà cả đám Mễ Tuyết, Ngô Phượng Lan cũng đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Một người luôn thanh lịch như Trương Dương mà lại còn có một mặt như vậy.

- Trương Dương.

Mễ Tuyết đi tới, khẽ kéo tay Trương Dương một cái, trên mặt còn lộ ra vẻ lo lắng.

Cô không phải lo Trương Dương sẽ gặp chuyện gì, mà là lo lắng đối với bác sỹ Tôn kia, cô không nhìn thấy vẻ tức giận kia của Trương Dương.

- Anh không sao, yên tâm đi.

Trương Dương cầm tay cô, khẽ mỉm cười.

Hắn lần này không khách khí như vậy, cũng có liên quan đến mục đích của bác sỹ Tôn kia.

Trương Dương đã sớm nhìn ra, bác sỹ Tôn này có chủ ý với Mễ Tuyết, mà Mễ Tuyết là "vảy rồng ngược" của Trương Dương, đừng nói hắn, mà bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần có người có ý tưởng chiếm đoạt người phụ nữ của anh ta thì chắc chắn đều không thể bình tĩnh được.

- Được, được, lá gan của anh cũng không nhỏ đấy, tiểu Lưu, gọi bảo vệ đi, ở đây có người làm loạn, còn phòng bệnh này thu lại, bên trong có bệnh nhân đánh ra.

Bác sỹ Tôn tức giận la to một tiếng, y đã không còn suy nghĩ đến Mễ Tuyết nữa, mà là chỉ muốn lấy lại thể diện cho mình.

Đuổi bệnh nhân ra ngoài, đây là chuyện mà y có thể làm được.

Y vừa nói như vậy, sắc mặt của Ngô Phượng Lan, Mễ Tuyết đều thay đổi, còn có Mễ Chí Quốc đang nằm trên giường bệnh nữa.

Ông vừa trải qua phẫu thuật, lúc này đuổi ông đi, cho dù có tìm được bệnh viện mới thì cũng phải khỏe một chút mới được.

- Làm loạn, anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi, có tư cách gì mà đuổi chúng tôi đi?

Mễ Chí Quốc có chút tức giận, ông cũng không phải là kẻ ngu ngốc, bác sỹ này sau khi đến chẳng thèm nhìn ông một cái, lại muốn đuổi những người khác đi, vừa nhìn thấy đã biết không tử tế gì rồi.

Ông hiện tại đối với cách làm của Trương Dương không hề phản đối, mà còn ủng hộ hết mình, nếu như có thể động được, thì đã lao xuống cho đám người này mấy phát tát.

Mễ Chí Quốc là Phó chủ tịch huyện, nói chuyện tự nhiên sẽ mang theo vẻ uy nghiêm, đáng tiếc điểm này đối với bác sỹ Tôn thì đều trở nên vô dụng, cô y tá tên tiểu Lưu đã chạy ra ngoài gọi người rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi