THẦN Y THÁNH THỦ

Từ Lãng có vóc dáng không cao, mặt gầy, ánh mắt rất sâu, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác gian trá, ấn tượng đầu tiên không tốt chút nào.

Cận Vệ Quốc vừa nói xong, ánh mắt của anh ta liền liếc nhìn Trương Dương, sau khi nhìn thấy Hoàng Tĩnh đang đứng bên cạnh Trương Dương, ánh mắt của anh ta có chút sáng lên.

Chỉ sáng lên một chút thôi, đối với anh ta sức hấp dẫn của Hoàng Tĩnh vẫn chưa lớn lắm.

Chưa nói việc anh ta gặp qua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, tiểu minh tinh bên cạnh anh ta so với Hoàng Tĩnh không hề thua kém, hơn nữa công phu trên giường cũng rất cao, nên rất được anh ta yêu thích.

- Nhìn Trương tiên sinh thấy rất quen, không biết Trương tiên sinh phát tài ở nơi nào?

Từ Lãng là một người sành sỏi, anh ta đã đoán được Trương Dương chính là người mà Cận Vệ Quốc vừa nói, không để Cận Vệ Quốc giới thiệu, liền tự mình đi tới bên cạnh Trương Dương.

Anh ta chỉ đi đến bên người, Long Phong đã đứng lên, chắn ngay trước người của anh ta.

- Tôi có phát tài gì đâu, còn đang đi học, chỉ là một sinh viên!

Trương Dương khẽ mỉm cười, thản nhiên trả lời, những lời Vương Thần và Thái Triết Lĩnh nói nhỏ đều bị hắn nghe được, nên đã biết thân phận của Từ Lãng.

Một Nhị thiếu gia con ông cháu cha không được mọi người yêu thích, Trương Dương tất nhiên cũng sẽ không ưa, nên trả lời theo kiểu xã giao.

- Hoá ra Trương tiên sinh còn đi học, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

Từ Lãng tìm chỗ ngồi xuống, cách Trương Dương không xa, bên cạnh anh ta có mấy vị khách của trường ngựa, tất cả cùng nhíu mày.

Mấy người này đều đứng lên tìm vị trí khác để ngồi.

Từ những động tác nhỏ này có thể thấy được, người không ưa Từ Lãng không chỉ có một.

Trương Dương lần này không trả lời chỉ nhẹ nhàng vuốt ve Truy Phong vài cái, hắn cảm nhận được Truy Phong cũng không thích, không phải bởi vì có nhiều người và Trương Dương cũng có mặt thì phỏng chừng Truy Phong sẽ cho anh ta một trận.

Nhìn Trương Dương, Từ Lãng lại nói:

- Người anh em họ Trương, tôi là người ngay thẳng nên tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, ở nhà tôi có một trưởng bối rất thích ngựa, mã vương vẫn luôn là bảo bối mơ ước có được, tôi hy vọng có thể có được thứ yêu thích, còn về giá cả anh cứ nói! Nguồn truyện: Truyện FULL

Lời còn chưa dứt, trên mặt Cận Vệ Quốc liền lộ ra vẻ tức giận.

Người này mở miệng muốn mua Truy Phong, mặc dù anh ta trước đó cũng có ý nghĩ này trong đầu, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, không dám nói ra.

Truy Phong là mã vương. Dùng tiền vàng để so sánh là một sự khinh nhờn, Cận Vệ Quốc tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Tô Triển Đào, Lý Á cùng với Thái Triết Lĩnh, Tề Hành trên mặt ai cũng đều giận dữ, Từ Lãng còn dám nói mình là người sảng khoái, xem ra anh ta là người thích ăn đòn thì phải.

Một vài người khách cũng có vẻ không vui.

Trong bọn họ có vài người cũng thấy hứng thú với Truy Phong. Nhưng không ai mở miệng hỏi, không ngờ bị anh ta lên tiếng trước, lúc này tất cả mọi người không ai muốn Trương Dương nhận lời.

Chỉ có Long Phong, Long Thành cùng với Hoàng Tĩnh nhìn Từ Lãng thấy có chút đáng thương.

Người này, không ngờ muốn mua Truy Phong, đừng nói Trương Dương không bán, nếu thực sự đem Truy Phong đi bán thì kẻ xui xẻo nhất định sẽ là bản thân anh ta, thậm chí là cả nhà của anh ta.

Truy Phong là linh thú, người thường nuôi dưỡng linh thú tuyệt đối sẽ có cái chết rất thảm.

- Phì!

Truy Phong phản ứng mạnh nhất, lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn Từ Lãng.

Nếu không phải Trương Dương kéo nó lại đúng lúc, Truy Phong chuẩn bị cắn đầu của anh ta rồi, người này không ngờ muốn dùng tiền mua mình, điều này khiến Truy Phong rất khó chịu.

- Anh chắc quên rồi, Cận công tử mới vừa nói, Truy Phong là bạn bè của tôi. Bạn bè không phải hàng hóa, không thể mua bán!

Trương Dương vừa an ủi Truy Phong vừa nói.

Từ Lãng hơi sững sờ, lập tức cười to nói:

- Bạn bè? Ha ha, trong mắt của tôi, bất kỳ vật gì đều có giá trị, chỉ xem giá trị có đủ hay không, giá trị đủ rồi thì bạn bè cũng có thể bán đi!

Lời của anh ta khiến mọi người xung quanh không kìm nổi phải nhíu lông mày.

Không thể phủ nhận, trên thế giới này quả thật có rất nhiều người cái gì cũng dám bán, chuyện bán đứng bạn bè thì nhiều vô số, nhưng nói thẳng ra mà không thấy xấu hổ giống như Từ Lãng đây thì cực kỳ hiếm thấy.

Người này, đã vô sỉ tới mức không còn gì để bàn, khiến mọi người chán ghét.

- Như vậy đi, tôi ra giá năm mươi triệu, mua con ngựa này, chỉ cần anh gật đầu, năm mươi triệu sẽ là của anh rồi!

Không đợi Trương Dương đáp lời, Từ Lãng ra giá luôn.

Năm mươi triệu, không ít khách trong phòng nghỉ hít một hơi, những người này tuy nói cũng có chút tiền, nhưng không phải phú hào, có người tài sản còn chưa tới năm mươi triệu, cho dù có đến mức đấy thì cũng không nhiều hơn bao nhiêu.

Cũng có vài người vẻ mặt không thay đổi gì, bọn họ mới là phú hào thật sự, năm mươi triệu đối với bọn họ mà nói cũng không là gì, bọn họ biết rất rõ, mã vương có thể làm cho đàn ngựa tự động quỳ bái thì giá như thế là xứng đáng.

Sắc mặt Trương Dương có chút lạnh như băng, hắn đã nói rất rõ ràng, người này vẫn cứ dây dưa.

Còn Truy Phong nữa, nó cũng sắp phát khùng rồi.

- Năm mươi triệu không đủ, vậy 100 triệu, một trăm triệu, nhường mã vương cho tôi, tôi nợ anh một nhân tình, về sau chúng ta cũng có thể làm bạn tốt.

Thấy Trương Dương không nói gì, Từ Lãng nói tiếp, năm mươi triệu là giá anh ta đưa ra thử, nếu Trương Dương đồng ý bán thì anh ta cũng sẳn sàng bỏ ra 100 triệu.

Trong gia tộc Từ Lãng không phải người thừa kế trực tiếp, trên anh tà còn có vài anh trai, anh ta chẳng qua có chút cổ phần mà thôi.

Nhưng vừa rồi có một chuyện anh ta không hề nói dối, ông nội của anh ta, người có sức ảnh hưởng nhất trong gia tộc quả thật rất thích ngựa, chính bởi vì như thế anh ta mới nghiên cứu về ngựa, mua ngựa tốt của khắp mọi nơi.

Với anh ta mà nói, nếu thực mua được ngựa Vương mang này đi, nhất định có thể khiến ông nội thấy vui, đến lúc đó sẽ có thể chiếm được chút địa vị trong gia tộc.

Trương Dương kiềm chặt Truy Phong vì nó sắp nổi khùng, đột nhiên quay đầu lại nói:

- Cận công tử, chỗ này có ruồi bọ, ầm ĩ chết người đi được!

Cận Vệ Quốc sửng sốt, lập tức hiểu ngay ý của Trương Dương, mỉm cười nói:

- Trương tiên sinh, ngại quá, do điều kiện vệ sinh không tốt, tôi nhất định cho người quét dọn, đuổi những ruồi bọ này đi!

Lời nói của Trương Dương rất rõ ràng, con ruồi này không ai khác hơn là Từ Lãng.

Từ Lãng đột nhiên biến đổi sắc mặt, có chút tàn nhẫn, lại có chút phẫn nộ.

Anh ta vốn tưởng rằng ra cái giá đến một trăm triệu lại thêm mối quan hệ thân tình thì Trương Dương sẽ nhận lời, Từ gia là một trong những gia tộc lớn nổi tiếng nhất ở Đài đảo.

Không ngờ. Trương Dương không những không nhận lời, mà còn ám chỉ anh ta là ruồi bọ.

- Họ Trương này, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi nói cho anh biết. Trên thế giới này chỉ cần là đồ vật mà Từ Lãng tôi muốn thì không có cái nào là không chiếm được!

Từ Lãng trừng mắt hung tợn nhìn Trương Dương nói thẳng.

- Bốp!

Cận Vệ Quốc chịu không nỗi nữa vỗ mạnh mặt bàn, đứng lên lớn tiếng nói:

- Từ Lãng, anh xem nơi này là nơi nào?

Anh ta duỗi ngón tay ra. Chỉ thẳng vào Từ Lãng kêu lên:

- Lập tức cút cho tôi, tôi cho anh biết, đừng tưởng rằng anh là người của Từ gia mà tôi không dám động tới anh, anh đây sẽ cho chú mày thấy hối hận khi tới Chiết Bắc!

Nơi này là địa bàn của Cận Vệ Quốc, Từ Lãng liên tục khiêu khích khiến anh ta phát cáu.

Không ngờ dám trực tiếp uy hiếp Trương Dương. Đây không chỉ là hành động uy hiếp Trương Dương mà còn làm mất mặt anh ta, nếu anh ta không biểu lộ thái độ thì người ta sẽ cho là anh ta sợ Từ Lãng, mặt mũi sẽ mất hết còn đâu.

Nhìn ông chủ mình nổi bão, bảo an xung quanh lập tức vây kín khu vực.

Bởi vì môi trường của Trường ngựa nên nơi này có nhiều bảo an hơn so với sân golf, chỉ bên trong phòng nghỉ thôi đã có hơn mười người cùng nhau xông tới, khiến Từ Lãng chịu áp lực không nhỏ.

Cận Vệ Quốc không muốn động tới Từ Lãng, vì động vào sẽ rất phiền toái, anh ta không muốn gặp phiền toái như vậy.

Nhưng nếu Từ Lãng vẫn không thức thời, còn ở nơi này kiếm chuyện cho dù có gặp phiền toái anh ta cũng muốn dạy cho con người tự cao tự đại này một trận.

Bốn vệ sĩ áo đen của Từ Lãng lập tức vây kín, cảnh giác nhìn về bốn phía.

Cận Vệ Quốc đột nhiên trở mặt làm cho mặt Từ Lãng biến sắc rất khó coi, nhìn Cận Vệ Quốc một cách âm hiểm.

- Người đâu, thu thẻ hội viên của anh ta, về sau không không cho anh ta đến nơi đây!

Cận Vệ Quốc dặn dò, nếu như đã trở mặt thì cũng không cần phải giữ mặt mũi cho đối phương, anh ta muốn đuổi Từ Lãng đi hẳn.

- Không cần thu, nơi này tôi sẽ không đến nữa, các người chờ đó!

Từ Lãng ném ra một tấm thẻ nói trong căm hận, sau khi trừng mắt nhìn Cận Vệ Quốc và Trương Dương liền dẫn vệ sĩ rời khỏi.

Thân phận của anh ta dù sao cũng có chút kiêng dè, không phải vạn bất đắc dĩ thì Cận Vệ Quốc sẽ không dạy dỗ anh ta.

Đương nhiên, muốn dạy dỗ cũng không phải không được, nhưng phải làm bí mật một chút, không thể để cho người ta tra ra là mình đã làm những gì, bằng không về sau Cận Vệ Quốc sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Lúc này trong lòng của anh ta đang tính toán, nên làm như thế nào, vừa có thể dạy dạy dỗ tên kiêu ngạo, ngông cuồng này, vừa không làm cho người ta hoài nghi là mình làm, hoặc không có chứng cớ chứng minh là mình gây ra.

Cận Vệ Quốc vừa đi, không khí phòng nghỉ lập tức trở lại bình thường, mọi người cười cười nói nói, đàm luận chuyện cưỡi ngựa.

Bàn luận nhiều nhất vẫn là đề tài về mã vương Truy Phong, tất cả mọi người rất hâm mộ Truy Phong.

Cũng có mấy người có suy nghĩ đó lại vừa có tiền, sau khi nhìn thấy Từ Lãng gặp tình huống như vậy liền dập tắt ngay những ý nghĩ đó, không còn muốn mua con mã Vương này nữa, một trăm triệu người ta cũng không bán, tiếp theo là Cận Vệ Quốc phát hỏa, đủ để nhìn ra thái độ của người ta rồi.

Những người này cũng không phải là Từ Lãng, nên không can đảm trêu chọc Cận Vệ Quốc.

Cận Vệ Quốc cho người đi chuẩn bị trà, đợi trà pha xong, lập tức bưng một ly lên, tự mình đưa mời Trương Dương, trên mặt còn có chút xấu hổ.

- Trương tiên sinh, ngại quá.

- Đừng khách khí như vậy, kêu tôi Trương Dương là được, chúng ta thật xui xẻo, đụng phải người đáng ghét như vậy!

Trương Dương khẽ mỉm cười, cắt lời của anh ta, Cận Vệ Quốc là người không tệ, tuy rằng tiếp xúc chưa nhiều, nhưng ít nhất Trương Dương cũng nhận ra điều đó.

Những thứ khác thì không nói, tình cảm anh ta dành cho ngựa tuyệt đối là chân thành, hôm nay với Truy Phong anh ta cũng ra sức bảo vệ, với người như vậy trước nay Trương Dương luôn có cảm tình tốt.

Cận Vệ Quốc hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt sáng lên, lập tức cười to nói:

- Anh nói rất đúng, chúng ta xui xẻo, đụng phải loại người đáng ghét này, thứ ruồi bọ đó đã đuổi đi rồi, đợi lát nữa chúng ta nhất định phải uống mấy chén mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi