THẦN Y THÁNH THỦ

Tại Khải Hoàn lâu, vài người vừa mới ngồi xuống, Tiêu Bân vội vàng bước qua.

So với trước kia, Tiêu Bân điềm đạm hơn rất nhiều, đi cùng y còn có một cô gái thoạt nhìn rất chững chạc, đó là bạn gái mới của y Cao Tiểu Văn.

Là Chủ tịch Hội học sinh, Tiêu Bân được xem như một nhân vật quan trọng của trường học, giờ mới có bạn gái thì hơi muộn.

- Trương Dương, gần đây bận gì thế, lâu quá không thấy anh!

Tiêu Bân vừa mới ngồi xuống, liền chào hỏi Trương Dương, trên mặt của y còn mang theo vẻ tôn kính.

Sau khi hiểu rõ về hội sinh viên, y đã hiểu được lúc trước tại sao Trương Dương bỏ qua những quyền lợi này, dứt khoát rút lui khỏi hội sinh viên.

So với bên ngoài, nơi này chỉ là món đồ chơi, tháng sau y cũng sẽ giải nhiệm, làm tốt công tác chuẩn bị cho công việc mới khi tốt nghiệp.

- Trong khoảng thời gian gần đây tôi bề bộn với nhiều việc, số lần đến trường cũng thưa thớt!

Trương Dương khẽ mỉm cười, từ lúc khai giảng tới nay hắn chưa một lần đến trường học, thậm chí lần này đến là để tìm Mễ Tuyết.

Học sinh như vậy cũng có, nhưng giống như hắn đến chào hỏi cũng không thì chưa có, tuy nhiên đây là Trương Dương, hắn ở trường học chuyện gì cũng có thể làm, đổi lại là người khác thì có thể không làm được.

- Chuyện công việc của anh như thế nào rồi?

Trương Dương vừa cười vừa hỏi, Tiêu Bân mặt lập tức lộ ra vẻ buồn buồn, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Không đâu vào đâu, sinh viên hệ chính quy ở lại trường học quá khó khăn, năm nay chỉ tiêu chỉ có hai người, toàn bộ đều do nội bộ quyết, một do phó hiệu trưởng Chu quyết, một nằm trong tay Chủ nhiệm Từ, tôi căn bản không có hy vọng!

Nói đến việc ở lại trường học, Tiêu Bân có chút ảm đạm, y quả thật muốn ở lại làm việc, vì y thích nơi này, thích ngôi trường này.

Đáng tiếc, y không thân thế, không tiền, muốn ở lại trường học thật sự quá khó khăn, y cố gắng lâu như vậy nhưng một chút hy vọng cũng không, hiện tại đã từ bỏ, dự tính sẽ ra ngoài tìm việc.

Cho dù không thể vào cơ quan nhưng vớới thân phận là sinh viên, tìm một công việc thích hợp với y không khó lắm.

- Không sao, từng cố gắng là được!

Trương Dương lại cười cười, mắt sáng lên.

Vào thời điểm Chu Dật Trần cùng đường, từng tìm hắn mượn tiền. Lần đó Trương Dương có đưa ra một yêu cầu, là nhường chỉ tiêu giữ sinh viên lại trường cho Tiêu Bân.

Lúc đó Chu Dật Trần đã nhận lời, hiện tại xem ra gã chỉ là tên lừa gạt, căn bản không hề muốn nhường lại chỉ tiêu này.

Không nhường cũng không sao, Trương Dương có biện pháp khiến gã phải nhường, hơn nữa cái bỏ ra sẽ phải nhiều hơn nữa.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Hồ Hâm và Cố Thành lúc này khác hẳn lúc trước. Họ thưởng thức cao lương mỹ vị như sói nhai hổ nuốt, làm ông chủ lớn đã lâu, bọn họ không biết đã nếm qua không biết bao nhiêu cao lương mỹ vị.

Thưởng thức càng nhiều thì đối với mấy thứ này tất nhiên sẽ không để ý.

Điều này cho thấy cuộc sống bây giờ của bọn họ quả thật đã tốt hơn, và cũng hơn người khác, ít nhất mạnh hơn nhiều so với nhiều học sinh khác. Trương Dương vào thời điểm cao hứng cũng có ít nhiều tiếc nuối.

Lúc mọi người ăn cơm, Cao Tiểu Văn luôn len lén quan sát Trương Dương.

Là bạn gái của Tiêu Bân, cô nghe Tiêu Bân nhắc nhiều đến Trương Dương, mỗi lần Tiêu Bân nhắc tới Trương Dương thì luôn dùng thái độ sùng bái. Điểm này, đến chính Tiêu Bân cũng không nhận ra.

Y thường nói, mình có ngày hôm nay, tất cả đều là do Trương Dương cho, bằng không với kinh nghiệm, lý lịch và năng lực của y, căn bản không có khả năng làm Chủ tịch Hội học sinh, càng không có khả năng trở thành Chủ tịch Hội học sinh của đại học Trường Kinh, một trường có quyền lợi lớn nhất từ trước tới nay.

Cũng có thể nói, từ miệng Tiêu Bân, Trương Dương là một người mạnh không gì làm không được.

Nhưng Trương Dương của hôm nay, khiến Cao Tiểu Văn ít nhiều có chút thất vọng, Trương Dương có vẻ rất bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, nếu nói có cái khác biệt thì đó chính là cô bạn gái của hắn là Mễ Tuyết thật sự rất xin đẹp, đúng là mỹ nữ nổi danh nhất trường học.

- Tiêu Bân, yên tâm đi, cậu nhất định sẽ có thể ở lại trường học!

Ăn cơm xong, Trương Dương và Mễ Tuyết cùng rời khỏi, bọn Hồ Hâm thì đi đến nơi khác.

Trước khi đi, Trương Dương nhìn Tiêu Bân nói câu đó khiến Tiêu Bân sửng sốt một hồi.

Đợi Trương Dương đi xa, Tiêu Bân có chút kích động, y hiểu rất rõ Trương Dương, cũng biết sức ảnh hưởng của Trương Dương ở trong trường học, nếu Trương Dương đồng ý giúp, việc ở lại trường học thật sự không phải là làm không được.

Trước kia y không phải không từng nghĩ tới chuyện tìm Trương Dương giúp, chỉ có điều không biết mở miệng như thế nào.

Bây giờ thấy ý tứ của Trương Dương, xem ra đã chủ động giúp y rồi, trong lòng của y sao không kích động được.

- Tiểu Văn, Trương Dương đồng ý giúp anh, thật tốt quá, lần này anh rốt cục đã có thể ở lại trường học rồi!

Tiêu Bân vịn vai bạn gái là Cao Tiểu Văn, kích động nói, thiếu chút nữa đã hoa chân múa tay.

- Anh tự an ủi mình sao, làm sao anh biết hắn sẽ giúp? Cho dù hắn có khả năng giúp đỡ, hắn cũng không phải là hiệu trưởng, chỉ tiêu ở lại trường học quý báu như vậy, làm sao có thể giúp anh?

Cao Tiểu Văn nhẹ nhàng lắc đầu, hôm nay Trương Dương ít nhiều làm cho cô nàng có vẻ hơi thất vọng, cô thật sự không nghĩ ra sao Tiêu Bân lại sùng bái hắn như vậy, chỉ vì hắn có tiền sao?

Nếu nói là có tiền, kỳ thật trong nhà cô nàng cũng không thiếu, ít nhất cha cô cũng sở hữu chiếc BMW.

- Em không biết thôi, Trương Dương trước giờ không chủ động hứa hẹn gì, nếu hắn nói như vậy nghĩa là đã chịu giúp anh rồi, chuyện hắn làm không được, sẽ không bao giờ hứa, nếu đã nói thì hắn nhất định đã có biện pháp!

Tiêu Bân lắc đầu nói, y rất tin tưởng Trương Dương, thậm chí còn tin hơn cả bản thân mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong suy nghĩ của y Trương Dương đã biến thành người không gì làm không được.

Cao Tiểu Văn chỉ nhìn y, lần này không nói gì, có thể làm được hay không, còn chờ xem phía sau, Tiêu Bân có thể ở lại trường học tất nhiên là tốt, làm giáo sư đại học là công việc rất tốt, người trong nhà cũng sẽ không phản đối chuyện của hai người bọn họ.

Chiếc Mercedes Benz của Trương Dương chạy về biệt thự, xe chưa dừng hẳn, Khúc Mỹ Lan liền chạy ra.

Kỳ thật lúc trước Trương Dương có về một lần, chỉ có điều về xong liền lái xe ra ngoài mấy ngày nay, hắn rất nhớ Mễ Tuyết.

Đặc biệt sau khi bị Hô Diên Phong uy hiếp, hắn có chút lo lắng cho Mễ Tuyết, vừa về đến nhà đã phải đến trường học, sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết mới hoàn toàn an tâm.

- Công tử, cậu đã về, Lý tiên sinh và Long tiên sinh đã tới!

Trương Dương vừa xuống xe, Khúc Mỹ Lan liền nhỏ giọng nói, Lý tiên sinh và Long tiên sinh chính là Lý Trường Phong và Long Cửu, hai người này không ở trong biệt thự của Trương Dương, và cũng không hề rời khỏi Trường Kinh.

Bọn họ mỗi ngày đến một lần, đến xem Trương Dương có trở về hay chưa.

Bọn họ hiểu rất rõ, Trương gia lần này đánh Hô Diên gia là một chuyện lớn, trong gia tộc ai cũng chờ đợi tin tức của bọn họ, về phần Long Phong, mấy ngày này không ra khỏi cửa, luôn bế quan khổ tu.

- Trương tiên sinh!

Vừa vào phòng khách, Lý Trường Phong và Long Cửu cùng nhau đứng lên, cách xưng hô của hai người bọn họ đối với Trương Dương giống nhau, Trương Dương còn trẻ như vậy bọn họ dùng hai chữ tiền bối xưng hô thật không dễ gì, nhưng cũng không dám xưng hô ngang hàng nên dành dùng cách tôn kính như vậy.

- Lên trên lầu rồi nói!

Trương Dương chỉ lên lầu, Lý Trường Phong và Long Cửu lập tức đi lên, Khúc Mỹ Lan thì đi pha trà.

- Bảo bối, chờ anh nhé, một hồi chúng ta nói chuyện!

Quay người lại, hôn nhẹ lên trán Mễ Tuyết. Lúc này Trương Dương mới lên lầu, vuốt trán của mình Mễ Tuyết mỉm cười rất ngọt ngào.

Lần này Trương Dương trở về dường như hơi có chút thay đổi, đối xử với cô rất tốt, lại còn quan tâm nhiều hơn nữa chứ.

- Trương tiên sinh, đã quấy rầy rồi, xin hãy tha lỗi!

Sau khi vào thư phòng, Long Cửu đứng lên nói, Lý Trường Phong vốn cũng định nói lời này, đáng tiếc Long Cửu đã nói trước nên y im lặng.

Long Cửu đúng ra thuộc hàng tiền bối của y, thực lực mạnh hơn so với y cường, thế nên y chỉ có thể ngồi bên cạnh nghe.

- Không có gì, tôi biết các người muốn biết cái gì, tám mươi chín người gia tộc Hô Diên, bao gồm người thủ hộ Hô Diên Phong, đại trưởng lão Hồ Ngạn Minh toàn bộ đã chết, chỉ có tộc trưởng của bọn họ Hô Diên Bách Thắng còn sống, nhưng cũng không được mấy ngày, Gia tộc Hô Diên sẽ bị xoá tên!

Trương Dương nhẹ nhàng cười, không chờ bọn họ hỏi, liền nói thẳng ra.

Hai người này ngày nào cũng tới, không phải là muốn biết kết quả sau cùng của Trương gia và Hô Diên gia sao, Trương Dương nếu đã về, thắng lợi hẳn đã về Trương gia, tuy nhiên chỉ mình hắn trở về nên không ai biết kết quả sau cùng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hiện tại Trương Dương đã chính miệng thừa nhận nên bọn họ mới biết gia tộc Hô Diên đã diệt vong rồi.

- Gia tộc Hô Diên đã hoàn toàn bị xoá tên?

Long Cửu lặp lại một lần lời Trương Dương nói, tuy đã đoán được kết quả này, nhưng sau khi chính tai nghe Trương Dương nói y vẫn không khỏi kinh ngạc.

Đây là một đại thế gia kế thừa ngàn năm, toàn thực lực gia tộc Hô Diên không sánh bằng Long gia, nhưng cũng không thua kém nhiều lắm, Trương gia chỉ có mấy người, không ngờ lại tiêu diệt cả một đại thế gia như vậy.

- Trương tiên sinh, các vị tiền bối của Trương gia thế nào, có bị thương không?

Lý Trường Phong hỏi thăm, Long Cửu vội kiềm chế tâm trạng, nhìn về phía Trương Dương.

Diệt vong Hô Diên gia, Trương gia trả giá bằng những gì cũng là điều bọn họ quan tâm, đương nhiên, đối với bọn họ mà nói tốt nhất là lưỡng bại câu thương, nhưng thấy Trương Dương với bộ dạng này thì khả năng xảy ra chuyện đó hẳn không lớn.

- Trương gia không bị hao tổn, bọn họ chưa về là vì còn phải diệt trừ tận gốc Hô Diên gia, riêng tôi thì không cần nên về trước!

Trương Dương lại cười, công bố kết quả chiến tích theo đúng lời lão gia dặn dò.

Cho dù bọn họ không hỏi, Trương Dương cũng sẽ nghĩ cách nói ra kết quả này, mục đích cho người khác biết sự hùng mạnh của Trương gia.

- Không một ai bị hao tổn!

Lý Trường Phong, Long Cửu nghe mà chấn động.

Không một ai bị tổn thương, lại tiêu diệt một đại thế gia có lịch sử kế thừa ngàn năm, thực lực của Trương gia cũng thật đáng sợ, Hô Diên gia tuy rằng không bằng Long gia, so với Lý gia thì yếu hơn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu, đều là thế gia ngàn năm cả.

Trương gia nhẹ nhàng tiêu diệt Hô Diên gia, đây chẳng phải nói bọn họ cũng có thực lực tiêu diệt Long gia, Lý gia sao?

Vừa nghĩ thế, hai người này cảm thấy lạnh cả người, không chỉ có cái nhìn mới về Trương gia, ngoài ra còn có thêm một cảm giác sợ hãi nữa.

Xem bộ dáng của bọn họ, trong lòng Trương Dương cười hả hê.

Đây chính là kết quả hắn muốn, lần này tiêu diệt gia tộc Hô Diên, chính thức tuyên bố chấm dứt chuỗi ngày khiêm tốn của Trương gia, từ giờ bắt đầu, Trương gia tất nhiên sẽ là gia tộc mà tất cả mọi người đều chú ý, mỗi người ở Trương gia, nhất cử nhất động đều có thể sinh ra ảnh hưởng thật lớn.

Bất cứ kẻ nào, trước khi có ý tưởng đối phó người của Trương gia đều phải suy nghĩ mình có thể ghánh nổi hậu quả này hay không, sau khi suy xét kỹ bọn họ mới dám quyết định làm hay không.

Đây là hiệu quả Trương Bình Lỗ, cùng với Trương Đạo Phong mong muốn, chấn hưng toàn bộ Trương gia, ngày huy hoàng đã bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi