THẦN Y THÁNH THỦ

Trước tòa nhà làm việc của Viện Y học trường Đại học Y Trường Kinh có hơn ba mươi người đang đứng.

Bây giờ đã là giờ lên lớp, những người hoạt động tự do trong vườn trường không còn nhiều, nhiều người như vậy đứng ở trước tòa nhà làm việc không hề gây lên sự chú ý của nhiều người.

Dẫn đầu đám người đó lại là Phó Viện trưởng Viện Y học Chu Đạo Kỳ.

Cuộc sống của Chu Đạo Kỳ bây giờ rất tốt, lần trước tham gia hoạt động bình xét ở Hàng Châu không chỉ mang một phần thưởng lớn mà còn làm cho Viện thêm được hai đề tài, những đề tài thực sự.

Hai đề tài đó không chỉ khiến cho trường Đại học Trường Kinh tránh được một lần khó chịu, mà còn khiến cho giải thưởng của bọn họ được nhận có ý nghĩa thực sự.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này trong lòng Chu Đạo Kỳ đều có chút phấn khích.

Lần đó thực sự ông ta rất chật vật, nếu không phải Trương Dương đứng ra ở thời khắc quan trọng thì không chỉ là ông ta, mà cả trường đại học Trường Kinh đều sẽ bị mất mặt.

Sau khi Trương Dương đứng ra thì tất cả đều đã thay đổi.

Đại học Trường Kinh cuối cùng không những đạt được giải thưởng vinh dự, mà còn có được nhiều sự ưu tiên, hai đề tài Trương Dương đưa ra là Bài trừ miễn dịch và cách điều trị đột biến do đơn gien gây nên, bây giờ đã có sự tiến triển rất lớn, vì hai đề tài này mà nhà trường đã trở nên nổi tiếng, nhiều lần được đưa lên báo và tạp chí.

Đương nhiên, Chu Đạo Kỳ hiểu rất rõ, sự nổi tiếng này là do ai mang lại cho ông tam, vì thế bất kể Trương Dương làm gì thì trong Viện cũng đều không quản lý hắn, chỉ cần hắn không phóng hỏa, giết người ở trường là được.

- Viện trưởng Chu, thực sự hôm nay Trương Dương sẽ đến sao?

Một nữ sinh dáng ngươi không cao, ước chừng 1m50, đeo kính, trên mặt còn có mấy vết tàn nhang nhỏ đi đến bên cạnh Chu Nguyên Chương.

Nhìn cô ta rất nhỏ, so với tuổi thì thực sự là trẻ hơn một chút, chiếc kính rất dày, vừa nhìn thì có thể biết độ của nó không thấp, những học sinh như vậy nhìn là biết thuộc loại chăm chỉ học hành.

- Sẽ đến, nhất định sẽ đến, những việc cậu ta hứa thì chưa bao giờ thất hứa.

Chu Đạo Kỳ lập tức gật đầu rất mạnh, khẳng định.

Ngay cả ông ta cũng không phát hiện ra, ngữ khí của ông ta khi nhắc đến Trương Dương đều tự nhiên có chút kính trọng, ông ta đối với Trương Dương hoàn toàn khác so với những người khác, dường như bây giờ ông ta đã không còn xem Trương Dương là một sinh viên nữa.

- Văn Tĩnh, em yên tâm, Trương Dương nhất định sẽ đến.

Lý Diệu Hoa đứng bên cạnh Chu Đạo Kỳ cũng nói theo, hai mắt hướng ra phía ngoài.

Lý Diệu Hoa là Chủ nhiệm khoa của Trương Dương, cũng là ông ta đề cử Trương Dương tham gia hoạt động giao lưu của sinh viên khi đó, cuối cùng đã làm cho tên tuổi của Trương Dương nổi tiếng.

Sau khi Trương Dương nổi tiếng, Lý Diệu Hoa cũng đạt được không ít sự thuận lợi, bây giờ ông ta là Chủ nhiệm khoa, nhưng danh tiếng lớn hơn trước nhiều, địa vị ở trong trường cũng được gia tăng.

Hai đề tài lần này của Trương Dương, một trong đó ông ta chính là người hướng dẫn, Trương Dương lúc không có ở nhà thì có nghĩa là do ông ta phụ trách.

- Em biết rồi, cảm ơn Chủ nhiệm Lý.

Cô nữ sinh gật đầu, nữ sinh này tên là Lý Văn Tĩnh, năm nay mới học năm thứ 2, là một thiên tài mới được phát hiện gần đây của khoa.

Sinh viên thiên tài chính là sự lĩnh ngộ của sinh viên đó so với những người khác mạnh hơn, thành tích đạt được cũng tốt hơn nhiều.

Trương Dương chính là một sinh viên như vậy, tuy nhiên trong mắt mọi người Trương Dương chính là thiên tài trong những thiên tài, căn bản không có ai sánh bằng, có Trương Dương thì dù những sinh viên khác có lợi hại thì cũng chỉ có thể đứng sau cái bóng của Trương Dương mà thôi.

Lý Văn Tĩnh cũng là một thành viên trong đề tài của Trương Dương, cô thuộc đề tài Bài xích miễn dịch, đã đưa ra không ít cống hiến, đồng thời cô cũng là sinh viên năm thứ hai duy nhất trong hai đề tài này.

Tuy nhiên cô hiểu rõ, sở dĩ có có được những cống hiến đó là nhờ những tài liệu mà Trương Dương để lại, những thứ Trương Dương để lại rất đầy đủ, bọn họ chỉ cần dựa vào những tài liệu đó để làm thí nghiệm, hoàn thành những cái này là có thể có thành tích, hai đề tài này giống như Trương Dương đã từng làm qua vậy.

Điều này cũng khiến cho bọn họ trở nên rất hiếu kỳ đối với Trương Dương, sau khi biết được hôm nay Chu Đạo Kỳ mời người phụ trách hai đề tài này đến, đại đa số mọi người đều chạy đến, muốn lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương.

- Đến rồi!

Chu Đạo Kỳ kêu lên đầu tiên, phía xa một chiếc xe màu đen đang chạy đến, Chu Đạo Kỳ đã từng nhìn thấy chiếc xe này, biết đây là xe của Trương Dương.

Chiếc Mercedes Benz của Trương Dương rất nhanh đã chạy đến trước cửa tòa nhà làm việc, nhìn thấy nhiều người như vậy qua cửa sổ xe, hắn cũng hơi chút ngạc nhiên.

- Viện trưởng Chu, các người đang làm gì thế?

Trương Dương từ trên xe bước xuống, cùng bước xuống còn có Long Phong, Long Phong cuối cùng đã kết thúc việc bế quan, thực lực của gã không thăng tiến, nhưng được củng cố lại rất nhiều so với trước.

Tuy nhiên sau khi biết được Trương Dương đã lên cấp, gã đã gặp phải sự đả kích rất lớn.

Tốc độ lên cấp của Trương Dương đã khiến gã không còn gì để nói, vì thế trước kia gã đã từng tán gẫu với Thi Phương, ý kiến của hai người hoàn toàn thống nhất, sau này tu luyện tuyệt đối không thể so sánh với Trương Dương, so sánh với hắn chỉ khiến cho bản thân chán ngán, thất vọng mà thôi.

Nếu cứ so sánh với Trương Dương thì cuối cùng nhất định bản thân mình sẽ phát điên.

- Cuối cùng cậu cũng đã đến rồi, bọn họ đều muốn gặp cậu sớm một chút nên đã ở đây cùng đợi cậu.

Chu Đạo Kỳ mỉm cười nói, bước lên nhiệt tình kéo Trương Dương lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Những người đứng phía sau ông ta có người đã từng gặp qua Trương Dương, có người chưa, tuy nhiên lúc này bất kể là thầy giáo hay là sinh viên mọi người đều có chút tò mò nhìn Trương Dương.

- Trương Dương, sau khi đề tài nghiên cứu bắt đầu công việc, vì cậu không có ở đây nên tôi và Viện đã tạm thời chỉ định tổ nghiên cứu, cũng không biết cậu có hài lòng hay không, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạn cụ thể sau, bây giờ có mấy văn kiện cần phải có cậu ký vào, cậu mà không đến nữa thì e là tôi cũng phải đến tìm cậu.

Chu Đạo Kỳ vừa nói vừa kéo Trương Dương đi vào trong.

Hắn cũng đã nghe qua chuyện của Tam Viện, bởi vì bệnh viện tự ý đưa ra danh sách Tổ nghiên cứu, cuối cùng đã chọc giận Trương Dương, đá bay tất cả những người mà Viện đã chỉ định ra để tự mình chọn người.

Chính vì điểm này mới khiến cho trường của bọn họ mới dễ dàng có được sáu sinh viên tham gia.

Bây giờ thành viên của Tổ nghiên cứu cũng là do nhà trường tự chỉ định, vì thế ông ta cần phải nói rõ ràng trước để tránh làm cho Trương Dương mất hứng.

Thực ra từ khi bắt đầu thành lập Tổ nghiên cứu, Viện đã nhắc nhở từng thành viên, bọn họ chỉ thành viên tạm thời, danh sách chính thức của Tổ nghiên cứu nhất địn phải chờ sau khi Trương Dương trở về mới có thể quyết định.

Hôm nay đông người như vậy đứng chờ Trương Dương dưới tòa nhà cũng là nguyên nhân này.

Bọn họ đều muốn để lại ấn tượng tốt cho Trương Dương để mình có thể được giữ lại trong Tổ nghiên cứu, trở thành thành viên chính thức.

Hai đề tài này không phải là đề tài nhỏ, không sánh bằng của Tam Viện, nhưng cũng hết sức quan trọng, sau khi đề tài phức tạp được nghiên cứu thành công, đối với mỗi người bọn họ đều có thể mang đến không ít sự thuận lợi và vinh dự.

- Bây giờ tiến độ nghiên cứu đến đâu rồi?

Chu Đạo Kỳ rất nhanh kéo Trương Dương vào trong phòng làm việc, Trương Dương thuận miệng hỏi.

Còn những người ở bên ngoài bây giờ đều đang đứng ngồi không yên chờ đợi.

- Biết là cậu sẽ hỏi vấn đề này, tôi đã chuẩn bị rồi, tuy nhiên trước khi xem thì cậu hãy ký vào mấy văn kiện này trước đã.

Chu Đạo Kỳ cầm ra một chồng gì đó, phía trên cùng chính là mấy văn kiện quan trọng đó.

Đề tài này là của Trương Dương, người chịu phụ trách hai đề tài này đều là Trương Dương, một số văn kiện nội bộ của trường thì Chu Đạo Kỳ có thể đại diện ký, nhưng những văn kiện nộp lên tỉnh, lên Bộ thì cần phải đích thân Trương Dương ký.

Bởi vì Trương Dương không có nhà, không ký được những văn kiện này nên đã ảnh hưởng một chút tới đến việc nghiên cứu của đề tài.

Những ảnh hưởng này chủ yếu là cấp trên không biết được tiến độ nghiên cứu thực sự của bọn họ đến đâu rồi, so với tiến độ báo cáo lên không giống nhau, vì thế sự ủng hộ của cấp trên không giống nhau.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian sáng lập chính thức của đề tài.

- Rốt cuộc cũng tốt rồi, Trương Dương, lần sau trước khi cậu mất tích có thể nói qua trước với tôi một tiếng được không?

Nhìn Trương Dương ký những văn kiện này xong, trên mặt Chu Đạo Kỳ lại hiện ra nụ cười sáng lạn, tuy nhiên vẫn không kìm nổi trách móc một câu.

Trương Dương từ Hàng Châu trở về, ông ta căn bản không gặp, sau đó lại không liên lạc trong thời gian dài như vậy.

Cũng tại ông ta số không may, mỗi lần khi liên lạc với Trương Dương, không phải Trương Dương ở nơi ngoài vùng phủ sóng thì cũng có việc khác căn bản không mở di động.

Thậm chí ông ta đã tìm đến Mễ Tuyết một lần, cuối cùng cũng không liên lạc được.

Lần này ông ta nghe nói Trương Dương trở về xuất hiện ở trong Trường, lập tức đứng ra mời, kết quả lại gặp đúng hôm Trương Dương bế quan, đã ba ngày không ra ngoài.

Sau khi Trương Dương xuất quan, đã biết được Chu Đạo Kỳ luôn lo lắng tìm hắn, cuối cùng đã chủ động liên lạc với Viện trưởng Chu, đồng ý đến trường một lần.

- Đây là tiến triển gần nhất và danh sách tổ nghiên cứu của đề tài, còn có thành tích của mỗi người bọn họ, cậu xem trước một chút, có gì không vừa lòng thì có thể thoải mái nói với tôi, cũng có thể thay đổi danh sách bất cứ lúc nào.

Nhận những văn kiện Trương Dương đã ký lại, Chu Đạo Kỳ đưa những tư liệu còn lại giao hết cho Trương Dương.

Đây là những thứ ông ta chuẩn bị từ trước.

Khi nói những lời này, Viện trưởng Chu cũng không dấu nổi co chút cảm thán, gặp được người phụ trách như Trương Dương đây cũng coi như là ông ta xui xẻo.

Ở đâu có người phụ trách lại không có trách nhiệm như vậy, từ khi đề tài hình thành đến giờ chưa từng đến xem qua một lần, kết quả đều là do ông ta phụ trách, ông ta duy trì.

Vừa nghĩ tới đây ông ta đã thấy uất ức, người không biết lại còn cho rằng hai đề tài này là của ông ta, ông ta làm còn nhiều hơn so với Trương Dương.

May là Vương Quốc Hải không có ở đây, nếu có Vương Quốc Hải ở đây, biết được ông ta nghĩ như vậy lập tức khóc lóc bắt tay ông ta, chỉ có Vương Quốc Hải mới có thể cảm nhận được hết tâm tư của Chu Đạo Kỳ.

Gã và Chu Đạo Kỳ giống nhau, đều gặp phải cùng một chưởng quầy bỏ mặc mọi việc, khi Trương Dương bỏ mặc mọi việc, đề tài bên Tam Viện cũng là do gã khổ sở gánh vác.

- Tiến độ nghiên cứu không tồi, danh sách tôi thấy không cần phải thay đổi, cứ như vậy đi.

Xem kỹ qua một lượt, Trương Dương lập tức gật đầu, tư liệu Chu Đạo Kỳ chuẩn bị hết sức tỉ mỉ, không chỉ có tiến độ nghiên cứu của giai đoạn này, mà còn có đặc điểm và thành tích của từng người trong tổ nghiên cứu.

Đây cũng là do Chu Đạo Kỳ đặc biệt chuẩn bị, thành viên tổ nghiên cứu đa số đều là do ông ta chỉ định, đương nhiên ông ta hy vọng những người này có thể ở lại, vì thế cố ý giới thiệu nhiều về họ một chút với Trương Dương.

Bây giờ xem ra những thứ ông ta chuẩn bị không uổng phí, Trương Dương đã chấp nhận những người này.

Không có sự đồng ý của Trương Dương, cho dù ông ta là Phó Viện trưởng thì cũng không dám quyết định danh sách này, những người mà Chủ nhiệm nội khoa của Tam Viện Từ Vũ chọn là bài học kinh nghiệm.

Tuy nhiên lần này Chu Đạo Kỳ đã suy nghĩ hơi nhiều một chút.

Trương Dương bác bỏ những người đó là vì tác phong quan liêu của bọn họ, nếu lúc đó Tam Viện chỉ định đều là nhân tài chuyên nghiệp, thì Trương Dương cũng sẽ không bác bỏ.

Lần này Viện Y học Trường đại học Trường Kinh đưa ra danh sách, từng người đều là nhân tài chuyên ngành thực sự, nhân tài như vậy mới có thể tốt cho việc nghiên cứu và thành công của đề tài.

Nếu đã phù hợp rồi thì Trương Dương đương nhiên sẽ không thay những người này, hơn nữa hắn cũng thực sự không có người nào để có thể thay thế nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi