THẦN Y THÁNH THỦ

11 giờ trưa, đoàn xe đến huyện Liệt Sơn.

Đối với địa phương này đoàn người đều có ấn tượng tương đối sâu, lần trước cũng có đi núi Dã Nhân, cũng đi qua con đường này, kết quả khi ăn trưa đã xung đột với Cục trưởng , Ngô Chí Quốc còn bị người ta tát một cái.

Sau đó cục trưởng kia rất thảm, trở thành Cục trưởng có thời gian nhậm chức ngắn nhất ở huyện Liệt Sơn.

Lần này lái xe khá nhanh, mấy người đã bàn bạc tạm thời, quyết định bữa trưa vẫn ăn tại Liệt Sơn, thể trọng của Ngô Chí Quốc đã giả, cũng không tham ăn như trước, nhưng đối với món ăn ngon vẫn không có sức chống cự.

Ngoài ra, gà quay Hỏa Điểm của Liệt Sơn hương vị quả thực không tệ, mấy người đều muốn nếm thử.

- Vẫn như cũ đi!

Đứng trước cửa hàng gà quay, Ngô Chí Quốc có chút cảm than, lần trước và lần này dù thời gian khác nhau, nhưng vẫn khiến anh ta có cảm giác cảnh còn người mất.

Vẫn chưa đến 11h30 nhưng trước cửa tiệm vịt quay Hỏa Điếm đã đậu rất nhiều xe, trong đại sảnh cũng sắp đầy người rồi.

Cửa hàng không có gì nổi bật, bề ngoài có vẻ cũ nát, tuy nhiên danh tiếng trăm năm của cửa tiệm quả thực không nhỏ, việc kinh doanh mỗi ngày đều phát đạt, từ xa đã có thể ngửi được mùi gà quay của bọn họ.

- Nơi nay rất bình thường!

Vương Thần nhảy xuống xe, rất nghi hoặc đánh giá xung quanh, tên nhãi này bình thường đi ăn chỉ thích những nơi trang hoàng lộng lẫy, những nơi xa xỉ, chắc hẳn những cửa hàng thế này rất ít khi bước vào.

- Núi không vì cao, đừng thấy nơi này bình thường, vịt quay của nó hương vị không tệ đâu!

Lý Á cũng đến đây rồi, anh ta cũng đã ăn những món ở đây, để lại ấn tượng không tệ.

- Hôm nay đến sớm, chắc chắn là còn chỗ, cứ vào trước rồi hẵng tính!

Ngô Chí Quốc vẫy vẫy tay, mọi người lúc này cũng đã đều xuống xe, bao gồm cả hai tài xế lái Recreational Vehicle.

Lúc bọn họ bước xuống còn thu hút ánh mắt của không ít người, những người vừa có xe xa xỉ, vừa có Recreational Vehicle, lại có đội xe chở dầu như họ rất hiếm thấy, hơn nữa vừa nhìn đã biết mấy người này đều là những công tử có tiền, muốn không thu hút người khác cũng khó.

Đến sớm, bên trong quả vẫn còn chỗ ngồi.

Ông chủ và Ngô Chí Quốc cũng có quen biết, ban đầu khi vừa thấy Ngô Chí Quốc còn có chút không dám tin, cuối cùng sau khi Ngô Chí Quốc kể mấy chuyện, mới tin người trước mặt là tên béo trước kia.

Lần trước sau khi đến, Ngô Chí Quốc cũng lâu lắm rồi không đến đây, đây cũng là lần thứ hai.

Cửa tiệm lâu đời cũng có điểm đặc sắc của riêng mình, điểm đặc sắc nhất của tiệm này chính là gà quay của bọn họ. Con nào con nấy đều rất to, hơn nữa còn có hương vị mê người, cho dù là người bình thường không thích ăn thịt như Dương Linh và Anh Ninh, cũng đều ăn không ít.

Cơm trưa ăn rất đơn giản, tuy nhiên không khí rất không tệ.

Lý Á còn nhắc đến chuyện tên lừa đảo Nhật Bản lần trước, mấy người đều hỏi Thường Phong, cuối cùng tên lừa đảo kia có kết quả thế nào?

Chuyện này Vương Thần là hỏi nhiều nhất, Anh Ninh cũng rất tò mò, lần trước cũng chỉ có hai người bọn họ là không có mặt.

- Tên lừa đảo kia lúc mới đầu rất kiêu ngạo, cái gì cũng không thừa nhận, còn nói chúng tôi có hành vi tuyên chiến, phải trả giá, cuối cùng sau khi lãnh sự Nhật Bản xuất hiện mới thành thật, ba tháng trước hắn vừa mới bị tuyên án, cuối cùng bị phán quyết 15 năm tù!

Thường Phong cười rồi kể lại kết quả của tên lừa đảo kia, vụ án này lúc đầu anh ta tạm thời phụ trách, nhưng người của tỉnh vừa đến thì phải chuyển lại.

Tuy nhiên vì anh ta từng tiếp nhận, cho nên cũng tương đối chú ý, hơn nữa đây là sự kiện phạm tội của người nước ngoài hiếm có trong tỉnh mấy năm gần đây,

Dựa vào mức độ lừa gạt của tên Nhật kia, 15 năm cũng không nhiều, cũng có thể xử gã chung thân, nhưng suy xét lại, dù sao cũng là nhân sĩ quốc tế, cuối cùng mới tuyên án như vậy, sau khi thi hành xong thời hạn 15 năm, gã này sẽ bị trục xuất ra khỏi nước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thường Phong còn tiết lộ một tin, tên Nhật này căn bản không muốn trở về, cũng không dám trở về.

Lần trước gã ở trong nước giả mạo hoàng thất Nhật để lừa đảo, nếu là thân phận khác thì cũng chẳng mói làm gì, hoàng thất Nhật dù không có quyền lực, nhưng có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, nghe nói nước Nhật vô cùng căm tức tên lừa gạt này.

Có vài tổ chức xã hội đen thậm chí đã lên tiếng, tên này mà về thì sẽ mổ bụng gã trước mặt Thiên hoàng để tạ tội.

Tình hình như vậy dĩ nhiên gã không dám về rồi, chắc hẳn 15 năm gã vẫn còn thấy ít, muốn ở thêm vài năm nữa.

Sau khi ăn xong, Ngô Chí Quốc bảo ông chủ làm 30 con đem đi, hôm nay đến sớm, gà quay còn nhiều, nếu đến muộn một chút, ắt hẳn muốn mua nhiều như vậy cũng không được.

30 con, nghe thì nhiều, nhưng chia ra chẳng được bao nhiêu, bọn họ nhiều người không nói, đến thị trấn, bên Chủ tịch thị trấn Vương cũng phải biếu một ít.

Lần này ở Liệt Sơn không xảy ra chuyện gì, cũng không có người của Cục cảnh sát đuôi mù nào đến phá rối họ.

Tuy nhiên, trước khi đi Trương Dương vẫn gọi điện cho Mễ Chí Quốc.

Cho dù nói thế nào thì hắn với Mễ Tuyết cũng đã đính hôn, Mễ Chí Quốc cũng coi như là ba vợ của hắn, tới đây rồi mà không chào hỏi cũng không hay lắm.

Mễ Chí Quốc đang ăn cơm ở ngoài, nghe nói Trương Dương tới lập tức chạy đến, kỳ thực ý của Trương Dương chỉ chào hỏi một tiếng là được rồi, dù sao hắn cũng chỉ đi ngang qua, không phải là cố ý về.

Mễ Chí Quốc sau khi đưa đám Trương Dương đến rồi mới quay về.

Đáng nhắc đến là, hiện nay cuộc sống của Mễ Chí Quốc ở huyện Liệt Sơn rất không tệ, lần trước Trương Khắc Cần đến bất ngờ, khiến Bí thư huyện ủy Chu Quốc Thành biết sau lưng ông có một vị đại thần.

Sau khi đính hôn, chuyện Mễ Chí Quốc và Bí thư tỉnh ủy Trương Khắc Cần là thông gia rất ít người biết, những chuyện như thế này muốn giấu cũng chẳng giấu được lâu, dù sao tin tức cũng có con đường riêng của mình.

Tuy nhiên người biết cũng không nhiều lắm, đều là mấy vị lãnh đạo, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố cũng là những người biết tin này đầu tiên. Ảnh hưởng trực tiếp của chuyện này là cuộc sống của Mễ Chí Quốc hiện nay vô cùng thoải mái.

Ông vẫn ngồi vị trí cũ, Phó Chủ tịch thường trực huyện, tuy nhiên công việc và địa vị của ông đều tăng lên không ít, cho dù là Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện cũng không dám trách móc ông nhiều quá.

Còn lãnh đạo thành phố, trong thời gian này số lần đến thăm huyện Liệt Sơn tăng lên không ít, lần não cũng đòi ông phải tiếp khách.

Phó chủ tịch thường trực huyện hai tháng nay còn để trống, hiện tại cho dù là huyện hay ở thành phố, đều đã nhận định người tiếp nhận vị trí này chắc chắn là Mễ Chí Quốc, vốn có mấy người cạnh tranh, lúc này đều lặng lẽ rút quân, chẳng còn muốn tranh giành nữa.

Muốn cạnh tranh họ cũng chẳng cạnh tranh nỗi, ai bảo họ không phải là thông gia của Bí thư tỉnh ủy chứ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mễ Chí Quốc vừa nghe Trương Dương tới đã lập tức chạy đến, ông biết rất rõ, những gì ông có hiện nay từ đâu mà ra.

Trừ Trương Dương, Tô Triển Đào, Long Thành cũng đều nhiệt tình chào hỏi Mễ Chí Quốc.

Mấy người này trước kia ông đã từng gặp, lúc trước khi ông bị tai nạn ở Trường Kinh, mấy người này có đến bệnh viện thăm ông, lần đó ở bệnh viên có vài xung đột nhỏ, lúc đó mấy người này thể hiện năng lượng không nhỏ.

Sau này ông mới biết thân phận của những tên này, dĩ nhiên không còn lãnh đạm nữa

Vì Mễ Chí Quốc, mấy người này chậm trễ mất một lúc, đến khi lên đường thì đã hơn 2h chiều rồi, còn cách Dã Nhân sơn khá xa, tối nay cũng không định đi thẳng qua đó, chắc chắn phải tìm chỗ nào qua đêm rồi.

Lúc chạng vạng, đoàn xe đến huyện Túc Sơn.

Đoàn xe kỳ lạ này đến huyện Túc Sơn đã thu hút không ít ánh mắt, xe xa xỉ, Recreational Vehicle, xe chở dầu, còn có mấy người đẹp bước từ trên xe xuống, khiến người khác phải mơ màng.

- Hôm nay ở đây, mai vào núi!

Xuống xe, Long Thành dặn dò, mấy người này tin tưởng Trương Dương nhất, tuy nhiên bề ngoài tất cả đều do Long Thành sắp xếp.

Trước kia những chuyện này đều là chuyện của anh ta, anh ta làm thành thục nhất.

Đối với huyện Túc Sơn, Trương Dương cũng chẳng xa lạ gì, xe vừa dừng hắn đã mở thùng xe phía sau, Truy Phong ở trong đó nhẫn nhịn đã lâu, sớm kháng nghị rồi.

Truy Phong vừa mới bước ra đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người, nơi đây không phải Tây Cương, cũng không phải thảo nguyên, ở đây hiếm thấy ngựa, con ngựa trắng đẹp như vậy lại càng hiếm thấy.

Đứng nói bọn họ, ngay cả Thường Phong, Dương Linh cũng bị thu hút.

Lần trước ở Hàng Thành, Thường Phong có việc không đi, cũng chưa thấy phong thái mã vương của Truy Phong, Dương Linh có đi, nhưng về trước nên cũng chưa gặp Truy Phong.

Đợi đám Truy Phong xuống xong, mấy người này mới biết trên xe của Trương Dương có đem ngựa đi cùng

Thấy Truy Phong, Tô Triển Đào lập tức nói với Dương Linh:

- Linh Linh, đây chính là Mã vương mà anh có nói, đẹp nhỉ!

Sau khi Truy Phong xuất hiện, đầu tiên là lắc đầu, rồi lại cao ngạo ngẩng đầu lên đứng cạnh Trương Dương, giống như coi rẻ tất thảy xung quanh

Bộ dạng của nó, càng làm người ta tò mò, mặc kệ bộ dạng của Truy Phong thế nào, chỉ riêng khí chất này của nó đã không thể thấy ở các động vật khác rồi.

- Em cứ nghĩ anh khoác lác, không ngờ là thật!

Hai mắt Dương Linh tỏa sáng, gật đầu nói, trước kia quả là Tô Triển Đào có nói với cô về chuyện Truy Phong, còn nói tất cả ngựa trong trường ngựa đều phải quỳ lạy Truy Phong.

Lúc ấy chẳng qua cô chỉ coi như nghe chuyện cười, tưởng Tô Triển Đào cố ý đùa cô, giờ nhìn thấy, không cần nói Truy Phong có phải Mã vương không, nhưng con ngựa xinh đẹp này quả thực không gì sánh được.

Dương Linh cũng được coi là người có tiền, lái xe cũng được, cũng có đi đến vài trường ngựa, gặp vài con ngựa tốt có huyết thống châu Âu, tuy nhiên không có con ngựa nào có thể so sánh với Truy Phong.

- Anh khoa trương khi nào? Anh chỉ nói thật thôi!

Tô Triển Đào có chút đắc ý, còn lôi kéo Dương Linh đi về phía Truy Phong, muốn sờ Truy Phong một cái.

Đột nhiên lỗ mũi Truy Phong thở phì phì, lắc đầu, Tô Triển Đào thậm chí còn chưa sờ nó, đã bị nó dọa rồi.

- Triển Đào, Truy Phong là Mã Vương, tính tình hung dữ, vừa nãy ngồi xe cả ngày nó hơi không vui, để tí nữa tôi bảo nó chơi với mọi người!

Trương Dương bất đắc dĩ nói, tính tình Truy Phong như vậy, ngoại trừ Trương Dương, bất kỳ người nào cũng không quen, cho dù là Long Phong và Mễ Tuyết cũng đừng mong tuy tiện sờ vào nó chứ đừng nói đến Tô Triển Đào

- Tôi không biết, Mã Vương à, Trương Dương, cậu không định cưỡi ngựa vào núi đấy chứ?

Tô Triển Đào gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi trong ánh mắt còn mang theo chút tò mò, tuy nhiên hâm mộ vẫn nhiều hơn, anh ta có thể tưởng tượng cưỡi Truy Phong vào núi uy phong cỡ nào, đáng tiếc uy phong thế nào thì cũng không thuộc về anh ta

- Điều này cũng không phải không thể, trước kia Truy Phong sống ở chính ngọn núi này mà

Trương Dương khẽ mỉm cười, khi hắn vuốt ve Truy Phong rất yên lặng, dọc đường quả thực đã bắt nó chịu nhiều oan ức, nếu không phải đi cùng với mấy người này, lát nữa nó và Trương Dương có thể vào trong núi Dã Nhân rồi, căn bản không cần phải chờ ở đây.

- Sao? Sống ở đây?

Diệp Phàm có chút mê muội, Ngô Chí Quốc và Anh Ninh đứng bên cạnh cũng đầy nghi hoặc, ngựa sống trong núi, họ chưa từng nghe nói bao giờ.

Trương Dương cười cười, đang định nói thì Hoàng Hải đứng cạnh đã gọi họ, phòng ốc đều dọn xong rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi, lát nữa tụ tập ăn cơm, tối nghỉ sớm để mai lên đường sớm một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi