THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Dương vừa rời đi, Yến Diệp Phi liền cúi đầu.

Câu nói lúc trước của Trương Dương vẫn còn chấn động trong lòng anh ta, Trương Dương nói anh ta nghĩ một đằng nói một nẻo, cẩn thận ngẫm lại thì hắn nói cũng không sai, đối với Trương Dương anh ta cũng có đủ sự tôn trọng và kính nể, trong bụng thật sự muốn học tập nội kình, nhưng tự đáy lòng anh ta đối với Y Thánh Vũ Tông cũng không có mấy phần tán thành.

Thừa nhận Trương Dương, không có nghĩa là đã thừa nhận Y Thánh Vũ Tông.

Hoặc là nói, trong nội tâm anh ta cũng không thích tự đưa thân vào cách sống gò ép của môn hộ giáo phái.

Dù sao ba mươi mấy năm qua đã hình thành thói quen, có cách sống riêng của mình.

- Diệp Phi, hay là chúng ta đi thôi?

Lý Quyên rất cẩn thận kéo tay Yến Diệp Phi, cô cũng rất hy vọng vào việc tu luyện, không chỉ có thể trị bệnh cho cô mà còn có thể vẹn tròn một giấc mơ cho bọn họ.

Bọn họ là người của hiệp hội siêu nhiên, đối với rất nhiều hiện tượng siêu nhiên cũng rất hào hứng, tự nhiên sẽ hy vọng mình có thể trở thành siêu nhân, đây là một cơ hội để họ thực hiện mơ ước, nhưng đồng thời thì cô cũng không muốn vì mơ ước mà trói buộc bản thân.

Ít nhất trước mắt đối với coo mà nói, gia nhập môn phái giống như trói buộc bản thân vậy.

- Đi, đi đâu?

Yến Diệp Phi quay lại, trên mặt lộ ra vẻ hơi mơ hồ, Trương Dương không cự tuyệt bọn họ nhưng lại bảo bọn họ gia nhập một tổ chức môn phái chưa hay biết thoáng cái khiến anh ta hơi khó chấp nhận.

- Đi đâu nữa chứ, Trương tiên sinh cũng nói rồi, thể chất của chúng ta rất đặc thù, rất thích hợp để tu luyện, nói không chừng sẽ có người khác thu nhận chúng ta!

Lý Quyên khẽ đáp, trong mắt lại có thêm bao tia hy vọng.

Cô đối với Y Thánh Vũ Tông càng không tán thành, mức độ trung thành không được 20 điểm hoàn toàn thể hiện ra hết, mức trung thành phải tới 60 điểm mới đạt tiêu chuẩn, 20 mấy điểm thì cũng hoàn toàn có thể lý giải được.

Người như vậy muốn đi căn bản cũng chẳng có gì lạ.

Mặc dù đối với Y Thánh Vũ Tông cô có mức tán thành không cao, nhưng đối với Trương Dương vẫn còn rất tôn kính, cũng là Trương Dương giúp cho cô mấy ngày qua được trải qua cuộc sống của người bình thường mà không cần che mặt, cô cũng biết Trương Dương là một thế ngoại cao nhân thật sự lợi hại.

Suy nghĩ giây lát, Yến Diệp Phi mới từ từ gật đầu một cái:

- Được, chúng ta có thể đi ra ngoài thử vận may, nhưng phải từ biệt Trương tiên sinh đã!

Trong lòng anh ta cũng có ý nghĩ có bệnh vái tứ phương, anh ta cũng không muốn tự mình ngồi chịu chết ở chỗ này.

Trương Dương đã mở ra "cánh cửa này", nhưng không có nghĩa là anh ta nhất định phải đi theo con đường mà Trương Dương chỉ định cho, anh ta cũng có suy tính của riêng mình, lỡ đâu ở chỗ khác có thể có lựa chọn càng tốt hơn.

Dĩ nhiên, nguyên nhân ở đây là do anh ta vẫn chưa hiểu rõ lắm về giới tu luyện nội công.

Nếu biết Y Thánh là một môn phái lợi hại, biết Trương Dương đã là cao thủ cấp đại viên mãn thì sợ rằng có cầm gậy đuổi anh ta cũng sẽ không đi.

Sau khi từ biệt vợ chồng Yến Diệp Phi, Trương Dương liền quay trở về phòng ngủ.

Mễ Tuyết còn đang ngủ, tối hôm qua giúp cô tu luyện một đêm, đối với Trương Dương mà nói thì chẳng sao, nhưng đối với Mễ Tuyết mà nói thì còn mệt hơn phải liên tục chạy trốn suốt một ngày.

Bây giờ cô đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào, nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Khe khẽ thở dài, Trương Dương ra đứng ở trước cửa sổ.

Quả nhiên là lòng người khó dò, Trương Dương vốn tưởng rằng, tự mình đồng ý cho vợ chồng bọn họ tu luyện, dẫn họ nhập môn thì bọn họ nhất định sẽ rất cảm kích, thật không ngờ nghiễm nhiên lại là kết quả như vậy.

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Trương Dương bây giờ mới thấm thía tại sao đệ tử của các đại môn phái lại phải bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ có bồi dưỡng như vậy thì đệ tử mới có thể thật sự một lòng với môn phái, coi môn phái là nhà mình.

Lần này, nếu không phải có hệ thống thì nói không chừng sau khi bọn họ tu luyện ra nội kình sẽ rời đi, nếu thật như vậy thì đến lúc đó người gặp khó khăn chính là hắn.

Học thành rồi bỏ đi, đây là tối kỵ của các đại môn phái, cũng chẳng khác trốn khỏi sư môn là mấy, để phòng ngừa công phu của mình truyền ra ngoài, rất nhiều môn phái cũng sẽ thanh lý môn hộ.

Đến lúc đó hắn nói không chừng lại phải thanh lý môn hộ một phen.

Mễ Tuyết ngủ rất lâu, cho đến khi xế chiều mới thức dậy.

Tuy nói ngủ lâu như vậy nhưng Mễ Tuyết không có một chút cảm giác uể oải, ngược lại cảm giác tinh thần rất tốt, một thân khí lực dường như dồi dào dùng không hết.

Buổi tối Trương Dương không ăn cơm ở nhà mà dẫn Mễ Tuyết tới chỗ Trương Khắc Cần một chuyến.

Trương Khắc Cần đối với chuyện mất tích lần này của hắn cũng rất lo lắng, hơn nữa Trương Dương đã biết, sở dĩ có nhiều cảnh sát vũ trang được huy động như vậy cũng là vì hắn mà ra, bố hắn vẫn còn rất quan tâm đến con trai.

Tuy nói lúc trước đã gọi điện thoại, nhưng lúc trở về cũng nên qua gặp gỡ một chút.

Thấy Trương Dương cùng Mễ Tuyết, Trương Khắc Cần thật sự rất cao hứng, tự mình xuống bếp làm chút thức ăn, còn lấy hầu nhi tửu ra uống mấy chén, sau khi độc tố trong cơ thể được thanh, thể trạng Trương Khắc Cần bây giờ cũng càng ngày càng tốt, sau khi kiểm tra sức khoẻ không chỉ tật bệnh hoàn toàn biến mất mà còn có tinh thần hơn so với những người cùng độ tuổi, thời gian có thể làm việc mỗi ngày cũng lâu hơn.

Thánh đan giải độc dù nói như thế nào thì cũng là linh dược, linh dược vẫn có đủ đặc điểm thay đổi thể trạng người dùng.

Điều này cũng làm cho Trương Dương yên tâm hơn nhiều.

Tối đến Trương Dương không nán lại mà quay trở về biệt thự của mình, nhưng trước khi đi Trương Khắc Cần còn nói với hắn một chuyện.

Tháng bảy này, Trương Khắc Cần yêu cầu trở lại thủ đô một chuyến, một chuyến trở về này có thời gian tương đối dài, có chừng mười ngày, nếu như Trương Dương không bận chuyện gì thì có thể theo ông cùng về.

Nhà Trương Dương thật ra chính thức là ở thủ đô.

Trừ ông bố thân sinh ra thì Trương Dương còn có một vài thân thích khác, lúc trước hắn và bố ruột có mâu thuẫn rất sâu nên hoàn toàn sẽ không có khả năng về đó nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, cũng nên về thăm lại một lần rồi.

Bất kể nói như thế nào, giữa những người đó và hắn là có tồn tại mối thân tình.

Như cô em gái Trương Khắc Cần, cũng chính là bà cô của Trương Dương ở thủ đô, còn cả một người chú và người cô của Trương Khắc Cần, tất cả đều ở thủ đô, hồi Trương Dương còn nhỏ những người này cũng rất cưng chiều hắn, là nên trở về thăm hỏi một chút.

Sau khi nhớ lại, Trương Dương biết được những người này có tồn tại nên mới nhận lời tháng bảy tới sẽ cùng về.

Tháng bảy vừa khéo cũng là lúc nghỉ hè, Mễ Tuyết tốt nghiệp, Trương Dương kết thúc năm thứ tư, năm đại học thứ 5 chủ yếu là thực tập, đối với Trương Dương mà nói có đi thực tập hay không cũng không sao cả, nhà trường nhất định sẽ bật đèn xanh cho hắn.

Đứng ở góc độ nhà trường, sợ rằng còn một mực đồng ý cho hắn đi thực tập.

Nếu hắn ra ngoài thì tất cả các bệnh viện ở Trường Kinh đều sẽ muốn đoạt lấy, mấy cái đề tài của hắn đã sớm oanh động cả Trường Kinh, thực tập sinh lợi hại như thế mang về mang về "nuôi" cũng rất hứa hẹn, nếu là có thể nhận được một đề tài thì đây tuyệt đối là thu hoạch khổng lồ.

Lần này trở về, Trương Dương khó mà tránh được phải bận rộn mất mấy ngày.

Ngôi biệt thự mới đã bắt đầu thi công, nay giữa chừng lại có thay đổi khiến cho Trương Dương phải tự mình chạy lên chạy xuống mấy lần.

Đội thi công lần này toàn bộ cũng là do Tô Thiệu Hoa đích thân giới thiệu, bất kể là về thực lực hay là chất lượng thi công thì đều hoàn toàn tin tưởng được, bọn họ từng có nhiều kinh nghiệm xây dựng các kiến trúc cỡ lớn.

Không chỉ ở trong nước mà cả Singapore, Thái Lan, Ma-lai-xi-a bọn họ cũng đã từng đi qua.

Thậm chí ở châu Úc và Canada cũng có rất nhiều trang viên của các phú hào cũng là bọn họ thi công, đây có thể nói là một đội ngũ thi công công trình nổi danh quốc tế.

Nếu không phải đội thi công có kinh nghiệm phong phú, Trương Dương vừa nói bọn họ đã hiểu thì sợ rằng Trương Dương còn phải bận rộn lâu hơn.

Ngoài việc xây mới biệt thự ra thì Trương Dương vừa phải liên tục mời khách trong vài ngày.

Tô Triển Đào, Ngô Chí Quốc bọn họ Trương Dương coi như là mời một lần thật chu đáo, nhiều người như vậy khổ cực bỏ công sức ra tìm hắn trong hoàn cảnh nguy hiểm như ở Dã Nhân Sơn, phần nhân tình này đã khiến Trương Dương rất là cảm động.

Bọn họ không chỉ mang rất nhiều người đến mà còn tự mình nhiều lần tiến vào Dã Nhân Sơn, Vương Thần và Lý Á cũng đều chịu một số vết thương nhỏ, cũng may không có gì đáng ngại.

Còn cả đám Hồ Hâm, Cố Thành bọn họ.

Hai người này cũng không biết chuyện Trương Dương ở Dã Nhân Sơn, sau trong lúc vô tình mới nghe nói liền đã lập tức chạy tới tìm Trương Dương, bọn họ trong lòng cũng là tràn ngập cảm giác lo lắng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Cũng may Trương Dương không có chuyện gì, vì thế anh chàng to cao vạm vỡ Hồ Hâm dường như mới có dịp oán Trương Dương thật lâu.

Trương Dương không tiện giải thích với bọn họ, chỉ có thể không ngừng gật đầu, ai bảo hắn lần này đuối lý, Hồ Hâm bọn họ thì lại thật sự quan tâm đến hắn.

Trừ Hồ Hâm ra thì Tiêu Bân đã cảm tạ Trương Dương một lần khá chu đáo.

Thủ tục ở lại trường của cậu ta đã xong xuôi rồi, cùng lúc tốt nghiệp có thể chính thức thành nhân viên ở lại nhà trường làm việc, đây là nguyện vọng lớn nhất của cậu ta, hôm nay nguyện vọng này rốt cục đã được thực hiện.

Và cậu ta cũng biết rõ, người giúp mình thực hiện nguyện vọng này là ai.

Cậu ta không có tiền như Hồ Hâm và Cố Thành nhưng vẫn hơn khối kẻ, sau khi chiến thắng trở về thì muốn mời Trương Dương một lần thật chu đáo.

Lần này Trương Dương cũng không cự tuyệt, Tiêu Bân trong lòng biết ơn Trương Dương, sự biết ơn này tốt nhất là nên để phát tiết ra, nếu không cậu ta sẽ cảm thấy nợ người khác quá nhiều thì cũng không tốt.

Vội vàng làm xong những chuyện này, Trương Dương đã trở về sau chừng mười ngày, bấy giờ đã là vào tháng sáu.

- Công tử, chào buổi sáng!

Sáng sớm đầu mùa hè rất là thư thái, thấy Trương Dương mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống, Khúc Mỹ Lan liền vội vàng lên tiếng bắt chuyện.

Khúc Mỹ Lan đã chính thức nhập môn, bảy ngày trước Trương Dương liền giúp cô ta tán công trùng tu, dùng linh dược giúp cô ta cải tạo thân thể, bây giờ Khúc Mỹ Lan không có bất kỳ chút nội kình nào.

Nhưng thân thể của cô so sánh với trước kia thì đã mạnh hơn nhiều, thể chất cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cho dù là trùng tu thì trong tương lai thành quả của cô cũng sẽ mạnh hơn nhiều so với trước kia.

Khác với đám Yến Diệp Phi bọn họ, Khúc Mỹ Lan từ nhỏ đã tu luyện, có ít nhất đã có được kinh nghiệm phong phú, tốc độ trùng tu của cô rất nhanh, cũng như Long Phong lúc ban đầu, rất nhanh chóng liền khôi phục thực lực, cuối cùng vượt qua mức đỉnh điểm lúc trước.

Khúc Mỹ Lan từ nhất đẳng trung kỳ bắt đầu trùng tu nên cũng sẽ chẳng tiếc hận chút nào.

- Sau này cô không cần làm tiếp những việc vặt trước đây nữa, trở về tu luyện thật tốt, tranh thủ sớm ngày tu luyện ra nội kình!

Trương Dương gật đầu một cái dặn dò cô ta một câu, hôm nay thân phận của Khúc Mỹ Lan đã không còn là người hầu mà là đệ tử của Y Thánh Vũ Tông, lại còn là đệ tử duy nhất trước mắt.

Đối với đệ tử duy nhất, tình cảm của Trương Dương tự nhiên cũng có chút thay đổi.

Trước kia rất tiện tay sai bảo cô ta, bây giờ Trương Dương càng hy vọng cô đi cố gắng tu luyện, ngày sau thành tựu mà cô đạt được càng cao thì Trương Dương cũng sẽ cảm giác càng tự hào.

Dù sao đây là người chính tay hắn bồi dưỡng, ai cũng hy vọng đồ đệ tự mình bồi dưỡng ra có thể trưởng thành, đó cũng là một loại vinh quang.

- Vâng, thu luyện xong tôi sẽ đi tu luyện ngay ạ!

Khúc Mỹ Lan vội vàng gật đầu, bây giờ cô chẳng qua là làm chút ăn sáng, làm xong thì lập tức về tu luyện, cô cũng có vài bình dược hoàn Trương Dương chuẩn bị riêng cho, tuy nói không phải là linh dược nhưng đối với cô bây giờ mà nói là thích hợp nhất.

Ăn xong bữa sáng, Trương Dương thu dọn đơn giản mấy thứ rồi trực tiếp lái xe ra cửa.

Mễ Tuyết còn đang ngủ, tối hôm qua Trương Dương vừa giúp cô tu luyện cả đêm, hôm nay đoán chừng chưa tới giữa trưa thì vẫn chưa dậy nổi.

Lúc đi ra ngoài, Trương Dương đột nhiên lại suy nghĩ, có nên thuê thêm một bảo mẫu nấu cơm dọn nhà không, những việc này không ai làm thì Khúc Mỹ Lan vẫn phải tự tay lo liệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi